Vừa dứt lời, Chu Nho Thân nhất thời kinh ngạc, hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhanh chóng quay đầu lại nhìn tùy tùng kia.
Nhưng tên tùy tùng lại không ngạc nhiên như hắn, bình tĩnh cong khóe môi, thản nhiên như thường bước tới trước mặt hắn.
Chu Nho Thân lập tức đứng lên, cung kính nhường chỗ.
Tùy tùng phất tay áo một cái, mặc dù hôm nay hắn mặc trang phục của thị vệ nhưng động tác vẫn vô cùng tao nhã, đó là một loại thanh tao khắc ở trong tâm khảm.
Hắn ưu nhã ngồi xuống, đáy mắt hiện lên ý cười nồng đậm, tiếng nói thanh nhuận vẫn như xưa: “Liệt Vương gia, đã lâu không gặp.”
Chiến Bắc Liệt ánh mắt thâm sâu nhìn về phía bên ngoài lều, thanh âm lạnh lùng: “Thất hoàng tử thật can đảm, binh lính ở đây nói nhiều không nhiều nhưng nói ít cũng không ít, hai mươi vạn người nếu muốn giữ ngươi lại thì nhất định là có thể.”
Hắn vừa dứt lời, thời gian như đã dừng lại, trong lều không vang lên bất kỳ tiếng động nào.
Trên trán Chu Nho Thân chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, tiếng động vang lên trong lều yên lặng này có vẻ rất rõ ràng.
Sắc mặt hắn tái nhợt, tâm trạng vô cùng lo lắng, trong lòng thầm kêu rên, đã sớm khuyên Thất hoàng tử đừng đi, bây giờ thì tốt rồi, người ta muốn giữ người.
Sắc mặt Đông Phương Nhuận lại không thay đổi chút nào, một lúc sau, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn cười ôn nhuyễn, chắc chắc nói: “Ngươi sẽ không.”
Chiến Bắc Liệt nhếch miệng, từ chối cho ý kiến.
Đông Phương Nhuận híp đôi mắt hẹp dài, chậm rãi nói: “Liệt Vương đang chờ Yến Sở lưỡng bại câu thương, nếu Nhuận chết thì một phen nhọc lòng của Liệt Vương, chẳng phải đều là bọt nước.”
Chiến Bắc Liệt biết hắn đang ám chỉ chuyện đưa Tiên Vu Bằng Phi và nguyên nhân cái chết của Tiên Vu Trác Nhã về Bắc Yến, còn có chuyện thổ phỉ thuộc Đông Sở, khiến Bắc Yến tin hắn sái cổ, cho rằng Đông Sở liên tục mưu hại Thái tử và Công chúa Bắc Yến.
Nói cho cùng, chiến sự hai nước Yến Sở là do hắn xúc tiến.
“Nửa thật nửa giả mà thôi, Thất hoàng tử làm cái gì, ta và ngươi đều rõ.” Hắn cười lạnh một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sự xem thường rõ ràng: “Dám làm lại không dám nhận?”
Đông Phương Nhuận cũng không xấu hổ, thản nhiên cười: “Không có gì không dám nhận, cũng không biết, nếu không có ta, chiến sự này có thể theo như sắp xếp của Liệt Vương không?”
Chiến Bắc Liệt tỏ vẻ không hứng thú lắm: “Thất hoàng tử biết Bản vương nghĩ gì sao?”
Đông Phương Nhuận cầm chén trà lên nhưng vừa nghĩ Chu Nho Thân đã uống liền chậm rãi buông xuống.
Hắn phất phất tay xuống phía sau, rồi nhún vai nói: “Đương nhiên, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cũng chỉ có đối thủ chân chính mới hiểu rõ ngươi nhất, ta tin tưởng điểm ấy Liệt Vương rất hiểu.”
Chu Nho Thân biết ý, Thất hoàng tử muốn nói chuyện riêng với Liệt Vương, liền dẫn tùy tùng đi ra ngoài.
Tới gần cửa, hắn quay đầu lại nháy mắt với Lãnh Hạ.
Thế nhưng đối phương lại làm như không thấy.
Đến tận lúc hai con ngươi của hắn sắp bay ra ngoài, mà người kia vẫn mặt dày ngồi trên sạp xem sách, Chu Nho Thân tức giận giậm chân, mưu sĩ không có mắt này, không thấy chủ tử cần nói chính sự sao?
Không muốn cùng một tên không hiểu biết so đo, rất mất phong độ, hắn bĩu môi đi thẳng ra ngoài.
Sau khi trong lều chỉ còn lại có ba người, Đông Phương Nhuận cười cười với Lãnh Hạ, hàn huyên nói: “Không ngờ Vương phi cũng tới xích cương.”
