Mục lục
Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười ngày sau, Di thành.

Di thành là đô thành của Nam Hàn, mấy tháng gần đây kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt, dân chúng muốn ra vào đều phải qua quá trình kiểm tra, so sánh với bức họa của Hoa Thiên, xác định không có vấn đề mới cho đi.

Ở cửa thành, mấy quan viên thủ thành đều đang xét hỏi những dân chúng muốn vào thành.

Chỉ có bọn họ mới biết, lần này không chỉ phải kiểm tra có Hoa Thiên không, mà còn có mấy bức tranh trong túi, nam anh tuấn bất phàm, nữ tuyệt mỹ khuynh thành, tuy rằng không biết thân phận của bọn họ, nhưng chỉ cần liếc qua cũng biết là những nhân vật lớn!

“Ai?”

“Họ Thùy tên Thậm!”

“Vào thành làm gì?”

Sau khi viên quan cho một tiểu thương vào thành, tiếp tục hô to: “Tiếp theo!”

Bỗng nhiên, hắn sửng sốt.

Trước mặt là một nam ba nữ, nam nhỏ nhắn, nữ cao to, nhóm người này, quả là kỳ dị đến không thể kỳ dị hơn!

Hắn ghét bỏ gắt: “Ai?”

Nam nhân cực kỳ tuấn tú, phe phẩy chiếc quạt, phong lưu phóng khoáng đáp lời: “Bẩm quan gia, tiểu nhân là Lăng Hiệp, dẫn ái thê, ái thiếp và con gái đến kinh thành thăm người thân.”

Viên quan nuốt nước miếng một cái, chỉ vào mấy nữ nhân cao to ở bên cạnh, lắp bắp: “Đây là ái ái ái ái ái…….”

Thứ lỗi cho hắn, ba nữ nhân như thế, ái thê, ái thiếp cái gì, hẳn quả thật là nói không nên lời!

Hắn nhìn Lăng Hiệp, trong mắt lộ vẻ ngưỡng mộ……..

Lăng Hiệp mỉm cười, ôm chầm lấy nữ tử cao lớn nhất, giới thiệu: “Đây là ái thê của tiểu nhân, Liệt Nhi.”

Cô gái này thân hình cường tráng, trang điểm rất đậm, dường như là không nhìn ra nổi ngũ quan ở đâu, chiếc váy đang mặc cứ như là vừa trộm về, buộc túm lộn xộn, nhất là hai quả núi khổng lồ ở trước ngực…..

Viên quan kinh hoảng, cố gắng đè nén nước chua đang không ngừng dâng lên từ dạ dày, quay sang hai người khác.

Lăng Hiệp hiểu ý, đang định ôm lấy người kia thì chính thê tên Liệt Nhi kia trừng mắt nhìn hắn, hắn lập tức rụt tay lại, chỉ vào một nữ nhân nói: “Đây là ái thiếp của tiểu nhân, Mộ Nhi.”

Viên quan nhìn thấy hành động lúc nãy của vị chính thê kia rất rõ ràng, ném cho hắn một ánh mắt đồng tình, chính thê này, đúng là đủ liệt!

(Liệt: ở đây muốn nói là ác liệt, là ghen đó)

Viên quan quay sang nhìn Mộ Nhi một lúc rồi chỉ vào đầu hỏi nhỏ: “Ái ái ái ái ái ái….. thiếp của ngươi, chẳng nhẽ……”

Nữ tử này bộ dạng không tệ, tuy cũng cao to nhưng vẫn khá hơn chính thê nhiều, ít nhất cũng gầy hơn a!

Nhưng, ánh mắt từ đầu đến giờ đều không di chuyển, vẫn cứ nhìn chằm chắm hắn làm hắn nổi da gà.

Lăng Hiệp thở dài: “Là một kẻ ngốc!”

Ái thiếp Mộ Nhi ngốc nghếch chậm chạp di chuyển ánh mắt, rõ ràng là tủi thân, tiếp tục đờ ra.

Viên quan lại ném cho hắn ánh mắt đồng tình lần nữa, chuyển sang nhìn một nữ nhân khác, vừa nhìn thoáng qua đã phải nhắm chặt mắt lại luôn!

Ai u u, thị thiếp này, bộ dáng quá thô kệch!

Lăng Hiệp tiếp tục thở dài: “Ái thiếp của tiểu nhân, Nhung Nhi.”

“Được rồi!” Quan viên xua tay liên tục, chỉ muốn tiến bước ba nữ nhân này đi luôn: “Mau vào đi! Huynh đệ, không dễ dàng a! Lão ca bội phục ngươi!”

Nói xong liền lắc đầu than thở: “Cũng may vẫn còn một tiểu nha đầu xinh xắn đáng yêu, nhìn dung mạo này…..”

Viên quan đang nói thì nghẹn lại, tiếp tục bối rối.

Lăng Hiệp chớp chớp mắt mấy cái, nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức im lặng nhìn trời, bóp trán.

Chỉ thấy tiểu nha đầu đang nắm tay Liệt Nhi, chưa đến bốn tuổi, mặc bộ váy trắng đáng yêu, nhưng trước ngực lại lồi ra rõ lớn!

