Phải rộng chừng hơn trăm trượng, nhiệt độ xung quanh lạnh đến khó tin, trên dưới trái phải đều có những lớp băng dày đến ba thước, sự trong suốt của băng không trong trẻo mà lại có vẻ âm trầm.
Ở giữa căn phòng có hai cỗ băng quan, Lãnh Hạ cõng Chiến Bắc Liệt chật vật di chuyển, cứng nhắc đẩy cánh cửa băng ra.
Nàng không có thời gian đi mở quan tài xem bên trong là ai, nàng phải rời khỏi cái nơi lạnh lẽo này, tìm một chỗ ấm áp để Chiến Bắc Liệt có thể khôi phục nhiệt độ cơ thể.
Cánh cửa băng được mở ra, một luồng nhiệt bình thường phả vào mặt, một tòa cung điện to lớn cũng hiện ra ở trước mắt Lãnh Hạ.
Tòa cung điện này hoàn toàn khác bên ngoài, không lạnh một chút nào, biệt lập với căn phòng băng kia, không thấy có chút âm hàn nào.
Trước mắt là một tòa đại điện rất rộng lớn, mặt đất lát đá thanh hoa, trần nhà chạm trổ hoa lương mộc, ở giữa có một tượng đồng thật lớn, hai bên chạm khắc gỗ long kim trụ, đỉnh thiên lập địa, trên mặt tường tương khảm hai hàng dạ minh châu rất lớn, soi sáng toàn bộ đại điện.
Cửa điện làm bằng đá rất lớn và nặng nề, phía trên có trạm trổ hình bạch long ngậm châu bay lên, vô cùng uy vũ.
Lãnh Hạ chậm chạp bước xuống cầu thang, hít một hơi thật sâu.
Ai có thể nghĩ được, phía dưới Tuyết sơn lại có một cung điện như thế này, khí thế hào hùng, điêu luyện sắc sảo!
Nàng không nghĩ nhiều nữa, đến bây giờ, đây là nơi nào đã được khắc họa rõ nét.
Lãnh Hạ cõng Chiến Bắc Liệt đi xuống cầu thang, đẩy cửa một gian phòng, đặt hắn xuống giường, gian sương phòng này rộng rãi mà ngăn nắp sạch sẽ, ngoại trừ đầy bụi ra thì cũng khá ổn, nàng cởi bộ y phục ướt đẫm của hắn ra, dùng ga giường lau khô tóc cho hắn, sau đó sang phòng bên cạnh lấy hai cái chăn đắp hết lên người hắn, điều chỉnh ổn thỏa.
Lúc này khuôn mặt Chiến Bắc Liệt đã khôi phục chút hồng hào.
Rốt cục Lãnh Hạ cũng yên tâm, nàng mệt mỏi tìm kiếm trong cung điện, quả nhiên tìm được một gian phòng chứa dược liệu, căn phòng rộng lớn thuốc gì cũng có, đáng tiếc, nàng không biết cái nào.
Lần đầu tiên Lãnh Hạ nhớ Mộ Nhị như thế, nếu có Mộ Đại thần y ở đây thì mấy thứ này căn bản chỉ là một bữa ăn sáng, không nói chơi.
Cũng may ngoại trừ những vị thuốc tối nghĩa thì chỉ nhìn tên và có biết chút ít thì cũng nhận ra, cũng không sợ có vị thuốc nào để lâu mà hỏng, như nhân sâm, linh chi, hổ tiên………..
Lãnh Hạ lấy một đống các loại thuốc này, cầm hết lấy rồi tiếp tục tìm kiếm trong cung điện.
Phòng bếp hai bên đông tây đều có, nhưng dao thì rỉ sét, không nhận ra được đâu là chuôi đâu là lưỡi, củi lửa cũng ẩm ướt mốc meo, hoàn toàn không dùng được.
