Tây Vệ.
Sáng sớm.
Trong tiếng gà gáy sớm, Lý Tam phấn chấn thức dậy.
Hắn ở Bạch Vân thôn xa xôi, đời đời sống bằng nghề nông, lúa mạch nhà hắn cao nhất, bò cũng khỏe mạnh nhất, trong thôn xóm nghèo này có ruộng có bò thì cũng coi như phú hộ một phương. Ngày ngày thức dậy tưới nước bón phân cho bò ăn, tưởng tượng ruộng lúa mạch cao lớn lên, bò càng ngày càng khoẻ mạnh, vui vẻ ngâm nga vài điệu dân ca rời khỏi nhà.
Bên ngoài hàng rào, con chó vàng vẫn thường lười biếng nằm im nay lại sủa luôn miệng, đuôi vẫy vẫy.
Không đợi Lý Tam đi tới đã sáp lại gần, cắn vào ống quần hắn, kéo hắn về phía hậu viện.
Vừa nhìn đã hoảng sợ!
“Bò của ta a!”
“Bò của ta!”
Vẻ mặt hắn như bị sét đánh, hắn không dám tin nhìn con bò của mình nằm vật dưới đất, ngơ ngác hồi lâu rồi òa khóc lao về phía thi thể của con bò kia, hét lớn: “Trời phạt a!”
Dân làng nghe tiếng liền vội vã chạy tới.
“Có chuyện gì thế?”
“Chết…. chết rồi?”
Mọi người thấy rõ tình hình liền khó tin đứng bất động, đột nhiên có người kinh hoàng kêu to: “Đều là do là yêu nghiệt làm hại!”
“Gần đây…. không phải đã hết rồi sao?”
“Nghiệp chướng a…. sao làng ta cũng bị liên lụy rồi?”
“Là do yêu nghiệt không chết nên trời lại tức giận rồi!”
Trong những tiếng khóc tiếng oán thán, có người nói: “Hừ! Nếu mấy lời này bị người ngoài nghe được, các ngươi còn muốn sống không?”
Lý Tam ôm cổ con bò, khóc ròng: “Ta phải sống thế nào bây giờ!”
Người nọ kéo hắn ra: “Đừng nói nữa, nghị luận chuyện Hoàng gia là tội mất đầu đấy!”
Có người tỉnh táo ra vài phần, run rẩy nhìn con bò đã cứng ngắc kia, không tận mắt nhìn thấy súc vật chết sẽ không thật sự cảm nhận được loại sợ hãi này, loại sợ hãi bị trời phạt vì yêu nghiệt.
Trong trầm mặc, có người đề nghị: “Vào thành, bán đi…..”
Thôn Bạch Vân ở giữa hai thành nhỏ, chỗ này cực kỳ hẻo lánh, Lý Tam dù có đau buồn cũng chẳng còn cách nào khác, thời tiết nóng bức thế này thì phải cố mà bán được giá tốt trước khi con bò này bị hỏng……
Hắn nhanh chóng mượn cái xe đẩy tay duy nhất trong làng, đẩy con bò vào thành.
Đây cũng là sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo, con bò làm bạn nhiều năm đã chết, kế sinh nhai bị chặt đứt mất một nửa, người giàu thì sẽ thương xuân thu buồn mà người nghèo thì sẽ lập tức lựa chọn cách có lợi nhất, chẳng có gì quan trọng bằng sinh tồn cả.
Đồ tể trong thành thương xót hắn nên trả một cái giá hợp lý.
Hắn đấm bóp hai chân đã chạy suốt một ngày, khập khễnh quay về theo đường cũ, phía sau vang lên những tiếng chặt liên tục, Lý Tam cười khổ.
Đột nhiên, có tiếng ngạc nhiên vang lên: “Đây là cái gì thế?”
Hắn quay đầu lại thì thấy đồ tể vừa mới mổ đôi còn bò ra, trong bụng nó lại có một quyển thẻ tre!
