Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ liếc nhau, phất tay áo, vội vàng đi ra ngoài.
Ở cửa dịch quán Bắc Yến, Tiên Vu Bằng Phi đã được thuộc hạ giải huyệt, nhìn thấy hai người rời đi lại xông lên liền bị Chiến Bắc Liệt tiếp tục điểm huyệt, làm tượng gỗ.
Đoàn người đi đến cuối phố, rẽ vào ngõ nhỏ, tiệm vũ khí đã ở ngay trước mắt, lúc này Cuồng Phong ba người đang canh giữ ở cửa, cánh cửa chậm chạp được đẩy ra, bên trong độ ấm rất cao, đang trời mùa hè lại càng tạo cảm giác khô nóng.
Bếp lò vẫn đang cháy như cũ, lão nhân đã chế tạo vũ khí cho Lãnh Hạ nằm ngửa trên mặt đất, ánh lửa chiếu sáng lập lòe, tăng thêm vài phần quỷ dị.
“A!” Niên Tiểu Đao kêu lên sợ hãi, run run lại gần Lãnh Hạ.
Chiến Bắc Việt bĩu môi, hi hi ha ha cười nhạo nói: “Tiểu Thái Bản, thời điểm ngươi đánh nhau cùng bổn vương không phải dũng mãnh sao, thế mà lại sợ người chết.”
Niên Tiểu Đao mặc kệ hắn, gắt gao túm ống tay áo Lãnh Hạ, bước từng bước nhỏ tới gần.
Đến gần một chút mới nhìn thấy rõ, lão nhân này chết giống hệt Tiên Vu Trác Nhã.
Chiến Bắc Liệt ra lệnh một tiếng, Mục Thiên Mục Dương bắt đầu lục soát.
Lãnh Hạ phượng mâu chợt lóe, nhìn chằm chằm tư thế của thi thể lão nhân kia, chậm rãi nheo mắt lại, thi thể lão nhân nằm ngửa trên mặt đất, chân duỗi ra, một tay cạnh bếp lò còn một tay đặt dưới thân mình, đang muốn xem xét thì Chiến Bắc Liệt giơ tay ra, hiển nhiên cũng đã phát hiện vấn đề, hắn ngăn Lãnh Hạ lại, tự mình lôi cánh tay kia lên, trong bàn tay thô ráp kia, nắm chặt một khối ngọc.
Chiến Bắc Liệt lấy miếng ngọc ra, khối ngọc này lớn khoảng nửa bàn tay, chất ngọc bóng loáng, trơn nhẵn, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy chút hoa văn, cả hai mặt đều khắc đầu sư tử oai hùng, cực kỳ tinh xảo.
“Đây là ………” Niên Tiểu Đao nghiêng đầu nhìn chằm chằm khối trong lòng bàn tay Chiến Bắc Liệt, đột nhiên vỗ đùi, mở to mắt nói: “Đây là khốc ngọc đeo trên hông nam nhân kia.”
Hắn tiến lên vài bước, cẩn thận nhìn miếng ngọc kia rồi trả lại cho Chiến Bắc Liệt, chắc chắc nói: “Chính là hắn, kẻ cùng ta giao dịch cái thứ phế phẩm kia.”
Lãnh Hạ đương nhiên biết, phế phẩm hắn nói chính là binh khí mà Đặng Cửu Chỉ để lại, như vậy người mặc hắc bào kia chính là thủ hạ của người trong Đông Sở hoàng thất, cũng chính là người bắn tên vào nàng.
“Gia!” Đột nhiên, Mục Thiên đang tìm tòi ở trong phòng kêu lên.
Chiến Bắc Liệt bước lên, Mục Thiên tìm được một hầm nhỏ bí mật, đưa cho hắn một quyển sách, trên sách có hình vẽ vũ khí của Lãnh Hạ.
Chiến Bắc Liệt đưa bao cổ tay cho nàng.
Lãnh Hạ mở ra, mày liễu hơi hơi nhíu, bên trong vẫn đầy đủ ba mươi ám tiễn, Chẳng lẽ còn có người có vũ khí này?
Lãnh Hạ còn đang nghi hoặc, Chiến Bắc Liệt lạnh lùng cười đưa quyển sách cho nàng nói: “Nhìn xem.”
