Vô số nữ nhân ùa ra hậu điện, Mộ Nhị thì đã trốn rồi, họ không còn cách nào khác ngoài cách ôm cây đợi thỏ, chờ a chờ, chờ đến chạng vạng, làm tổng quản phủ Tam Hoàng tử phải đến đuổi người rồi mà con thỏ ngốc kia vẫn chưa về……….
Mọi người đều thở ngắn than dài, ngày hôm sau lại đến từ sớm, rất kiên nhẫn, mục đích cũng rất đơn giản.
Đợi thỏ!
Cứ như thế qua ba ngày, trong phủ Tam Hoàng tử mỹ nữ chẳng những không ít đi mà trái lại càng ngày càng nhiều, lớp sóng sau xô lớp sóng trước, làm cả phủ vô cùng chật chội, một ngọn gió cũng không thể lọt vào.
Thần y Mộ Nhị vốn thần bí khó lường, rồng thần chỉ thấy đầu chứ không thấy đuôi, hơn nữa chỉ nghe danh chứ chưa từng được gặp mặt, cuối cùng bây giờ cũng có tin tức xác thực, không chỉ ở Lương Đô mà toàn Tây Vệ, thậm chí các đại phu ở nước khác cũng đều chạy tới phủ Tam Hoàng tử.
Bái sư, cầu y, tìm con rể, muôn vàn lý do.
Mà có một điều không thay đổi, chính là từ lúc đó, đã không thấy bóng dáng thần y Mộ Nhị nữa.
Không thấy Mộ Nhị lại thành ra tiện nghi cho kẻ khác, Mộ Dung Triết vừa khỏi bệnh, mới ra khỏi phòng đã thấy cả phủ đầy oanh oanh yến yến, hai mắt lập tức lóe sáng!
Cuối cùng, các nữ nhân chạy đến vì thần y Mộ Nhị, thấy người sang bắt quàng làm họ, nguyện ý gả cho Mộ Dung Triết, bốn năm sáu bảy……… Hơn trăm người, làm phong phú hẳn lượng thê thiếp của Tam Hoàng tử.
Còn những nữ tử nặng tình với thần y đều khóc sướt mướt đến mức hoa cũng phải lu mờ hương sắc, bỏ khăn tay lại, khóc lóc chạy đi, còn nhanh hơn cả Mộ Nhị thi triển khinh công.
Cứ như vậy, cuối cùng, tiết mục chúng nữ tranh thần y, cũng coi như hợp ý mọi người, vui vẻ mà hạ màn.
Nếu muốn hỏi trong khoảng thời gian ấy, Mộ Nhị đi đâu, thì chỉ có Lãnh Hạ làm chuyện xấu mới có thể giải đáp!
Giống như lúc này, nàng đang tựa vào thành giường, cúi đầu xem quyển sách mà Chung Ngân mới đưa tới lần nữa, trong góc phòng đã có một bức tượng phật, Mộ Đại thần y.
Ngày đó, sau khi Lãnh Hạ chỉ điểm cho mấy nữ nhân kia, thong thả về phòng, vừa đẩy cửa liền thấy Mộ Nhị đang ngồi trong phòng, ngồi im không nhúc nhích tý nào, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tự ngơ ngác trong thế giới đầy oán niệm của bản thân.
Đến tận lúc mặt trời lặn, Mộ Đại thần y mới chậm chạp chuyển mình, cứng nhắc bước về phòng.
Hôm sau, mặt trời vừa mọc đã lại cứng ngắc đến phòng Lãnh Hạ làm tượng phật.
Vừa ngồi xuống, mông đã mọc rễ, đâm thẳng xuống chỗ mà hàng ngày vẫn ngồi.
Nhìn Lăng Tử ngồi bất động như núi kia, Lãnh Hạ rất hoài nghi, từ lúc nào mà đầu óc của người này đã được mở mang thế, còn biết chạy đến phòng nàng tránh nạn…….
Nếu đến chỗ khác thì có khi nàng còn nổi hứng đùa ác, nói cho mấy nữ nhân kia, nhưng nếu ở đây thì nàng cũng chưa rảnh đến mức tự chuốc phiền vào thân, dẫn cả đám kia đến phòng mình.
Lãnh Hạ gõ nhẹ một cái vào tường để hắn chú ý, thấy đã đạt được mục đích mới lên tiếng: “Ngươi định trốn ở đây cả đời chắc?”
Nàng đã nghe nói, tuy mấy nữ nhân kia đã đi, nhưng còn vô số người khác đang tiến đến đây.
Mộ Nhị lập tức cứng người, hai mắt từ từ trợn lên, có vẻ như rất kinh khủng, Lãnh Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi về nghỉ ngơi đi, trong khoảng nửa khắc, họ sẽ không đến đâu.”
Hai mắt nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, Lãnh Hạ dám thề, đây chính là lần phản ứng nhanh nhất của hắn từ trước tới nay.
Mộ Nhị đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm nàng, hai mắt lóe sáng, ý hỏi: Thật?
Lãnh Hạ gật đầu, cực kỳ chân thành!
Mộ Nhị lén thở phào một hơi, đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa bỗng dừng bước, hai tai run rẩy tập trung tinh thần nghe tiếng ở bên ngoài, rồi quay đầu nhìn Lãnh Hạ, nhíu mi lại, trong đôi mắt ngờ nghệch, có sự rối rắm khó nói nên lời.
Lãnh Hạ bĩu môi, không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục xem sách.
Đây là quyển sách Chung Ngân vừa đưa tới, vẫn dùng cách cũ, để trong ống tranh của Cổ Mặc Trai, ghi lại đầy đủ hành động của Mộ Dung Triết sau khi tỉnh lại và Mộ Dung Tiêu.
Hai người này bắt đầu khai chiến, ngươi cắt mất cánh tay phải của ta, ta sẽ diệt mấy kẻ tâm phúc của ngươi, ai cũng đừng mong được lợi.
Nhưng dù hai người đấu thế nào cũng không bị ảnh hưởng đến toàn cục, chỉ là mấy kẻ lâu la thôi, hơn nữa cũng chỉ có phe cánh của hai người tham dự, còn các Hoàng tử khác chỉ đứng ngoài làm quần chúng.
Nhất là Lục hoàng tử Mộ Dung Tề, từ việc lần trước, giống hệt như lời phó tướng nói, không thể.
Lãnh Hạ đảo qua mấy tin tức này một lượt, trầm ngâm một lát rồi gấp sách lại, Mộ Nhị thì vẫn đứng ở cửa cau mày, hình như là đang không biết có nên tin nàng hay không.
Lãnh Hạ thở dài, túm lấy Lăng Tử còn đang do dự, bước ra ngoài.