Chung Thương, Mục Thiên Mục Dương là ám vệ của Chiến Bắc Liệt đương nhiên cũng phải đi theo, ba người Cuồng Phong từ lúc Lãnh Hạ mới đến đã bị Chiến Bắc Liệt đưa cho nàng.
Lãnh Hạ ở đâu, bọn họ ở đó.
Còn Thí Thiên thì bị Lãnh Hạ giữ lại, vẫn đóng ở ngoài Cách Căn thành.
Như vậy, trong Cách Căn thành cũng chỉ còn lại có Tiêu Phượng, Mộ Nhị và Diệp Nhất Hoàng rảnh rỗi dắt lão Mã đi dạo cả ngày.
Mỗi lần Mộ Nhị đưa thuốc cho Tiêu Phượng đều không quên chuẩn bị một bát cho Lãnh Hạ, Lãnh Hạ vẫn thế, không hỏi gì, trực tiếp uống.
Chiến báo cứ ba ngày lại truyền tin mới đến, chín ngày trước, Mãn Đô Lạp Đồ đã bị Tiêu Chấp Vũ đánh hạ, hai ngày trước, Tề Cách Mộc cũng bị hạ, đến giờ, phía nam Bắc Yến đã chỉ còn phía tây nam, Tây Vệ đang giằng co với La thành.
Việc đáng nhắc tới là, trong lúc này, tên Mộ Dung Lãnh Hạ Liệt Vương phi như mọc cách bay khắp đại lục, không ai không biết, Liệt Vương phi dùng bảy mươi lăm người đối chiến ba nghìn người, đánh hạ Cách Căn thành.
Cách Căn thành chỉ là một thành trấn nhỏ nhưng điều khiến mọi người sợ hãi là cách thức hạ thành.
Nhất thời, ngũ quốc khiếp sợ!
==
Bắc Yến, Tắc Nạp.
Chiến Bắc Liệt ngồi ở trong Hàm Hương Tiểu Trúc, nhìn tin tức vừa nhận được, lật qua lật lại nhìn không sót một chữ nào.
Qua mấy trăm chữ, hắn như đã thấy tức phụ hắn ti nghễ thiên hạ, ngạo nghễ nhếch môi cười, hợp đến mức không thể hợp hơn.
Chung Trì ở trước mặt mở lời nhắc nhở: “Gia, tờ giấy sắp bị người làm nát bét rồi, lật qua lật lại cả trăm lần, kẻ ngốc mà như thế thì cũng ngại mất mặt.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Chiến Bắc Liệt trừng mắt, ghét bỏ bĩu môi: “Cút đi xa một chút, đừng làm lão tử chướng mắt, có thời gian thì đi tới chỗ nhạc phụ ngươi đi.”
Nhạc phụ………
Chung Trì nghĩ ngợi xưng hô này một lần, như cảm thấy bất khả thi, gương mặt vui vẻ thoáng nỗi buồn: “Gia, sao người không chịu xuống địa lao, ta đã đến nhiều lần nhưng Kim Thụy Vương rất quật cường, không hề có ý thỏa hiệp.”
Lúc Chung Trì mới trở lại, Kim Thụy Vương đã bị Tô Cốt đang ngồi trên long ỷ giải vào đại lao, Tô Cốt xưng đế xong liền thấy mọi việc không thuận lợi như hắn nghĩ, trong triều, trung thần phản đối hắn còn hơn một nửa, hắn hoặc giết hoặc giam lỏng giải quyết một ít, liền khiến triều thần bất mãn.
Cứ như vậy, chỉ có thể đổi thành áp dụng chính sách dụ dỗ, tạm thời ổn định thế cục.
Việc phản đối trong triều thực chất ít nhiều cũng do Chiến Bắc Liệt thúc đẩy, sau khi Lãnh Hạ rời đi hắn rất nhàn rỗi, dùng quan to lộc hậu thu mua mấy triều thần Bắc Yến, dù sao Bắc Yến đã tận số là chuyện mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chỉ có Tô Cốt bị thù hận và ngôi vị hoàng đế làm mê muội đầu óc.
Mắt thấy quân đội Đại Tần sĩ khí ngút trời, Đông Sở vẫn đóng tại Dạ Hòa Sâm, Tô Cốt liền luống cuống, nếu lúc này có được mười vạn tinh binh của Kim Thụy Vương thì có thể nói chính là một sự giúp đỡ to lớn!
Mười vạn tinh binh trú đóng ở ngoại ô Tắc Nạp, chỉ nghe theo Kim Thụy Vương sai đâu đánh đó, Tô Cốt dùng mọi thủ đoạn mà vẫn không thể nào lay chuyển được, cũng may trong tay hắn còn có thứ để duy trì trạng thái giằng co, ngươi bất động, ta không động.
Tô Cốt cứ nghĩ là Tiên Vu hoàng tộc chỉ còn lại có Kim Thụy Vương, chỉ cần giải quyết người này là xong ai ngờ hắn mềm cứng đều không chịu, dù là cưỡng bức dụ dỗ hay dùng hình thì đều không thể làm hắn dao động chút nào.
Kim Thụy Vương cứ bị giam ở địa lao như thế, Chung Trì dẫn Châu Mã vào thăm hắn vài lần, quả thật hắn rất kiên quyết.
Chiến Bắc Liệt nhìn sắc trời một chút. Đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đi địa lao.”