Đây là một quyển sổ sách, bên trong ghi rõ lão nhân mỗi ngày nhận sinh ý, ngày, vũ khí, tiền bạc. Giở đến trang cuối thấy mặt trên ghi rõ loại ám tiễn này, ba vạn lượng. (dạng như hợp đồng kinh doanh)
Lãnh Hạ khẽ nhếch miệng, hiện giờ có thể hiểu được, ngày đó tạo vũ khí cho nàng thu ba nghìn lượng bạc, đã đáp ứng không tạo ra cho người thứ hai nhưng vì ba vạn lượng mà đáp ứng người mặc hắc bào.
Vì tiền, rồi mất mạng.
Lão nhân bị bạc hấp dẫn, nhưng không ngờ lại bị vũ khí do mình tạo ra lại giết mình diệt khẩu, chỉ có thể trước khi chết, túm lấy khối ngọc bội bên hông hắn.
Lãnh Hạ khép quyển sổ lại, chê cười lắc lắc đầu, thật sự là châm chọc, hắn có bao giờ nghĩ tới mình sẽ mất mạng dưới vũ khí mà mình tạo nên?
Mọi người vừa ra ngoài đã thấy hai bóng dáng bước về phía này, một người y bào hồng đỏ, một người bạch y thêu tơ vàng, thời điểm hai người xuất hiện đều muốn làm mờ mắt người mà.
Người tới chính là Đệ nhất tài tử Tiêu Phi Ca và Đại Tần tài thần Mạc Tuyên!
Chiến Bắc Liệt nhướn mi ghét bỏ nói: “Các ngươi đến đây làm gì?”
Tiêu Phi Ca và Mạc Tuyên đồng thời đen, đến làm gì, còn không phải ngươi gặp nạn nên chúng ta chạy tới giúp đỡ sao.
Hai người hôm qua say không còn biết gì, sáng sớm hôm nay còn chưa rời giường, đã có người tới báo việc của Bắc Yến công chúa, bằng hữu gặp nạn đương nhiên không thể không giúp, hai người hấp tấp chạy tới Liệt Vương phủ, Chu Phúc nói: “Vương gia và Vương phi đều tới dịch quán!”
Hai người vội vàng chạy tới dịch quán, Chiến Bắc Diễn nói: “Bắc Liệt và Lãnh Hạ tới tiệm vũ khí.”
Hai người lại chạy tới đây nhưng lại nghe thấy một lời nói tràn ngập ghét bỏ, nhiệt huyết bất chợt bị dội một gáo nước lạnh.
Lãnh Hạ đuôi lông mày nhếch lên, phượng mâu hiện lên một tia giảo hoạt: “Nếu đã đến thì về phủ dùng cơm đi.”
Ôn nhu khó gặp này làm cho hai người vạn phần cảnh giác, nhất là Mạc Tuyên, hắn đánh giá Lãnh Hạ từ trên xuống dưới một phen, nữ nhân này bưu hãn dị thường, còn đắc tội nàng chuyện thị thiếp lần trước, sài lang bái hổ, tất có sở đồ!
Ánh mắt này làm cho Chiến Bắc Liệt hung hăng nhíu nhíu mày, lấy ánh mắt chứa một trăm hai mươi phần cảnh giác đánh giá Mạc Tuyên một phen, rồi vòng tay ôm lấy eo Lãnh Hạ, tuyên cáo quyền sở hữu!
Lãnh Hạ mặc kệ Mạc Tuyên phỏng đoán, nhún nhún vai thản nhiên đi hướng Liệt Vương phủ.
“Đến đều đã đến, vậy cùng về đi.” Chiến Bắc Liệt liếc hai người một cái, cực kỳ không tình nguyện chép chép miệng, nhắm mắt đuổi theo tức phụ.
Đi được nửa đường, Chiến Bắc Liệt hơi dừng chân, phân phó Mục Thiên Mục Dương: “Trông coi Tiên Vu Bằng Phi!”
Lời này rất không rõ ràng nhưng hai người lại hiểu được thâm ý ở bên trong, lĩnh mệnh rời đi.
Liệt Vương phủ, phòng ăn.
Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ, Tiêu Phi Ca, Mạc Tuyên, bốn người ngồi quây quần trước bàn ăn, gã sai vặt từ phòng bếp liên tục mang đồ ăn lên.
Lãnh Hạ thưởng thức khối ngọc trong tay kia, có cảm giác được một ánh mắt nhìn chằm chằm tay mình, không, là nhìn chằm chằm khối ngọc.
Ngẩng đầu nhìn, thấy Mạc Tuyên hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm khối ngọc kia, thậm chí còn nuốt nuốt nước miếng, một bộ dáng thèm nhỏ dãi.