Lãnh Hạ khép quyển sách lại, tiện tay đặt ở bên cạnh, nhàn nhạt trả lời: “Ta cũng không ngờ, vết thương của Thất hoàng tử tốt lên nhanh như thế?”
Đông Phương Nhuận nghẹn họng, thầm nghĩ hai người này thật sự rất giống nhau, đây là muốn dùng vết thương nhắc nhở hắn việc thả Tiên Vu Bằng Phi lần trước.
Rất mang thù.
Lúc này Chiến Bắc Liệt cũng không muốn vòng vo nữa, hiện tại quan hệ của bọn họ là………
Đối lập?
Hợp tác?
Hay là đối lập trong hợp tác?
Hai người đều hiểu rất rõ.
Hắn đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát: “Lưu dân Đông Sở vào Đại Tần, Bản vương đã sắp xếp thỏa đáng.”
Nếu Đông Phương Nhuận đã đích thân đến đây thì tất nhiên là muốn hợp tác rồi.
Nếu muốn hợp tác thành công thì thành ý này là phải có.
Đông Phương Nhuận âm thầm liếc mắt, tự rót cho mình một chén trà rồi cũng thuận tay rót thêm cho Chiến Bắc Liệt, sau đó mới châm chọc: “Quốc khố Đại Tần đã rỗng đến mức này rồi sao? Sắp xếp cho mấy người lưu dân thôi mà cũng đòi bạc từ Đông Sở?”
“Của ai người ấy lo chứ, quốc khố Đại Tần dù nhiều cũng không có để mà đưa cho Đông Sở……..” Sắc mặt Chiến Bắc Liệt như thường, không chút nổi giận vì câu châm chọc kia, hơn nữa lại trả lời một cách mỉa mai: “Nhưng chuyện giấu gian tế trong lưu dân, tin tưởng rằng Thất hoàng tử hiểu rõ hơn Bản vương.”
Kích động lưu dân, bạo động cửa thành, cái loại chuyện bất cứ chỗ nào lúc nào cũng có thể làm, không từ bỏ bất kỳ cơ hội tình kế người khác nào này, ngoại trừ Đông Phương Nhuận thì không còn ai cả.
Thật ra Chiến Bắc Liệt có chút bội phục vặn vẹo với chuyện này, dù là chuyện nhỏ đến cỡ nào thì ở trong mắt của Đông Phương Nhuận vẫn có thể tìm ra chỗ để ra tay.
“Nhất thời, là nhất thời.” Đông Phương Nhuận cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thanh nhã cười nói: “Lúc đó và bây giờ khác nhau, từ đối lập trở thành hợp tác, đương nhiên là phải khác.”
Chiến Bắc Liệt bĩu môi, nói thật dễ nghe, chỉ bằng trình độ âm ngoan xảo trá, âm mưu quỷ kế đầy người của ngươi, ai dám đảm bảo ngươi sẽ không cắn ngược lại người ta.
Hắn lạnh lùng nói: “Nhưng về nhân phẩm của Thất hoàng tử, Bản vương rất nhát gan, không dám tin tưởng dễ dàng.”
Đông Phương Nhuận bật cười, trong nụ cười có vài phần bất đắc dĩ.
Nếu nói trong thiên hạ này có ai nhát gan, thì có thế nào cũng sẽ không đến lượt Đại Tần Chiến thần.
Trận chiến năm năm trước ấy, một mình hắn đứng trước mười vạn binh lính, lời nói đội trời đạp đất: “Ngày nào còn có Bản vương ở đây, lãnh thổ Đại Tần không tới phiên bất luận kẻ nào xâm chiếm! Không tin, phóng ngựa qua đây!”
Số lượng binh lính chênh lệch rất xa, lại không sợ hãi, chỉ mình uy thế của hắn đã đủ làm khiếp đảm hai mươi vạn binh mã Bắc Yến!
Trận chiến ấy là trận chiến lấy ít thắng nhiều đầu tiên trong lịch sử, thắng dứt khoát, thắng đẹp mắt.
Mà Bắc Yến chỉ có thể dẫn binh chật vật trốn về nước, lùi về sau Tuyết sơn, từ đó không dám động binh với Đại Tần nữa.
Mà lần co rụt này, kéo dài những năm năm.
Từ lúc đó, hễ nhắc tới Đại Tần Liệt Vương, không ai không nói một câu: Một người đã đủ giữ quan ải!
Lúc đó, Đông Phương Nhuận hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng, hắn giấu tài, hắn không nóng vội, hắn để nội bộ Đông Sở lục đục với nhau, mà người đàn ông này đã lên chiến trường giết địch!
Hắn đứng ở trên tường thành cùng với mưu sĩ bàn mưu tính kế, nhìn về chiến trường phương Bắc phía xa xa.
Tâm trạng, không phải là không ghen tỵ.
Lau mồ hôi, chiến đấu hăng say, là giấc mộng của mọi nam nhân trên đời này.
