Tìm kiếm suốt một đêm mà không có chút manh mối nào, thích khách bị trọng thương, lần theo vết máu đến ngoại ô thành Trường An thì mất dấu.
Mà trong rừng rậm ở ngoại ô thì có rất nhiều nơi để ẩn núp, muốn lục soát thì phải có thời gian, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt không ngủ suốt cả đêm, hai người mở to mắt đợi trời sáng, thời gian càng trôi đi, trong lòng càng hoảng loạn, thích khách có thể chờ, bọn họ có thể chờ, nhưng con trai mới được hai tháng không được ăn không được uống thì không chờ nổi!
Bộp!
Tiêu Phượng đấm mạnh xuống mặt bàn, chửi ầm lên: “Đừng để lão nương biết là ai làm, nhất định lão nương sẽ thiên đao vạn quả tên khốn kiếp ấy!”
Chiến Bắc Diễn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xoa, tuy mặt vẫn cười nhưng trong mắt cũng đầy lo lắng, sát khí cũng không ít hơn Tiêu Phượng là bao: “Các ngươi không nghĩ được là có thâm cừu đại hận với ai sao?”
Lãnh Hạ nhắm mắt lại, không nói.
Kẻ thù của nàng và Chiến Bắc Liệt có thể nói là vô số, ở vị trí này sẽ có các dạng kẻ thù, như Chiến Bắc Liệt vậy, một đời Chiến thần chém giết trên chiến trường, nói là giết mấy trăm vạn người cũng không quá, mà nàng, lúc tiến hành khoa cử, liên tiếp chém mười một người………
Hai người như vậy, kẻ thù vô số, muốn tìm một người quả thật như mò kim đáy bể.
Trên tay truyền đến một xúc cảm mềm mại, Lãnh Hạ mở mắt ra thì thấy Chiến Tiểu Quai đang đứng trước mặt nàng, tiểu băng sơn này giờ không hề tản ra lãnh ý, hạnh mâu giống hệt Tiêu Phượng đang chăm chú nhìn nàng, bàn tay mềm mại đang phủ lên tay nàng.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, sờ sờ đầu nó.
“Có phải là người của Đông Sở không?” Chiến Bắc Việt vò đầu bứt tai, buồn bực nói: “Người nọ dịch dung thành thị vệ Đông Sở, có phải là do Đông Phương Nhuận phái đến không?”
Chiến Bắc Liệt lắc đầu, nói chắc chắn: “Không phải là hắn, theo ta đoán, lần này Đông Phương Nhuận mời tam quốc tới dự lễ, chắc là vì còn muốn đàm phán hoà bình, Đông Sở và Bắc Yến vừa trải qua một hồi đại chiến, rất cần nghỉ ngơi lấy lại sức, lúc này, long ỷ hắn còn chưa ngồi, sẽ không làm ra chuyện hủy tương lai của mình như thế, nếu như…….”
Hắn dừng lại một chút, không muốn nói ra khả năng khiến hắn và Lãnh Hạ đau đớn đến xé lòng kia, nói tiếp: “Đại Tần và Tây Vệ, cũng sẽ không bỏ qua!”
“Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải!” Niên Tiểu Đao đá bay ghế ngồi, dọa Tiểu Tiêm đỏ hốc mắt, òa khóc.
Chiến Bắc Việt lập tức nhảy lên, muốn dạy dỗ nữ nhân như lưu manh này nhưng nghĩ một lúc rồi quyết định bỏ qua, chạy đi dỗ con gái.
Nếu làm không tốt thì sẽ bị dạy dỗ lại, rất phiền phức!
Hắn dạy dỗ Tiểu Thái Bản bằng miệng, nhưng Tiểu Thái Bản dạy dỗ hắn bằng nghiên mực!
Đúng lúc này, Chung Thương lao tới, túm một tên ăn mày ném vào phòng, lấy một miếng vải điều ra, nôn nóng nói: “Gia, hắn ta đưa đồ tới.”
Tên ăn mày mới bảy tám tuổi, thấy Chiến Bắc Liệt liền nhào tới nắm một góc y bào của hắn, khóc lớn: “Vương gia a, tiểu nhân không biết gì cả, tiểu nhân chỉ nhận bạc của nam nhân kia rồi đưa thư tới thôi!”
Chiến Bắc Liệt cầm mảnh vải, hai tay siết chặt, đây chính là tã lót của tiểu bất điểm hôm ấy!
Mà trên vải, có bốn chữ to viết bằng máu tươi, ẩn chứa sát khí không hề che giấu, đập thẳng vào mắt.