Nàng quay về gian phòng, lấy trọng kiếm của Chiến Bắc Liệt tpứo. tìm một phòng khác rồi chẻ bàn ghế, ra ngoài ôn tuyền để lấy nước, lúc này không kịp nghĩ nhiều, không biết làm cũng phải làm.
Nhóm lửa, sắc thuốc.
Lãnh Hạ hoàn toàn không biết gì về việc này.
Nàng trả trọng kiếm về phòng cho Chiến Bắc Liệt, rồi nghĩ người hắn toàn máu như vậy cũng không thoải mái, nên lau rửa một chút.
Ôn tuyền này khá lớn, chừng trăm mét vuông, bốn phía có dạ minh châu, tuy hơi yếu nhưng cũng coi như là nhìn rõ.
Lãnh Hạ mặt không đỏ tim không loạn cởi quần áo cho Chiến Bắc Liệt, lột sạch Đại Tần Chiến thần.
Lúc tắm đến lưng thì cực cẩn thận sợ nước ngấm vào vết thương, lau vết máu ở xung quanh một cách cẩn thận và nhẹ nhàng.
Vóc người Chiến Bắc Liệt rất tốt, thon dài, cao ngất.
Da thịt khỏe khoắn màu đồng cổ, dưới ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu, nhìn bóng loáng rắn chắc, vô cùng gợi cảm.
Bả vai rộng rãi cường tráng, ngực bụng cơ bắp không hề có sẹo, chân thon dài mà cường kiện, mỗi một tấc da thịt đều ẩn chứa sức mạnh kinh người.
Cùng với hô hấp phập phồng, từng thớ thịt cũng rung động theo, Lãnh Hạ nhướn cao mày, huýt sáo một tiếng.
Về phần những bộ phận khác, nàng chỉ vội vã nhìn lướt qua, nhìn xong, liền lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm suy nghĩ, rất nhanh đã biến mất.
Tắm rửa cho Chiến Bắc Liệt xong, nàng cũng tự tắm rửa sạch sẽ cho bản thân, xõa mái tóc ẩm ướt, lại cõng Chiến Bắc Liệt về phòng.
Tắm rửa quá lâu hao hết khí lực của Lãnh Hạ, khiến nàng vô cùng mệt mỏi, cả cơ thể Chiến Bắc Liệt đè lên người nàng lại còn phải tránh vết thương của hắn, quả là kỳ công.
Về phương diện khác, nàng vốn cũng đã mệt lắm rồi, làm gì cũng phải dè dặt.
Nàng nhét Chiến Bắc Liệt trần truồng vào chăn, lúc này, ấm thuốc bổ kia chắc cũng đã xong rồi.
Lãnh Hạ thật sự là dốt đặc cán mai với việc sắc thuốc, bằng không cũng sẽ không để thuốc ở bên này không coi, bên kia thì thoải mái tắm rửa, nàng sắc thuốc hoàn toàn dựa vào trực giác.
Đến lúc nàng vào bếp, cái ấm đã bốc lên đầy khói đặc, nhìn thứ nước đen đen đặc sệt bên trong, tản ra mùi khó chịu, nàng nhíu nhíu mày, lẩm bẩm: “Những thứ này đều là thuốc bổ…..”
Theo quan điểm y học của Lãnh đại sát thủ, chỉ cần là thuốc bổ, thì dù thế nào cũng sẽ không gây hại cho cơ thể.
Tự thuyết phục mình một câu như vậy xong, một chút áy náy lúc nãy cũng trực tiếp quăng ra biển.
Nàng để thuốc sang một bên, rồi đẩy cái bàn trong bếp ra, lập tức nhìn thấy mấy con rắn xui xẻo ở dưới, rửa sạch đi rồi nhóm bếp, lấy trọng kiếm của Chiến Bắc Liệt để nướng rắn.