Thẻ tre bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, sau khi đồ tể kia dùng khăn lau thật sạch thì có thể thấy được bốn chữ cổ kính, nhưng những người nghèo khổ như bọn họ cũng không biết đó là gì, chỉ cảm thấy có vài phần tang thương.
Rất nhanh, dân chúng xung quanh đều nghe tiếng mà xông tới.
Trong bụng bò có thẻ tre quả là một chuyện đáng ngạc nhiên.
Càng ngày càng nhiều người vây lại xem, bàn luận rất sôi nổi, có người đoán mấy chữ trên thẻ tre này là yêu nghiệt chọc trời phạt, có người đoán là thần tiên hiển linh, nói chung thì đều liên quan đến thần ma cả.
Trong thành có không ít người có học thức nhưng đều lắc đầu thở dài, không hiểu mấy chữ đó là gì.
Càng ngày càng nhiều người, cuối cùng gần như toàn thành đều tụ lại, thậm chí kinh động cả quan phủ.
Cuối cùng, mọi người mời một vị đại nho có học thức nhất đang sống ở ngoại ô đến.
Ông vuốt râu, thư thả bước vào.
Trong ánh mắt lo lắng và mong đợi của dân chúng, ông nhận lấy thẻ tre hơi nhuốm đỏ, chậm rãi xác định loại chữ mà ông cũng không tinh thông lắm, một lát sau nói: “Sinh —— vu —— canh —— tân ——”
“Sống ở canh tân?”
Bách tính vội vàng hỏi: “Có nghĩa là gì, còn nữa không?”
Đại nho vuốt râu bí hiểm nói: “Không còn gì nữa, chỉ bốn chữ, sinh vu canh tân!”
Ngay lập tức, vô số tiếng thảo luận lại vang lên.
Bách tính trong thành đều lẩm nhẩm bốn chữ này, khi mà họ còn chưa hiểu được mấy chữ đó có nghĩa là gì thì ở một nơi khác, toàn thành đã coi là thần tích mà cúng bái.
Đại Tần.
Vô số người nháo nhào chạy về phía Nhàn Thu hồ.
Trong tình cảnh hỗn loạn, thi thoảng còn có vài tiếng nói vang lên.
“Mau lên mau lên!”
“Không kịp bây giờ!”
“Kỳ quan trăm năm khó gặp a!”
Dòng người nối dài không dứt, thậm chí còn cò không ít quan lại phú thương ngồi xe đi về phía Nhàn Thu hồ.
Gió hè thoang thoảng thổi qua làm bay bay tà liễu, cánh liễu rủ phất qua làn nước gợi lên những sóng nước lăn tăn, mặt hồ xanh phản xạ nắng vàng đẹp không sao tả xiết.
Nhưng bây giờ, chẳng ai rảnh rỗi đi thưởng thức cảnh đẹp này của Trường An.
Bao nhiêu bách tính vây quanh hồ, bọn họ đều quỳ dập đầu, những người mới đến nhìn mặt hồ ngơ ngẩn một lúc rồi cũng quỳ theo, vừa dập đầu vừa sợ hãi hô: “Trời giáng thần tích a!”
“Nhất định là…. trời cao hạ chỉ a!”
Trong những tiếng hô sợ hãi của bách tính, một tiếng lanh lảnh như tiếng chim vang lên, sau đó một bản hòa ca chim hót bay vút lên tận chín tầng mây.
Chỉ thấy giữa Nhàn Thu hồ rộng lớn, có gần nghìn con chim bay tà tà mặt nước, bỗng nhiên, lại một tiếng kêu như chim hót vang lên, mấy con chim như có thần trí, đều vỗ cánh bay lại một nơi.
Có người kinh ngạc: “Chúng nó…… chúng nó…….”
Có người dụi dụi mắt: “Đó là chữ!”
“Chim bay tạo bốn chữ kìa!”
Mọi người đều nín thở nhìn về phía đó, người không biết chữ thì cực kỳ nôn nóng, rất sợ bỏ lỡ mất ý chỉ của trời, người biết chữ thì khổ không thể tả, chữ xưa thế này, họ cũng không biết nhiều.