Rừng rậm ngoại ô!
Hắn cố đè nén sự hoảng loạn trong lòng, xách tên ăn mày dậy rít lên: “Nói rõ.”
Tên ăn mày bị sát khí làm hoảng sợ, rum rẩy nói hết: “Tiểu nhân ở trong một ngôi miếu đổ nát ngoài ngoại ô, sáng sớm hôm nay, có một nam nhân toàn thân đầy máu, nhìn như sắp chết đưa thứ này cho ta, rồi đưa bạc, ta nói muốn dẫn hắn vào thành khám nhưng hắn nói không cần, hắn cũng sống không được bao lâu nữa, chỉ cần giao thứ này cho thị vệ trông thành, bạc sẽ là cuả ta.”
Hắn lấy hai nén bạc ra để chứng minh.
Chung Thương gật đầu nói: “Gia, tên này đưa vải xong liền bỏ chạy, thị vệ thấy bất thường nên bắt lại, nghĩ là có liên quan đến tiểu chủ tử nên đưa tới vương phủ.”
Lãnh Hạ đứng lên hỏi: “Rừng rậm ở đâu?”
Tên ăn mày kia suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Hắn ta chưa nói.”
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ không trì hoãn nữa, bước nhanh ra ngoài rồi huýet sáo gọi Điện Xế, Phong Trì, nhảy lên lưng ngựa, phi đi như bay.
Hai người hành động cực nhanh, đám người Chiến Bắc Diễn ở phía sau sửng sốt, mau chóng đuổi theo.
Phong Trì Điện Xế phi nước đại đến mức tối đa, gió lạnh thấu xương như cắt da cắt thịt nhưng hai người không quan tâm, người nọ chỉ nói ở rừng rậm ngoại ô, nhưng rừng rậm lớn như vậy, mà lại không nói rõ là chỗ nào, nếu không phải muốn bọn họ tìm kiếm thì chính là có thâm ý khác.
Rừng rậm ngoại ô……
Trong lòng suy nghĩ bốn chữ này, luôn cảm thấy có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu.
Thích khách cướp cục cưng rồi chạy về phía tây, dọc đường bị họ đuổi kịp nhưng vẫn không đổi hướng mà cố chấp đi đến rừng rậm ngoại ô……..
“Là hắn!”
Hai người không hẹn mà cùng thốt lên, đã nghĩ ra thân phận của người kia.
Rừng rậm ngoại ô ở ngay trước mắt, ghìm cương ngựa lại, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt xuống ngựa, đi sâu vào trong.
Đi tới đích, hai người dừng bước.
Chiến Bắc Liệt nói to: “Phương Nghĩa, chúng ta tới rồi!”
Vài con quạ đen bị Chiến Bắc Liệt làm giật mình bay toán loạn.
Một nam nhân chậm rãi bước ra từ sau một gốc cây to, trước ngực thấm đẫm máu, một mũi ám tiễn xuyên từ lưng lên, trong tay đang cắm tiểu bất điểm.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đều vội vàng khi thấy con, hai người nhìn tiểu bất điểm, sau khi xác định nó bị điểm huyệt ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nam nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người, hận ý ngập trời giật mặt nạ ra, cười nhạt: “Liệt Vương và Vệ Hoàng không ngờ vẫn nhớ tiểu nhân.”
Người này chính là Phương Nghĩa!
Thủ lĩnh thị vệ của Đông Phương Nhuận, đã từng gặp mặt một lần lúc đối phó mật vệ Đông Sở hoàng thất Kim Lân Vệ, ở đây, lúc hai người mai phục Đông Phương Nhuận, huynh đệ của hắn đã chịu chết chắn kiếm cho Đông Phương Nhuận.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai người cũng không hề che giấu hận ý và căm thù, nhưng vì Đông Phương Nhuận ở cạnh, hơn nữa hai người còn hợp tác với chủ tử hắn nên mới cố nhịn.
Lúc này, cơ hội báo thù cho huynh đệ tới!
Chiến Bắc Liệt cũng lạnh lùng cười nhạo: “Nếu ngươi muốn báo thù cho huynh đệ, vốn cũng không hề đáng trách, nhưng bắt có một đứa trẻ mới sinh……”
Hắn vừa nói vừa quan sát đến Phương Nghĩa, người này đúng là không còn sống được bao lâu nữa, vốn là đập nồi dìm thuyền, nay mạng sắp không còn, tuyệt đối sẽ là cá chết lưới rách.
