Tới gần sông Sở Yến, dù đang giữa hè nhưng vẫn có vài phần lạnh lẽo.
Nhất là buổi tối ở đây, gió se se lạnh thổi qua làm sóng nước cuồn cuộn vỗ, ánh trăng mờ mờ chiếu xuống mặt sông, có thể nhìn thấy ảnh ngược của núi non hai bên bờ, dưới núi đồi trùng điệp, trong bóng đêm u ám, xuất hiện một bóng người màu trắng.
Người nọ chắp tay đứng ở chân núi, y bào màu trắng trong như nước, bay phấp phới trong gió lạnh.
Không nói không động, khóe môi luôn có độ cong nhàn nhạt, nhìn qua có chút nhàn tản nhưng vẫn không thể che giấu được ánh hào quang.
Đôi mắt mảnh dài như cành liễu khẽ nheo lại, có thể nhìn thấy ở trên mặt sộng đang có một chiến thuyền to lớn lướt tới, trên thuyền có nhiều người nhốn nháo, sơ sơ chừng vạn người, trên boong thuyền có một nữ tử đứng đó, thanh cao thoát tục, hoa dung nguyệt mạo, tỏa ra ánh sáng kinh diễm dưới ánh trăng.
(Hoa dung nguyệt mạo: dung mạo đẹp như trăng như hoa)
Chiến thuyền làm dòng sông bắn đầy bọt nước, rất nhanh đã cập bờ.
Nữ tử khẽ cong khóe môi, kiêu căng ngẩng đầu, giọng điệu tuy không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng thân thiết: “Hoàng huynh.”
Đông Phương Nhuận điểm nhẹ mũi chân bay lên tàu, ánh mắt không đổi, khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn hơn vạn binh sĩ đang có vẻ mặt quái dị, đương nhiên hắn biết sao bọn họ lại thế, hắn tạo nên một hồi yêu nghiệt khiến nữ tử kia bị vạn dân thóa mạ mà giờ đòn phản kích của nàng còn sắc bén hơn, trực tiếp đạp đổ vị trí yêu nghiệt trèo lên địa vị thần nữ, làm hắn hoàn toàn biến thành hôn quân ngông cuồng khơi mào chiến tranh, đối nghịch với trời.
Hắn cười nhẹ, trong tiếng cười có lãnh ý không rõ ràng……….
Bên cạnh Liên Công chúa còn có hai người, một trung niên nam tử mặc tướng phục, chào theo quân lễ: “Mạt tướng Mã Đằng Bình, tham kiến Hoàng thượng.”
“Mã tướng quân, bình thân.”
Qua hơn năm năm, Mã Đằng Bình gặp lại Đông Phương Nhuận, rất có vài phần cảm khái.
Thất hoàng tử năm nào giờ đã lên ngôi cửu ngũ chí tôn, đăng cơ hơn ba năm trên người đã tràn đầy sự uy nghiêm của bậc cầm quyền, mặc dù vẫn hơi mỉm cười, giọng nói ôn nhuận nhưng vẫn khiến lão tướng như ông sinh ra vài phần kính nể.
Ông không khỏi nhớ lại hành động của hắn tại trận Yến Sở đầu tiên, dùng vạn người làm mồi dụ mà mắt cũng không chớp lấy một cái, đối mặt với xương cốt chất cao như núi, khóe môi vẫn cười nhẹ như lúc đầu.
Giật mình một cái, Mã Đằng Bình thu hồi ánh mắt, cũng nuốt lại một bụng khuyên can định nói.
Nói thì đã sao?
Gặp lại sau năm năm, ông thấy được dã tâm và quyết tâm của Đông Phương Nhuận, đã không còn là một Hoàng tử nho nhỏ đấu tranh cầu sống năm nào nữa!
Không hàn huyên gì nhiều, Đông Phương Nhuận giơ cao tay lên.
Phần phật!
Một tiếng vang thật lớn, chiến thuyền giương buồm, nhanh chóng quay trở về.
“Nô tài tham kiến Hoàng thượng!” Một giọng nói không nam không nữ vang lên bên tai.
Dường như lúc này Đông Phương Nhuận mới thấy còn có thái giám Lâu Hải bên cạnh Thái hậu đang đứng sau Liên Công chúa.
“Hoàng thượng, nô tài phụng mệnh Thái hậu nương nương, đến đây………”
Đúng lúc này, phía đông nam có một ánh lửa lóe lên.
Lâu Hải còn chưa nói xong đã bị át hết trong tiếng nổ.
Trong bóng đêm, một chiến thuyền màu đen lao vun vút đến chỗ bọn họ, mà phía sau nó có chừng mấy trăm chiến thuyền nhỏ hơn đi theo, gần như trải rộng cả mặt sông.
Nhờ ánh đuốc rực sáng mà có thể thấy trên boong thuyền có một đôi nam nữ một đen một trắng.
Nữ tử bạch y, phượng mâu nheo lại, hơn ba năm không gặp mà vẫn thanh lãnh như ngày nào.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng bật cười: “Chờ ngươi rất lâu rồi.”
Keng!
Một tiếng nổ vang lên, chừng ba mươi vạn hải quân phía sau đồng loạt giương cung cài tên, nhắm thẳng Đông Phương Nhuận!