Trong những tiếng ồn ào, một vị đại nho lẩm nhẩm một câu, rõ ràng rất nhỏ nhưng mọi người đều nghe thấy:
“Lạc —— vu —— mậu —— kỷ ——”
Bách tính Tây Vệ cung phụng thẻ tre, thậm chí ngay cả những thành trấn gần đó nghe đồn cũng chạy đến bái lạy.
Bách tính Đại Tần thì vẫn nhìn đàn chim, dập đầu cúng bái, coi bốn chữ này như lời răn dạy mà suy ngẫm.
Trong lúc ấy, ở Bắc Yến cũng có một thần tích được bách tính quỳ lạy.
Tuyết sơn.
Đỉnh Tuyết sơn băng lạnh quanh năm, là nơi mà người Bắc Yến nào cũng cho là nơi Sơn thần ở, hàng ngày bọn họ cố trèo lên Tuyết sơn, dâng hương lễ bái ở nơi cách đỉnh núi một khoảng rồi nói lên nguyện vọng của mình.
Hàng năm hàng tháng, đều như vậy.
Mà sáng sớm hôm đó, cũng Tuyết sơn, cũng đường núi, cũng lạnh lẽo.
Dân chúng mặc áo bông dày cộp, vâng theo sợ thờ phụng trăm ngàn năm qua của họ, cố chịu sự lạnh lẽo ở đây, hàng ngày leo lên Tuyết sơn, ba bước cúi người vái, bảy bước quỳ xuống lạy…..
Bỗng nhiên, nổ ầm một tiếng.
Một bách tính chợt quỳ xuống, liên tục dập đầu về phía đỉnh núi, đây không phải là cúng bái, lúc hắn đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kích động.
Mọi người đều nhìn theo, thì thấy trên đỉnh núi, vô duyên vô cớ vô thanh vô tức xuất hiện một tấm bia đá!
Lần lượt từng người cũng quỳ xuống theo, chỉ trong nháy mắt, khắp Tuyết sơn toàn người quỳ lạy.
Bia đá kia sừng sững trong băng tuyết, gió lạnh ùa qua thổi bay tuyết đọng trên đó, bốn chữ được khắc sâu trên tấm bia từ từ lộ ra.
Trong nét khắc cứng cáp, lộ ra vẻ thần bí.
Bọn họ run rẩy, dần dần chuyển sang nghẹn ngào, rốt cuộc Sơn thần cũng truyền chỉ cho bọn họ sao?
Tất cả mọi người rưng rưng nước mắt, cúi đầu lạy rồi cùng đọc:
“Thước —— khởi —— nhâm —— quý ——”
Cũng như thế, tại Nam Hàn.
Mùa hè trời nắng chang chang, không khí cũng ẩm ướt đầy hơi nước.
Ngoài hơi nước, còn có lửa cháy rừng rực!
Mỗi thành trấn đều tự nhiên có vài cánh rừng tự bốc cháy, khói đen phủ khắp cả một khoảng trời.
Nam Hàn nhiều cây cối, bình thường mùa hè cũng có chuyện như vậy, đối với bách tính Nam Hàn mà nói, chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chỉ cần có chỗ cháy họ liền toàn sức dập lửa, nếu không lửa mà lan ra thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Mà trăm ngàn năm qua, vẫn cứ như thế, lửa rất ít khi lan ra, chứ đừng nói là như bây giờ, nhiều nơi cháy cùng một lúc.
Ngước mắt nhìn lên thì toàn bộ Nam Hàn, nơi nơi là khói, lửa đỏ tận trời!
Dân chúng hoảng hốt lo sợ, kêu gào dập lửa, đột nhiên ngây ngẩn cả người……
Lửa đang cháy hừng hực kia lại tự dưng tắt, đợi khói tan đi thì chỉ còn lại một đống tro tàn.
Bọn họ xông lên phía trước, không biết là ai kêu lên một tiếng: “Có chữ viết!”
Quét hết tro tàn đi thì mấy chữ cổ xuất hiện trước mặt mọi người.
Có người nhỏ giọng thì thầm: “Thanh —— chấn —— bính —— đinh ——”