Dựa theo tiêu chuẩn của kiếp trước….. ít nhất….. cũng phải cup C!

Hắn túm lấy tay tiểu cô nương, trừng mắt dạy dỗ: “Nha đầu này, đã nói bao nhiêu lần là không được giấu bánh màn thầu vào trong áo, để mẹ ngươi thấy thì lại dạy bảo ngươi một hồi!”

Hắn quay sang viên quan, xấu hổ giải thích: “Đứa con gái này của ta a, rất hay ăn.”

Tiểu cô nương cũng chớp chớp mắt, giống như hiểu ra mình đã làm sai cái gì, giọng nói non nớt đầy sợ hãi: “Cha, đừng đưa con cho mẹ.”

Vừa dứt lời!

Một bàn tay to đã vươn tới, ôm tiểu cô nương vào lòng, móc hai cái bánh bao to ra rồi cười gằn: “Ngươi dám lén giấu đồ ăn? Chờ lão…. lão nương về sẽ chỉnh đốn ngươi!”

Tiếng nói thô kệch the thé của nữ nhân này làm viên quan kia dựng tóc gáy!

Hắn lùi lại ba bước: “Về rồi muốn chỉnh đốn thế nào thì chỉnh đốn…..”

“Đi nhanh lên!”

“Đi mau!”

“Đi!”

Ba tiếng giục liên tiếp, tiếng sau gấp hơn tiếng trước, tiếng sau sợ hãi hơn tiếng trước, bộ dáng kia như là ở chung lâu thêm một giây, hắn sẽ bị lây bệnh vậy!

Lăng Hiệp phe phẩy chiếc quạt, dẫn bốn người đi vào trong thành.

Dọc đường, người nào nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm thét lên một tiếng rồi chạy trốn!

Sau khi rẽ vào một ngõ nhỏ, bốn lớn một nhỏ đều lập tức thay đổi sắc mặt, nhất là Liệt Nhi, dù có trang điểm đậm đến đâu cũng không che được oán niệm trên khuôn mặt đen như than.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, rít lên: “Hoa Thiên, đừng để lão tử tìm được ngươi!”

Không phải là Đại Tần Chiến thần thì là ai?

Chiến Bắc Liệt chưa bao giờ sinh ra oán niệm sâu như biển với Hoa cô nương như lúc này, để tìm Hoa Thiên mà hắn phải lưu lạc tới bước đường này!

Nam phẫn nữ trang chết tiệt!

Hôm đó, Thác Bạt Nhung thật sự nghĩ ra được một chỗ, là chỗ mà Hoa Thiên có thể trốn được, trên đường tới Di thành liền thuận tiện đến đó tìm thử, trong ấy phát hiện ra một ít vải băng nhuốm máu, chắc Hoa Thiên đã từng ở đây, băng bó xong lập tức rời đi.

Điều này cũng chứng thực suy đoán của họ, nếu không có người thân cận khiến hắn hoài nghi thì hắn sẽ không phải cẩn thận cảnh giác như vậy.

Sau khi mọi người thảo luận một hồi, cuối cùng kết luận, chỗ mà Hoa Thiên có khả năng đến nhất, là Di thành!

Chỗ nguy hiểm nhất, thường thường là nơi an toàn nhất!

Hoa Mị sẽ không ngờ, Hoa Thiên dám quay lại nơi gần nàng ta nhất.

Mà Hoa Mị lại càng không ngờ, bọn họ lại cải trang như vậy, hoàn toàn phá vỡ hình tượng của Đại Tần Chiến thần, thần y Mộ Nhị, cả Thác Bạt Nhung nữa! Dù thế nào thì một hồi nam nữ thế vai này đã giúp họ an toàn xâm nhập vào Di thành, giờ thì đến cứ điểm ám vệ ở Nam Hàn rồi hỏi xem Chung Vũ có tin tức gì không.

Đại Tần Chiến thần túm lấy đứa trẻ đang nhét bánh bao vào ngực, đập vào đầu nó một cái, giận dữ nói: “Đồ ngốc! Không biết có phải do lão tử sinh không nữa!”

Mỗ tiểu hài tử tủi thân chọc chọc ngón tay, tiểu ưng mâu đảo qua đảo lại, rất đáng thương.

“Đói bụng….” Bên cạnh bỗng vang lên tiếng nói.

Mộ Nhị ngơ ngác nhìn bọn họ, chấp nhất nói: “Đói bụng!”

Vừa dứt lời……

Bốn cái bánh bao bị nhét vào tay hắn.

Chiến Bắc Liệt và Thác Bạt Nhung giải quyết mấy cái bánh bao xong liền đi ra khỏi ngõ trước, Lãnh Hạ túm lấy tiểu quỷ kia đi theo sau.

Chỉ để lại Mộ Nhị ngơ ngác nhìn bốn cái bánh bao trong tay, bàn tay nhỏ gầy mò vào trong áo, cũng móc ra hai cái, ý nói: Cái này……

Ta cũng có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK