Lúc Chiến Bắc Liệt ngửa mặt lên trời rống giận, thì cũng biết phát huy việc tự điều chỉnh cảm xúc, dồn lửa giận đến một góc nhỏ trong lòng, phủ bụi tắt lửa.
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, để đợi đến lúc gặp lại Mộ Nhị………
Sẽ lại bùng cháy!
Chiến Bắc Liệt lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt trở lại tuấn tú như cũ, vẻ âm trầm đã tan biến, thay vào đó là ánh mặt trời sáng lạn.
Lãnh Hạ thấy người này kiềm chế được liền bình tĩnh rồi cười nói: “Việc này nên đợi đến lúc gặp sư phụ hắn rồi hỏi lại, là đồ cưới gì, cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa hình xăm kia là bản đồ của nơi nào………”
Lúc này Chiến Bắc Liệt lại nghĩ đến một……… chuyện khác, nếu hình xăm trên người Lãnh Hạ là do mẫu thân quá cố của nàng để lại thì người mà trước đó hắn muốn chặt tay, chặt chân, móc mắt, rồi đào mộ mười tám đời tổ tiên lên phơi thây, quất roi, không phải là………
Nhạc mẫu của hắn sao?
Chiến Bắc Liệt lập tức quay sang cười chân chó với Lãnh Hạ, hai mắt sáng lấp lánh, trên mặt không tự chủ mà hiện lên ba chữ: Ta có tội.
Giấu đầu lòi đuôi!
Lãnh Hạ chậm rãi liếc mắt nhìn hắn, khẽ nhếch môi, ngữ điệu đặc biệt ôn hòa: “À, khai đi.”
Trái tim nhỏ của Chiến Bắc Liệt run lên, giữ vững lập trường, đánh chết cũng không thừa nhận!
Trên mặt giả vờ như toàn dấu hỏi chấm, vẻ mặt vô tội, còn thật hơn vàng.
Lãnh Hạ bỗng cười rộ lên, khóe môi cong lên càng lúc càng lớn, bản tính nàng lạnh nhạt, mặc dù cười thì cũng chỉ cười nhàn nhạt, hôm nay đột nhiên tươi cười rạng rỡ, khuôn mặt vốn như một đóa Bạch liên thanh lãnh nay lại như một đóa Phù dung lộng lẫy kiêu sa.
Làm Chiến Bắc Liệt ngây ngốc!
Đại Tần Chiến thần hoàn toàn trúng chiêu sắc dụ của Lãnh đại sắc thủ, mê mê hoặc hoặc khai hoàn toàn: “Ta không chỉ nghĩ tới một lần, muốn chặt chân chặt tay móc mắt mẫu thân ngươi, cũng chính là nhạc mẫu của ta, đào mười tám đời tổ tông nhà ngươi lên, phơi thây, quất roi!”
Khai hoàn toàn, ngay cả dùng mấy từ hoa mỹ để che giấu cũng quên mất.
Lúc phản ứng lại, Đại Tần Chiến thần mới trợn tròn mắt, thực sự là hận không thể tự vả miệng mình!
Tiện miệng này!
Lãnh Hạ phì cười, một lát sau mới nhún vai, chậm rãi nói: “Tuy rằng đó không phải mẫu thân ruột của ta, cũng không phải tổ tiên nhà ta, nhưng dù sao cũng là của Mộ Dung Lãnh Hạ, cũng không thể vậy.”
Chiến Bắc Liệt ngẫm nghĩ lời này trong lòng một lát, đến lúc hiểu ra mới ngây ngẩn cả người.
Hắn sững sờ không phải vì thâm ý trong lời nói này khó tưởng tượng, mà là rốt cuộc Lãnh Hạ cũng đã quyết định nói cho hắn bí mật trong lòng nàng.
Giữa bọn họ, đã không còn một sự ngăn cách nào!
Chiến Bắc Liệt sững sờ xong, vẻ mặt liền vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh nhìn nàng lại làm cho Lãnh Hạ có chút khó tiếp nhận, vẫy vẫy tay trước mặt hắn, sau khi xác định người này không phải là đang ngẩn người, kỳ lạ hỏi: “Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?”
Chiến Bắc Liệt trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt chăm chú.
Hắn đã từng hoài nghi thân phận của Lãnh Hạ, cũng đã có chút suy đoán, tuy khó tin nhưng hắn lại nghĩ đây là cách duy nhất có thể giải thích cho sự thay đổi của tức phụ hắn trước và sau đại hôn, và lời nói của kẻ mặc hắc bào ngày đó, chết rồi sống lại.
Chiến Bắc Liệt cân nhắc lời nói một chút rồi trầm giọng: “Linh hồn của ngươi không phải của Mộ Dung Lãnh Hạ.”
Lãnh Hạ suy ngẫm hai chữ ‘Linh hồn’, ngây ngốc gật đầu.
Xác nhận xong, Chiến Bắc Liệt nói tiếp, cực kỳ chắc chắc: “Nhưng cơ thể này là.”
Lãnh Hạ tiếp tục ngốc, gật đầu.
Chiến Bắc Liệt ngả người về phía sau, dựa thoải mái, khoanh tay lại, thưởng thức vẻ ngây ngốc trăm năm khó gặp trên mặt tức phụ: “Linh hồn của ngươi nhập vào thân thể Mộ Dung Lãnh Hạ.”
Lãnh Hạ há miệng, gật đầu liên tục.
Chiến Bắc Liệt rất vui vẻ, khóe mắt, đuôi lông mày đều có ý cười, khuôn mặt lại ra vẻ nghiêm túc, như thẩm vấn phạm nhân: “Ngươi biến thành Mộ Dung Lãnh Hạ lúc nào?”
Thì ra hắn đã sớm đoán được, chẳng qua là không nói, nhưng nàng lại luôn coi đó là bí mật sâu kín nhất, cất giấu trong lòng.
Lãnh Hạ có chút chột dạ, mất tự nhiên cắn cắn môi, trả lời: “Ngày đại hôn.”
Điều đó giải thích cho việc thay đổi của Lãnh Hạ, Mộ Dung Lãnh Hạ trên đường đến thành thân thì bị kẻ mặc hắc bào giết chết, giúp tức phụ hắn đúng lúc, Chiến Bắc Liệt hài lòng gật đầu, thẩm vấn tiếp: “Vậy thân thể của ngươi đâu?”
Lãnh Hạ nhớ tới nguyên nhân cái chết vô cùng sỉ nhục kia, nghiến nghiến răng giải thích: “Máy bay gặp trục trặc bị nổ tung, ta thật sự đã chết, lúc có ý thức thì đã trở thành Mộ Dung Lãnh Hạ.”
Gà bay?
(Máy bay trong hán việt là ‘Phi ky’ còn Gà bay là ‘Phi kê’ ta nghĩ hai từ này phát âm giống nhau, hoặc gần giống nhau nên Liệt ca hiểu nhầm)
Chiến Bắc Liệt nhíu nhíu mày, vì hai chữ kì lạ này, nhưng nổ thì hắn biết, nhớ tới bom mà Lãnh Hạ đã làm, uy lực như vậy, chẳng phải là tan xương nát thịt sao?
Tim hắn đột nhiên đau đớn, rất đau.
Trong đầu không tự chủ nhớ tới lúc đầu, Lãnh Hạ rất cảnh giác, dù là lúc ngủ vẫn duy trì cảnh giác cao độ, dùng bữa thì mau chóng, tắm rửa cũng rất nhanh, còn thân thủ sắc bén kia nữa……….
Những thứ đó đã tỏ rõ thân phận trước đây của nàng, tất nhiên không phải một nữ tử bình thường.
Chiến Bắc Liệt đứng lên, đi tới trước mặt Lãnh Hạ, ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, cảm nhận eo nàng, lưng nàng, cảm nhân một độ ấm chân thật.
Người trong lòng hắn là độc nhất vô nhị!
Khóe môi Lãnh Hạ chậm rãi cong lên, chuyện như vậy dù là ai cũng sẽ sợ hãi, mâu thuẫn, không chừng có thể trói nàng lại mà thiêu sống, chỉ có nam nhân này, toàn tâm toàn ý yêu nàng, tin nàng.
Cánh tay đặt lên ngực hắn, lồng ngực rắn chắc mà rộng lớn, có thể bao dung tất cả.
Một lúc sau, Chiến Bắc Liệt mới buông nàng ra, ưng mâu nhìn chằm chằm nàng, ngữ điệu đặc biệt ôn hòa: “À, khai đi.”
Lãnh Hạ chợt cảm thấy thế sự khó dò, mới vừa rồi nàng còn ở thế thượng phong, thẩm vấn hắn, lúc này, thực sự là phong thuỷ luân chuyển a!
Nàng vô lực thở dài, trung thực thẳng thắn sẽ được khoan hồng: “Tên ta vốn là Lãnh Hạ, là một cô nhi, không có thân nhân, nhưng có một bằng hữu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nàng cũng là cộng sự của ta. Chúng ta sống nương tựa vào nhau, nhận nhiệm vụ cùng nhau, nàng ấy phụ trách tất cả công tác chuẩn bị, còn ta phụ trách hành động………. À, quên chưa nói, ta là một sát thủ, sát thủ cao cấp nhất, chúng ta đã hợp tác qua vô số nhiệm vụ, lần nào cũng phối hợp ăn ý, nhưng lần đó, khi kết thúc nhiệm vụ, lúc rút lui, máy bay trục trặc……… còn có, à……. lúc ta chết đã hai mươi sáu tuổi………”
Lãnh Hạ nhớ lại, kể ngắn gọn kiếp trước của mình, xoa xoa tay, chờ Chiến Bắc Liệt phản ứng.
Đại Tần Chiến thần trầm mặc hồi lâu, xót xa nhìn Lãnh Hạ, chậm rãi phun ra hai chữ, cực kỳ nguy hiểm: “Bằng hữu?”
Lãnh Hạ mệt mỏi, hung hăng liếc mắt, nàng nói nhiều như vậy mà người này chỉ biết chú ý tới hai chữ này!
Phải nói hắn như thế nào đây?
Nêu rõ những nét chính của vấn đề?
Nắm bắt trọng điểm?
Lãnh Hạ hít một hơi thật sâu, hung tợn trả lời: “Nữ nhân!”
Chiến Bắc Liệt nhất thời thả lỏng, ho khan hai tiếng, nhanh chóng đánh trống lảng, hỏi vấn đề tò mò đã lâu: “Tức phụ, rốt cuộc ngươi là ngươi ở đâu? Ta biết nhất định ngươi không phải là người trong ngũ quốc, vậy thì quê ngươi là nơi nào?”
Người trong ngũ quốc sẽ không biết chế bom, lại còn ‘Gà bay’ gì đó, không đợi Lãnh Hạ trả lời, Chiến Bắc Liệt đã tự mình suy đoán: “Khẩu vị của ngươi nhẹ, cũng thích hải sản, chắc là gần Đông Sở, phía đông Đông Sở đều là biển, ngươi ở bờ biển bên kia sao?”
Chiến Bắc Liệt nói xong, cực hài lòng gật đầu, nhưng lại không chắc lắm, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Lãnh Hạ, nhíu nhíu mày: “Chẳng lẽ không đúng? Hay là phía bắc Bắc Yến? Không đúng, ngươi sợ lạnh như vậy, không giống người ở nơi đó, phía tây Tây Vệ? Cũng không phải, chỗ đó cằn cỗi, không phải là nơi người sống được………”
Lãnh Hạ nhìn hắn rồi thẳng thắn trả lời: “Ta không phải là ngươi của thể giới này!”
Chiến Bắc Liệt nhíu mi một lúc, hiểu những lời này, không phải thế giới này?
“Nơi ta sống, khác biệt hoàn toàn về thời gian và không gian với nơi này, không chỉ cách về khoảng cách mà còn về thời gian………” Lãnh Hạ suy nghĩ một chút, lựa chọn ngôn từ rồi nói tiếp: “Có lẽ là sau các ngươi hơn mấy trăm nghìn năm, đồng thời, hai thế giới cũng không có quan hệ, nếu không có việc linh hồn chuyển đổi kì dị kia, có lẽ chúng ta hoàn toàn không thể đến thế giới của đối phương, à, thậm chí ta cũng không biết chúng ta có ở cùng trong một hành tinh không nữa, ừm, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Nàng giải thích xong, lẳng lặng chờ Chiến Bắc Liệt phản ứng, rốt cục thấy hắn gật đầu, mới thở phào một hơi.
Chỉ thấy Đại Tần Chiến thần cúi đầu, trầm mặc.
Chiến Bắc Liệt hơi cúi đầu, lông mày thi thoảng lại nhíu vào, lông mi rủ bóng xuống gò má hắn, bạc môi khẽ mím, không thể hiện chút kinh ngạc nào, rất bình tĩnh, rất trầm ổn, giống như đang tiêu hóa, suy nghĩ.
Lãnh Hạ trừng mắt nhìn, vẻ mặt thán phục, chưa bao giờ nghĩ như bây giờ, thấy Chiến Bắc Liệt cao sâu khó lường như vậy!
Chuyện như vậy, nếu là người khác thì sao có thể bình tĩnh như hắn?
Chậc chậc chậc……….. Không hổ là Chiến Bắc Liệt, không hổ là Đại Tần Chiến thần, không hổ là người đã trải qua bao mưa gió gian nan, cái này gọi là gì?
Bình thản ung dung!
Bình tĩnh!
Dã vô phong vũ dã vô tình! (*)
Thái sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc!
Mặc sóng gió, Lã Vọng buông cần!
Lãnh Hạ lắc đầu, tán thưởng hắn trong lòng một phen, càng nhìn càng nghĩ trước đây nàng đã chưa hiểu Chiến Bắc Liệt.
Ngay lúc nàng đang cực kỳ xấu hổ vì những ý nghĩ trước đây……..
“Tức phụ!” Đại Tần Chiến thần trừng mắt, nhảy dựng lên, nắm lấy tay nàng, khẩn trương nhìn nàng trái phải trên dưới, nhìn khắp nơi, vẻ mặt khiếp sợ cảm thán nói: “Tức phụ lão tử không ngờ lại là một người ngoài hành tinh!”
Trước mắt Lãnh Hạ tối sầm, chỉ cảm thấy một luồng sét đánh xuống, bổ đôi người nàng, hoa mắt chóng mặt.
Nàng há hốc miệng, vẻ mặt ngốc nghếch thốt lên một tiếng: “A?”
Rốt cục Chiến Bắc Liệt cũng tiêu hóa được sự thật này, vẻ khiếp sợ biến thành hiếu kỳ rất nhanh: “Các ngươi ở chỗ nào? Có núi có nước có hoa có cỏ không? Ăn gì? Trước khi tới đây có biết gạo thịt không? Ở đó có phân thành nam nhân nữ nhân không? À đúng, ngươi nói bằng hữu kia là nữ nhân thì hẳn là có. Vậy thì nam nhân nữ nhân ở đó cũng giống như ở đây sao? Được rồi, ngươi còn nói gà bay bị nổ tung, đó là một loại gà có thể bay à? Bay giống chim sao?”
“À, thật là một loài kỳ quái!” Chiến Bắc Liệt nói xong liền nỉ non một câu, ngay sau đó lại tiếp tục phun ra vô số vấn đề không tưởng.
Lãnh Hạ: “[email protected]#$%^&………..”