Lãnh Hạ tưởng tượng thấy cảnh Chiến Bắc Liệt nhìn thấy thanh kiếm âu yếm bị nàng dùng làm que nướng xà, không khỏi cong cong khóe môi.
Cung điện này hầu như cái gì cũng có, cái này thiếu có thể bù cái kia vào, duy chỉ có thức ăn là không thể, nơi này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, mặc dù có thức ăn, nhưng cũng không thể ăn.
Nếu nói nữ nhân biết làm cái gì thì Lãnh Hạ đều không làm được, nhưng việc thiêu nướng này lại rất xuất sắc, một lát sau, thịt rắn đã chín thơm phức.
Lãnh Hạ bưng bát thuốc bổ và thịt rắn nướng, hài lòng đi về phía sương phòng.
Lúc này sắc mặt Chiến Bắc Liệt đã hồng nhuận lên rất nhiều, dù sao cũng là Đại Tần Chiến thần, tập võ từ thuở nhỏ, lại chinh chiến nhiều, thân thể rất tốt.
Lãnh Hạ đỡ hắn dậy, đút thịt rắn cho hắn trước, lúc ăn thịt rắn mày hắn như bay lên, rất thỏa mãn, nhưng đến lúc Lãnh Hạ cho hắn uống thuốc thì dù hôn mê, Đại Tần Chiến thần cũng hung hăng nhíu mày.
Lãnh Hạ bĩu môi, hung tợn cho uống hết bát thuốc, cực kỳ chắc chắc nói: “Uống cái này, ngày mai sẽ sinh long hoạt hổ!”
( sinh long hoạt hổ: Sinh khí dồi dào)
Nếu Mộ Đại thần y ở đây, chắc chắn ngơ ngác nhìn nàng, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, nữ nhân này lấy tự tin ở đâu ra thế.
Vẻ mặt Chiến Bắc Liệt thống khổ, bị Lãnh Hạ cho uống bát ‘thuốc độc’, bộ dạng đáng thương bị Lãnh Hạ ấn vào chăn lần nữa.
Lãnh Hạ cố gắn làm những việc này rồi ăn một chút thịt rắn, xong cũng mệt mỏi mà thiếp đi.
==
Dù thế nào Lãnh Hạ cũng không thể ngờ, không tới sáng sớm hôm sau mà Chiến Bắc Liệt đã sinh long hoạt hổ nhanh như vậy!
Không biết đã ngủ bao lâu, nàng bị thân nhiệt của người bên cạnh làm giật mình tỉnh giấc, người kia giống như một bếp lò vậy, lửa nóng tung bay.
Vẻ buồn ngủ trong mắt Lãnh Hạ lập tức biến mất!
Nàng ngồi dậy, nhìn Chiến Bắc Liệt, toàn thân hắn đỏ bừng như tôm luộc, thân nhiệt cao kinh người, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện ra vẻ mặt không biết là thống khổ hay là hưng phấn, hắn hô hấp gấp gáp, yết hầu chuyển động liên tục, hai tay nắm thành quyền, ngay cả tóc cũng ướt đẫm.
Lãnh Hạ không biết Chiến Bắc Liệt xảy ra chuyện gì, nếu là vết thương dẫn đến việc này thì sẽ không thể có biểu hiện mãnh liệt như thế, hơn nữa hắn không ngừng đá chăn, không phải là sợ lạnh.
Lại nói tiếp, chuyện này rất đơn giản, ngẫm lại ngày hôm nay Đại Tần Chiến thần ăn cái gì, thịt rắn, nhân sâm, linh chi, còn có…….
Hổ tiên.
Nhiều vị thuốc bổ trộn lẫn như vậy làm Chiến Bắc Liệt bị dày vò cực độ, trong cơ thể giống như có một luồng sức mạnh cực lớn chạy loạn, không tán đi được, nếu bình thường thì hắn có thể điên cuồng luyện kiếm, sẽ không thống khổ như bây giờ.