Khẽ nhếch miệng, Lãnh Hạ tùy tay ném khối ngọc đi, Mạc Tuyên nhất thời khẩn trương bắt lấy, vuốt ve ở trong tay như bảo bối, liên tục khen: “Thực có lời, tra hung thủ nhưng lại cho các ngươi có được khối hi thế trân bảo!”
Lãnh Hạ nhíu mày, khó hiểu nói: “Hi thế trân bảo?”
Mạc Tuyên hèn mọn lắc đầu, một bộ dạng ‘Ngươi là đồ không kiến thức, không cùng tầng lớp với ta’ Quơ quơ khối ngọc trước mặt nàng kiêu ngạo hỏi: “Biết cái này không?”
“Quên đi, khẳng định ngươi không biết………….” Không đợi Lãnh Hạ đáp lời hắn đã lắc đầu xua tay, hèn mọn nói: “Bản công tử giải thích cho ngươi nghe, khối ngọc này không có gì hiếm lạ, nhưng hình khắc này rất trân quý.”
Mạc Tuyên hất cằm, lại hỏi: “Biết chạm ngọc danh gia Tề Hận Thủy không?”
Lần này Lãnh Hạ trực tiếp không để ý tới hắn, làm cho hắn tự nói đi, không nhìn.
Quả nhiên, Mạc Tuyên cũng không trông cậy vào câu trả lời của nàng, tiếp tục lắc đầu xua tay, hèn mọn nói: “Quên đi, đương nhiên ngươi không biết, Tề Hận Thủy, chạm ngọc danh gia! Sản phẩm của hắn không thứ nào không đặc biệt tinh xảo, rất sống động, đặc biệt là đầu thú. Vì vài năm trước hắn đã ẩn cư, nên tác phẩm kia tuyệt đối có thể bán được giá trên trời!”
Hắn lại sờ soạng khối ngọc ở trong tay giống như sờ trân bảo, tổng kết nói: “Cho nên, khối ngọc này không đáng giá nhưng có hình khắc của Tề Hận Thủy lập tức trở nên đáng giá!”
Tiêu Phi Ca hạch mâu chợt lóe, phong tình vạn chủng hỏi: “Vậy thì chẳng phải tìm được Tề Hận Thủy sẽ biết được chủ nhân của khối ngọc này?”
“Cái này ngươi nói đúng rồi, bản công tử buôn bán khắp mọi nơi, có người nào không biết? Tề Hận Thủy hiện giờ ở tại thành Trường An này, Trường An tây phố, Đông Môn Tề gia, biết không?” Mạc Tuyên dương dương tự đắc nhếch miệng cười, rung đùi đắc ý nói với Chiến Bắc Liệt: “Đêm nay tự ta đi hỏi, tuyệt đối tra được! Đừng nói chủ nhân của nó là ai mà tổ tiên mười tám đời nhà hắn như thế nào bản công tử cũng lật lên cho ngươi!”
Cùng lúc đó, dịch quán Bắc Yến.
Tiên Vu Bằng Phi bực dọc, đi quanh trong phòng, càng nghĩ càng phẫn hận, từ lúc đến đây liên tục gặp tai họa.
“Người đâu?” Hắn đập bàn thật mạnh, oán hận ngồi xuống ghế, sau khi đám người Đạt Lực vào cửa, phân phó nói: “Thu dọn đồ đạc, Đại Tần này bản điện không ở được, hôm nay đi.”
Đạt Lực thong thả nói: “Điện hạ, ngũ quốc đại điển không tham gia nữa sao?”
Tiên Vu Bằng Phi đạp hắn một cước, quát to: “Phế vật! Kêu ngươi bắt độc phụ kia ngươi cũng không bắt được còn ngũ quốc đại điển cái quỷ gì, nếu nếu không phải hoàng muội muốn tham gia cái đại điển kia thì đã không mất mạng.”
Hắn bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, xuôi xuôi cơn tức, giọng căm hận nói: “Đi, hôm nay đi! Mang thi thể hoàng muội về, về nước khai chiến, bản điện phải huyết tẩy Đại Tần này!”
Sau khi sứ giả Bắc Yến thu dọn xong đồ đạc, kéo theo quan tài Tiên Vu Trác Nhã đi ra ngoài.
Một đội thị vệ xuất hiện ở cửa, người đứng đầu ngăn Tiên Vu Bằng Phi lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Yến thái tử muốn đi đâu vậy?”
Tiên Vu Bằng Phi hừ lạnh, vênh váo hung hăng ngẩng đầu, âm trầm nói: “Bản điện muốn đi đâu chẳng lẽ cũng phải báo cho một nô tài sao?”