Lúc này, nhất định phải dời đi sự chú ý của hắn, nghĩ biện pháp cứu thằng nhóc kia ra!
Hận ý trong mắt đột nhiên biến mất, biến thành ý cười sảng khoái, Phương Nghĩa nâng tiểu bất điểm lên nhìn một chút rồi chậm rãi nở nụ cười: “Liệt Vương gia, ta chỉ là một thị vệ nho nhỏ, đương nhiên không thể đánh đồng với đại nhân vật như các ngươi, ta muốn…….”
Hắn bỗng nhiên cười to vui vẻ, nhưng động đến vết thương nên gập người xuống ho khan, một lúc sau mới ngồi dậy, tàn nhẫn nói: “Các ngươi cũng phải nếm thử mùi vị thống khổ khi mất đi người thân!”
“Ngươi làm như vậy, Đông Phương Nhuận biết không?” Chiến Bắc Liệt ưng mâu đông lại, nói vòng vo.
Nhắc tới Đông Phương Nhuận, trong mắt của hắn thoáng hiện lên vài phần giãy dụa…….
Với sự ăn ý của Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt, nàng rất hiểu hắn, khi hắn nói chuyện với Phương Nghĩa thì luôn chăm chú tìm cơ hội có thể ra tay, dù sao bây giờ cục cưng cũng đang ở trong tay hắn ta, chỉ một chút xíu nguy hiểm họ cũng không dám thử.
Lúc này, Phương Nghĩa gần như không biết gì, ánh mắt thất thần, chính là cơ hội!
Lãnh Hạ nhanh chóng giơ tay lên, một mũi ám tiễn đột ngột bắn ra, bay về phía yết hầu Phương Nghĩa!
Đúng lúc này, đột nhiên Phương Nghĩa ngẩng đầu, hai mắt đông lại, túm lấy tiểu bất điểm để ở cổ họng mình, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
Phượng mâu trợn lên……
Cạch!
Ngay lập tức, một thanh trọng kiếm bay ra, đánh bay ám tiễn đi thật xa.
Phập! Phập!
Trọng kiếm và ám tiễn, đều cắm sâu vào hai thân cây cạnh đó.
Lãnh Hạ lảo đảo, hai chân tê dại, suýt thì không đứng nổi, Chiến Bắc Liệt đỡ nàng, ưng mâu chứa sát khí ngút trời, bắn thẳng về phía Phương Nghĩa đang cười dử tợn, hai tay nổi đầy gân xanh.
Phương Nghĩa nhìn tiểu bất điểm rồi bóp cổ tay lắc đầu: “Để ngươi tự giết con mình mới thoải mái!”
Dứt lời, hắn rút trọng kiếm của Chiến Bắc Liệt, rồi rút trường kiếm của mình ra, vứt xuống trước mặt hai người, cười đắc ý: “Hôm nay tiểu nhân rất có hứng thú nên muốn nhìn xem Tây Vệ Nữ hoàng và Đại Tần Liệt Vương, đôi phu thê tình thâm tự tàn sát lẫn nhau.”
Phương Nghĩa nói tiếp: “Nếu như tiểu nhân không xem, không còn hứng thú nữa thì tiểu bất điểm này sẽ như thế nào……..”
Hắn giơ tiểu bất điểm lên, thở dài nói: “Tiểu nhân cũng không dám đảm bảo!”
“Đừng!” Tiêu Phượng vừa chạy tới hét lớn một tiếng, hạnh mâu trợn tròn, túm lấy tay Lãnh Hạ, lắc đầu nói: “Đừng a…”
Mọi người không đi nhanh bằng Điện Xế và Phong Trì được nên giờ mới đến, vừa đến đã nghe thấy câu nói phát rồ này, tim như muốn nhảy ra ngoài.
“Tên khốn kiếp!” Niên Tiểu Đao nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phương Nghĩa rồi quay đầu lại nhìn Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt, mặt trắng bệch ra không dám tin: “Hai người các ngươi sẽ không ngốc như thế chứ?”
“Nhất định không……” Chiến Bắc Việt nuốt nước miếng một cái, nói được nửa câu rồi trừng mắt hỏi: “Sẽ không chứ? Đúng không? Nhị ca, Nhị tẩu?”
Mọi người đang căng thẳng còn Phương Nghĩa thì vô cùng hưng phấn, nhưng Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ lại im lặng.
Một lát sau, Lãnh Hạ nâng mắt lên liếc nhìn Chiến Bắc Liệt, chậm rãi ngồi xổm xuống…….
Nhặt thanh trường kiếm kia lên.