Thế nhưng lúc này, hắn suy yếu, bị thương, lại còn đang hôn mê, luồng nhiệt này cứ tụ tập ở những chỗ khác.
Về phần cụ thể là chỗ nào, thì nhìn giữa hai chân hắn là rõ.
Đại Tần Chiến thần đang hôn mê, cảm giác được người bên cạnh là Lãnh Hạ, một tay kéo nàng xuống, khó khăn xoay người, hung hăng đè lên!
Lãnh Hạ luôn luôn bình tĩnh, lúc này cảm thấy sợ hãi!
Nàng vốn muốn đợi đến lúc hai người bình an thì sẽ nói cho Chiến Bắc Liệt lời Mộ Nhị nói cho nàng biết.
Nhưng không ngờ, mọi việc lại không như dự định!
Trong lúc nàng còn đang sợ hãi, mùi hương nam tính đã ập tới, mùi hương độc nhất vô nhị thuộc về Chiến Bắc Liệt, xâm nhập vào khoang miệng của nàng, nặng nề đẩy cánh môi anh đào ra, nhanh chóng tách hai hàm răng, điên cuồng càn quét trong miệng nàng, đầu lưỡi hắn di chuyển bá đạo, quấn quýt lưỡi nàng không rời, như muốn hút hết hương vị thuộc về Lãnh Hạ.
Một nụ hôn này, cuồng mãnh phi thường!
Lưỡi của hắn hút hết mật ngọt của nàng, cảm nhận hương thơm của nàng, nuốt chửng trí óc của nàng, tâm thần của nàng, hô hấp của nàng, tất cả của nàng!
Mặc dù ý thức của hắn vẫn mơ hồ, nhưng trong tiềm thức đã nhận ra người dưới thân hắn, là tức phụ của hắn không thể nghi ngờ!
Bỗng nhiên, Chiến Bắc Liệt mở mắt ra, trong mắt của hắn đỏ quạch, toàn thân đều đang bốc cháy, mỗi một tấc da thịt đều đang hò hét!
Hai con ngươi của Chiến Bắc Liệt sâu thẳm, đáy mắt như có một dòng suối chảy qua, thôn tính Lãnh Hạ hoàn toàn.
Mái tóc đen đầy mồ hôi, dính cả vào trên trán.
Lãnh Hạ ánh mắt mê ly, cảm giác tê dại đánh thẳng vào đáy lòng……..
Nếu người này là Chiến Bắc Liệt, nếu là hắn, thì có gì phải do dự?
Trong đầu hiện lên những cảnh từ lúc gặp mặt tới giờ, nàng không cần chần chờ, không cần trù trừ, chỉ cần là hắn, chỉ cần là Chiến Bắc Liệt!
Nhiệt độ trên người nàng cũng tăng lên, hai tay ôm lấy cổ Chiến Bắc Liệt, mười ngón tay luồn vào trong tóc hắn, tuân theo nguyện vọng của thân thể và linh hồn, phát ra một tiếng than nhẹ.
Âm thanh này rơi vào tai Chiến Bắc Liệt, không thể nghi ngờ chính là tiếng trời!
Lãnh Hạ đột nhiên nắm lấy tóc Chiến Bắc Liệt, nghênh đón hắn, tựa như đang chìm đắm trong luồng nhiệt hỏa.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Bắc Liệt đỏ bừng, mỗi tấc da thịt đều như bị buộc chặt, gân xanh trên trán nổi lên mơ hồ, cả người như muốn nổ tung!
Lãnh Hạ nghiêng tai lắng nghe lồng ngực của hắn, nghe tiếng lòng hắn vang lên từng nhịp, chân thật cảm nhận được sự hiện hữu của hắn!
Những nụ hôn vẫn không ngừng nghỉ, như là từng mồi lửa nhen nhóm trong lòng hắn, thân thể bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, tim đập như trống trân, trong cơ thể dâng lên từng nguồn sóng.