Hai năm trước, người này cũng mới mười tám tuổi, hắn chỉ huy quân đội Đại Tần tiến thẳng vào Nam Hàn, trong một tháng ngắn ngủi đã đoạt bốn tòa thành trì, ra tay nhanh chuẩn ngoan, làm Nam Hàn trở tay không kịp.
Đến khi Nam Hàn kịp phản ứng, hắn đã dẫn đại quân khải hoàn hồi triều, mà lãnh thổ Đại Tần lại nhiều lên bốn tòa thành.
Trên quốc thư gửi trả Nam Hàn, bên dưới những chữ nhỏ tràn đầy căm phẫn, cũng chỉ có sáu chữ hắn trả lời: Có bản lĩnh, cướp về!
Chỉ sáu chữ, thể hiện rõ ràng sự bá đạo cuồng vọng không có gì sánh kịp của Chiến thần một quốc gia.
Làm Nhiếp chính vương Hoa Trọng Lập chỉ biết nghiến răng nuốt hận, làm Thái hậu Hoa Mị đập nát vài chiếc bàn con mà chỉ biết ngậm bò hòn làm ngọt.
Cướp? Cướp thế nào?
Trong ngũ quốc, ai dám cướp của Đại Tần Chiến thần?
Năm đó, Đông Phương Nhuận hắn vừa kéo ứng cử viên sáng giá nhất của ngôi vị hoàng đế xuống ngựa, Tam ca, Ngũ ca, Lục ca, đều phải bước lên đoạn đầu đài.
Hắn liền trở thành người sáng giá nhất trong các Sở hoàng tử, trên dưới triều thần đều lấy lòng hắn, nói là một tay che trời cũng không quá đáng.
Thế nhân đều nói lòng dạ hắn sâu không lường được nhưng nào ai biết, hắn tình nguyện vĩnh viễn ở Đại Tần huynh thân đệ thiết chứ không muốn sống ở hoàng cung ăn thịt người nơi Đông Sở, giết huynh hại đệ, bè lũ xu nịnh.
Mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, ác mộng liên miên, mẫu phi chỉ biết kéo tay hắn thở dài: “Nhuận nhi, đây là số mệnh.”
Chẳng phải chính là mệnh sao?
Có người vừa sinh ra đã có được mọi thứ, ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi quan sát non sông nhìn dặm, bao la hùng vĩ.
Có người lại phải từng bước từng bước đi lên, đường núi gồ ghề, chông gai trải rộng, đi sai một bước sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.
Nếu là mệnh, hắn nhận!
Tới hôm nay, hắn đã học được cách che giấu chính mình, không cho bất luận kẻ nào tiến vào tim hắn.
Đông Phương Nhuận cười nhợt nhạt, khẽ nhắm hai mắt, đến lúc ngẩng đầu lên, trong mắt lại như được phủ một lớp sương mù dày đặc.
“Nếu Liệt Vương lo lắng thì không ngại cùng Nhuận quay về Sở, trên chiến trường………” Đông Phương Nhuận cười thành tiếng, tiếng nói vẫn thanh nhuận như trước: “Cứ việc giám thị.”
Chiến Bắc Liệt nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi tán thành: “Được!”
Hai người cùng uống trà, bốn mắt đối diện, trong đó có suy nghĩ, tính toán, xem thường, khinh khi, nhưng cũng có vài phần của kỳ phùng địch thủ.
Đông Phương Nhuận mỉm cười xoay người, cũng cần đợi để hắn sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong doanh trại.
Chiến Bắc Liệt nhắc lại một câu: “Đừng quên bạc bố trí lưu dân.”
Đông Phương Nhuận dừng bước, vươn tay day day huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nhìn trời, một chút này mà cũng không chịu thiệt, ai nói hắn là mãng phu?
Đợi Đông Phương Nhuận rời đi, Lãnh Hạ đứng dậy đi tới trước mặt Chiến Bắc Liệt, hỏi: “Muốn đi Đông Sở sao?”
Chiến Bắc Liệt kéo tay nàng ôm vào lòng: “Có cơ hội vào doanh trại của Đông Sở, cớ gì không đi? Hơn nữa người này, thật sự ta rất lo lắng.”
Lãnh Hạ ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu hỏi: “Đi bao nhiêu người?”
Hắn suy nghĩ một chút: “Không dẫn người theo, lần này chỉ là đi xem xét, bỗng nhiên lại tiện lợi cho họ sao?”
Lãnh Hạ gật đầu, đúng là như vậy, tuy nói tạm thời định hiệp nghị với Đông Phương Nhuận thế nhưng cái này chỉ là hiện tại, nếu không thì hai nước đã cùng tấn công Bắc Yến, chỉ là cổ vũ thực lực Đông Sở mà thôi, tin rằng điểm này Đông Phương Nhuận cũng hiểu rất rõ.