Câu nói kia vang lên trong điện rất rõ ràng, mọi tiếng động lặng dần, trong nháy mắt đã im bặt.
Thác Bạt Nhung bỗng nhiên quay đầu lại: “Sao nàng ta lại tới?”
Lãnh Hạ cau mày, nàng cũng không ngờ là Hoa Mị sẽ tới, nếu nói là vì Hoa Thiên thì nàng không tin.
Trong mắt của thiên hạ, Hoa Thiên chỉ là một tên đoạn tay áo ẻo lả, không làm được chuyện gì, nếu không phải đã tiếp xúc nhiều lần thì cũng chưa chắc Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đã nhìn ra manh mối, càng không nói đến Hoa Mị luôn bị hắn đề phòng, chắc chắn không ngờ là hắn dám quay lại Di thành nguy hiểm này.
Nhất là còn không biết sống chết, chạy tới nhìn mỹ nam!
Nghĩ tới đây, Lãnh Hạ cũng không khỏi dâng lên vô hạn sùng kính với Hoa Thiên!
Đây là hy sinh vì tình sao…….
Nàng chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi túm lấy Thác Bạt Nhung đang mất bình tĩnh: “Chưa chắc đã là vì Hoa Thiên, xem thêm tý đã.”
Ba người đứng ở cạnh cửa sổ, ngầm ra hiệu cho Chung Vũ, để nàng tùy cơ ứng biến.
Chung Vũ gật đầu, khom người đứng ở cửa nghênh tiếp.
Đột nhiên, ba người đều nhìn trời.
Chỉ thấy trong đại điện, ở một góc khuất, đang có một bóng đen ngọ nguậy……
Một nam nhân lén lút nấp ở góc tường, mông cong ra, hai tay cào tường, đầu dí sát vào mặt tường, tư thế kia, quả thực là hận không thể nhét bản thân vào tường.
Không phải Hoa Thiên thì là ai?
Thác Bạt Nhung vỗ gáy một cái, cắn răng: “Đúng là mất mặt!”
Nhưng mất mặt thì mất mặt, trong đại điện giờ rất nhốn nháo, bọn họ quan sát từ trên nên mới thấy được hành vi kỳ dị của Hoa Thiên, còn mọi người ở dưới thì đều không thấy, không thể không nói…….
Trốn rất giỏi!
Ba người giờ mới thật sự yên tâm, quay sang nhìn ra cửa.
Phượng bào diễm lệ, một nữ tử chậm rãi bước vào, tất cả dân chúng đều quỳ lạy: “Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Ái phi được Tiên hoàng Nam Hàn độc sủng đương nhiên là vô cùng xinh đẹp, nữ tử này khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt trái xoan, đôi mắt dài mảnh, đuôi mắt chếch lên, cằm ngẩng lên cao ngạo, bộ dáng rất quyến rũ, nhất là vóc người cực kỳ mảnh mai, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lẽo, khí chất âm lệ.
Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo bước đến giữa đại điện, phất tay áo lên: “Bình thân.”
Sau khi mọi người đã đứng dậy, Chung Vũ mới khom người bước lên, giả vờ thấp kém, run rẩy nói: “Thảo dân tham kiến Thái hậu nương nương, không biết nương nương giá lâm là có chuyện gì sai bảo?”
Hoa Mị nhìn quanh điện một vòng, không quan tâm tới Chung Vũ.
Trong ánh mắt co rúm lại của dân chúng, bỗng nhiên, nàng ta nói to: “Hoàng thượng, Ai gia biết người đang ở đây, tới đón người về cung!”
Vừa dứt lời, mọi người đều thì thầm, ngó dáo dác xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc, Hoàng thượng đang ở đây ư?
“Hoàng thượng ở đâu vậy?”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ta mà cũng có ngày được nhìn thấy Hoàng thượng ư!”
Trong tiếng thảo luận của dân chúng, trong lòng Lãnh Hạ dâng lên dự cảm không tốt.
Cũng trong lúc đó, một tiếng nói ương ngạnh yếu ớt vang lên: “Mẫu hậu, cứu Trẫm!”
“Mẫu hậu…. Mẫu hậu…….”
Dân chúng nhìn về phía phát ra tiếng, đều tản hết ra.
Mọi người tản đi hết nên để lộ ra tình hình ở đó.
Những tiếng hít khí vang lên liên tiếp…….
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía hai bé trai ở trong góc.
Một đứa khoảng mười tuổi, tướng mạo hơi có chút nữ khí, vô cùng thê thảm quỳ rạp trên mặt đất, tóc tai bù xù, dương nanh múa vuốt, khóc lóc kêu gào: “Mẫu hậu, Mẫu hậu, mau cứu Trẫm!”
Còn đứa kia mới chỉ ba bốn tuổi, mày kiếm ưng mâu, tướng mạo vô cùng xinh đẹp, đang ngồi trên người đứa bé lớn hơn, kiêu ngạo vắt chéo chân, bạch y sạch sẽ, dứ dứ quả đấm nhỏ, cười híp mắt bắt nạt người khác.