Mục Thiên sắc mặt không thay đổi chút nào, thanh âm lãnh trầm: “Yến thái tử đương nhiên không cần báo với nô tài, nhưng hôm nay nô tài ở đây, Yến thải tử cũng đừng mong bước một bước ra khỏi dịch quán này.”
“Cạch!”
Thị vệ ở phía sau đồng loạt rút kiếm, trường kiếm tuốt khỏi vỏ mang theo sát khí nồng đậm, nhắm thẳng sứ giả Bắc Yến!
Tiên Vu Bằng Phi nhất thời tức giận, run giọng nói: “Các ngươi …. Đây là các ngươi… giam lỏng bản điện!”
“Lời này của điện hạ sai rồi, Bắc Yến công chúa cao quý vừa mới gặp nạn đêm qua, hiện giờ dịch quán này không an toàn, nô tài phụng mệnh tới bảo vệ Yến thái tử, sao lại nói là giam lòng?” Mục Dương bước vài bước về phía trước, nhếch miệng cười, âm trầm nói: “Nhưng nếu Yến thái tử không hợp tác, nếu có xuất hiện vấn đề gì thì không thể trách chúng nô tài được!”
Ám chỉ trắng trợn như vậy, Tiên Vu Bằng Phi dù có ngốc cũng hiểu được, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, nuốt vào một ngụm nước miếng, vung tay lên, hạ lệnh nói: “Quay về!”
Trường An tây phố, Đông Môn Tề gia.
Một bóng người phủ áo choàng đen từ không trung bay vút tới, giữa không trung lộn một cái hạ người xuống một gốc cây.
Lúc này đã qua giờ Dậu, đêm đen, gió mát, ánh trăng che phủ khắp đất trời.
Hai nha hoàn nhẹ giọng cười nói đi tới tự xa xa, một người xấu hổ: “Ngươi nhìn thấy không? Đệ nhất tài thần Mạc Tuyên công tử tới đây! Hiện tại đang ngồi ở phòng khách thưởng trà!”
Một người mặt phiếm hồng: “Thấy thấy! Mạc công tử tiêu sái lỗi lạc, làm tim ta đập rộn ràng.”
‘Xấu hổ’ nói: “Không biết Mạc công tử tới làm gì, lão gia còn chưa tới đâu?”
‘Mặt phiếm hồng’ nói: “Lão gia hẳn là ở thư phòng, đi bẩm báo tổng quản đại nhân đi.”
Đột nhiên, một bóng đen quỷ mị hạ xuống, bịt miệng và mũi hai người, ép hỏi: “Thư phòng ở đâu? Nếu dám kêu, ta sẽ giết các ngươi!”
Hai tì nữ run rẩy, sau khi được thả ra, ‘xấu hổ’ đã bị dọa cho mặt trắng bệch không nói nên lời, còn ‘mặt phiếm hồng’ thì chỉ vào hành lang phía tây run giọng trả lời: “Đi …. thẳng …… gian …. gian thứ … ba …….. “
Vừa dứt lời đã thấy trước mắt tối đen hôn mê bất tỉnh.
Hắc y nhân khẽ điểm nhẹ mũi chân lao về phía tây.
Bấc đèn thỉnh thoảng nổ lách tách, trong thư phòng lờ mờ, hắc y nhân cảm thấy mừng thầm, đang định hành động.
Đột nhiên, ánh nến trong phòng chợt, chỉ nghe thấy vài tiếng ho khan khàn khàn ngẫu nhiên vang lên.
Trời cũng giúp ta! Hắc y nhân điểm mũi chân, đẩy cửa phòng lao vào trong.
Có một bóng người đang ngồi sau thư án, nằm trên bàn, liên tục ho khan, không nhìn rõ mặt nhưng hẳn là Tề Hận Thủy không thể nghi ngờ.
Kiếm quang chợt lóe, hướng phía đầu người nọ đâm tới, bỗng nhiên người kia đứng phắt dậy cầm một quyển sách trên bàn ném về phía hắn, quyển sách gào thét mà đi.
Hắc y nhân cả kinh, vận nội lực đánh ra một chưởng, cuốn sách nhất thời nát tan tành.
Nhưng còn chưa kịp thả lỏng, một ám tiễn đã bay đến trước mặt, quá nhanh, quá mạnh, không thể đỡ được.
Đồng tử co rút lại, theo bản năng xoay người, má bị ám tiễn xẹt qua, lưu lại một vết máu đỏ tươi.
Lúc này hắn đã biết rơi vào bẫy rồi, tâm tư phút chốc trầm xuống, điểm mũi chân, muốn lao ra khỏi phòng.