Chính là Chiến Thập Thất!
Lãnh Hạ bóp trán, quả nhiên dự cảm kia không sai.
Tiểu ác ma nhà mình, đùa giỡn xong thì bắt đầu phản kích!
Thác Bạt Nhung nắm chặt hai tay, nhíu mày: “Làm thế nào bây giờ?”
Đó là Hoàng đế Nam Hàn, nếu làm không tốt, có khi mạng nhỏ cũng mất luôn!
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn trời, cực kỳ bình tĩnh: “Để Thập Thất tự giải quyết!”
Đại Tần Chiến thần vui vẻ vuốt cằm, nhóc con, lão tử coi trọng ngươi!
Thác Bạt Nhung sửng sốt, không dám tin nhìn hai cha mẹ kia, cả kinh nói: “Nó mới ba tuổi rưỡi, vẫn chỉ là trẻ con!”
Nói xong, ngay cả hắn cũng bắt đầu nhìn trời, được rồi, dọc đường đã thấy đứa trẻ này tuyệt đối không thể dùng tiêu chuẩn bình thường của trẻ con để đánh giá.
Đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn, có mấy người dám đối đầu với Đại Tần Chiến thần, mỗi ngày đổi một kiểu đấu, đấu trí đấu võ để đoạt lấy nữ nhân bưu hãn hoàn toàn không giống nữ nhân kia!
Đúng là một gia đình kỳ dị!
Hắn đang cảm thán thì trong điện lại vang lên một tiếng hét lớn.
“Đồ to gan! Ngươi mau thả Trẫm ra, Mẫu hậu của Trẫm đến rồi!” Chiến Thập Thất chớp chớp mắt, nhìn Thái hậu đang lạnh lùng đứng giữa điện rồi lại nhìn người nào đó đang gào to ‘Mẫu hậu’…….
Hai con ngươi đen láy đảo một vòng, nó hồn nhiên nói: “Tiểu ca ca, Mẫu hậu là gì?”
Đứa trẻ đang bị nó ngồi lên, chính là tiểu công tử bị nó ngáng chân lúc nãy, cũng là con trai ruột của Hoa Mị, Tiểu Hoàng đế Nam Hàn —— Công Tôn Minh.
Công Tôn Minh giãy dụa nhưng vẫn không hất Chiến Thập Thất ra được, gào to: “Trẫm là Hoàng đế, ngươi mau thả Trẫm ra! Trẫm muốn giết ngươi!”
Trong tiểu ưng mâu xẹt qua một tia khinh thường, nhưng nét mặt lại rất thật thà, mỗ tiểu hài nhi chọc chọc ngón tay, chu miệng nói: “Tiểu ca ca, ngươi còn chưa nói, Mẫu hậu là gì vậy?”
Công Tôn Minh giãy giụa một hồi mà không được, chỉ đành bực bội đáp lời: “Là mẫu thân của Trẫm!”
“Thì ra là mẹ a!” Chiến Thập Thất cong cong khóe mắt, ra vẻ như vừa hiểu ra, trong ánh mắt hoảng sợ của dân chúng, không chút khách khí mà vỗ vỗ đầu Công Tôn Minh, cười híp mắt nói: “Tiểu ca ca nói sớm có phải ta đã tha cho rồi không! Thật ngốc!”
Dứt lời, mới nâng cái mông nhỏ lên, đứng dậy.
Mỗ Thập Thất duỗi người, nhìn xong quanh một lượt rồi chạy đến trước mặt Hoa Mị, trong ánh mắt trợn trừng của mọi người, kéo kéo tay áo của Thái hậu cao quý, vô tội nói: “Bác, bác là mẹ của tiểu ca ca sao? Thất nhi đánh tiểu ca ca, nhận lỗi với bác!”
Đúng là một đứa bé hiểu chuyện a!
Nhìn đôi mắt đen láy và nụ cười hồn nhiên kia, ai cũng đều mềm lòng.
Nhưng Hoa Mị lại không phải người nhẹ dạ, không có chút biểu cảm này, chỉ lạnh lùng nhìn nó, giật tay áo lại.
Một lát sau, nàng ta nghiêm nghị chất vấn: “Ngươi là con cái nhà ai, thật to gan, dám đánh Hoàng đế đương triều!”
Dân chúng đều thở dài, đứa bé đáng yêu như vậy, coi như xong rồi!
Trong những tiếng thở dài tiếc hận, mỗ tiểu hài nhi rũ đầu xuống, chọc chọc tay, yếu ớt nói: “Thất nhi đã xin lỗi rồi mà, là tại tiểu ca ca đánh người trước.”
Giờ mọi người mới nhớ ra, không phải Tiểu Hoàng đế vừa bước vào đã ngang ngược, vừa đánh người vừa khinh thường bọn họ sao?”
Không nhịn được mà đều nhìn về phía Công Tôn Minh, trong mắt có vài phần không dám tin.
Đây là Tiểu Hoàng đế của Nam Hàn chúng ta?
Công Tôn Minh vất vả đứng dậy, lau khuôn mặt đã bị dính bẩn, xấu hổ giận giữ quát: “Trẫm là Hoàng đế, chúng chỉ là dân đen, Trẫm muốn đánh ai thì đánh!”
Nghe xong câu này, những ánh mắt nghi hoặc, dần dần biến thành tuyệt vọng……
Bỗng, một tiếng non nớt reo lên: “Bác, Hoàng thượng là gì vậy? Có phải như thầy thường nói, yêu dân như con, là trời của bách tính không?”
Chiến Thập Thất ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sùng bái, trong mắt như phát ra muôn vàn ánh sáng.
Cả điện lập tức trầm mặc, tiếng bàn luận của bách tính đều biến mất, trong tai vang lên câu nói của Chiến Thập Thất, trong mắt lại hiện lại bộ dạng giương nanh múa vuốt của Công Tôn Minh, và Hoa Mị uy nghi cứng họng.
“Tiểu tử, giỏi lắm!” Thác Bạt Nhung nắm chặt tay, tán thưởng nhìn xuống dưới.
Những lời này, Hoa Mị nói phải cũng không được, mà bảo không phải cũng không xong!
Nếu nàng ta bảo phải, đúng vậy, Hoàng đế yêu dân như con, là trời của bách tính, vậy hành động của Công Tôn Minh lúc nãy sẽ tính là gì?
Nhưng đứng giữa vô số bách tính ở đây, nàng ta dám bảo không phải không?
Dù trong lòng thật sự coi thường, nhưng bên ngoài thì nhất định phải giữ thể diện.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Con của bọn họ rất thông minh, nên họ không hề lo lắng, Chiến Thập Thất bị Chiến Bắc Liệt bắt nạt từ nhỏ, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Cho nên, hai người đều tập trung chú ý vào Công Tôn Minh.
Lãnh Hạ vuốt cằm, lắc đầu nói: “Trẻ con mười tuổi, ở những gia đình tầm thường cũng đã hiểu chuyện, chứ đừng nói là người trong hoàng thất!”
Công Tôn Minh này rõ ràng là ngốc nghếch, không có chút tâm cơ nào, chỉ biết dương nanh múa vuốt la hét mà thôi, không vừa mắt thì chỉ biết gào ‘Trẫm muốn giết ngươi’, một bộ dạng trời đất bao la lão tử lớn nhất!
Nhất là từ lúc vào đã biết là tùy tùng kia dẫn nó đến…….
Ngay cả người bên cạnh cũng như thế thì chỉ có một khả năng —— Hoa Mị cố ý phóng túng!
Chiến Bắc Liệt lạnh lùng giễu cợt: “Ba năm trước, lúc Hoa Mị muốn xưng đế thì các quan viên đều đã dâng biểu muốn Tiểu Hoàng đế điều hành triều chính, giờ cũng đã mười tuổi nhưng vẫn chưa có hành động gì, chắc triều thần cũng thấy, Hoàng đế này chưa thể độc lập được!”
Lãnh Hạ gật đầu, trong ánh mắt nhìn Công Tôn Minh, không khỏi có vài phần bi ai và thương hại.
Đừng thấy thân phận của Chiến Thập Thất cao quý, ở Đại Tần là một Tiểu Vương gia, con trai của Đại Tần Chiến thần, quả là viên ngọc quý trong tay Đại Tần, ở Tây Vệ thì càng không cần bàn, là tiểu Hoàng tử duy nhất của một nước, sau này rất có thể sẽ là Thái tử, Hoàng đế Tây Vệ tương lai, nhưng tiểu tử kia không hề có cảm giác mình cao cao tại thượng, không bao giờ ra vẻ với bất kỳ ai, dân chúng bình thường hay hoàng thất một nước nó đều nhìn bằng một ánh mắt.
Nghịch ngợm gây sự là một chuyện nhưng với bách tính, nó vĩnh viễn có một tấm lòng son.
Đây là chuyện mà hai cha mẹ kiêu ngạo nhất!
Mà Công Tôn Minh, thì hoàn toàn ngược lại…….
Hoa Mị vì quyền thế mà quả thật là không từ bất kỳ thủ đoạn nào, hôm nay nàng ta tới đây, hoàn toàn có thể lén dẫn Công Tôn Minh đi, nhưng lại gióng trống khua chiêng bày ra tư thái của Thái hậu, ở đây không chỉ có bách tính, trên lầu hai còn có một số đại thần trong triều, hôm nay, dưới sự chứng kiến của mọi người, làm thanh danh của Tiểu Hoàng đế bị bôi xấu, truyền đi khắp Di thành, không cần nhiều, chỉ cần ba ngày, toàn bộ Nam Hàn đều sẽ biết, Tiểu Hoàng đế của bọn họ là một hôn quân như thế nào?
Mà tấu chương muốn mười tuổi điều hành triều chính kia, cũng sẽ mãi mãi bị bỏ đấy…..