Nha hoàn cho hắn uống thuốc xong thì bị nàng đuổi ra luôn, sau khoảng một nén nhang, quả nhiên Mộ Dung Triết đã mở mắt.
Lãnh Hạ chép chép miệng, quả nhiên là đi trộm cướp phạm pháp với tên ngốc này sẽ rất trót lọt!
Có lẽ do ngủ quá nhiều, trong mắt Mộ Dung Triết vẫn còn có chút mê man, nhìn xung quanh một lần xong mới dừng tầm mắt ở nữ nhân đang ung dung ngồi kia, mày chợt nheo lại, quát to: “Ngươi còn dám tới!”
Đương nhiên, quát to là do hắn nghĩ thế, chứ thật ra thì rất yếu ớt, còn không to hơn tiếng muỗi kêu là mấy, hoàn toàn không có khí thế.
Lãnh Hạ búng tay một cái, mỉm cười nhìn hắn: “Vừa mới tỉnh lại đã nổi giận, cẩn thận lại ngủ tiếp……..”
Mộ Dung Triết thở hổn hển, liên tục ho khan vài tiếng, chợt nghe tiếng nàng tràn đầy thâm ý: “Nhưng nếu ngủ nữa, có thể tỉnh lại hay không thì ta không dám đảm bảo!”
Đây là uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn như thế, đương nhiên hắn hiểu, nhìn cả căn phòng chỉ có mỗi Lãnh Hạ, hắn hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?”
Lúc này hắn mới hiểu rõ hoàn cảnh của mình, đây rõ ràng là phòng ngủ của hắn trong phủ Hoàng tử, thuộc hạ của hắn không có một ai, nữ nhân này lại có thể nghênh ngang ngồi ở chỗ này, chỉ có hai khả năng.
Một là, thuộc hạ của hắn đã bị nữ nhân này giải quyết hết rồi.
Hai là, nữ nhân này làm tu hú chiếm tổ, an an ổn ổn ở trong phủ của hắn, diễn vai An Bình Công chúa của nàng ta!
Dù là một hay hai thì bây giờ, mạng của hắn cũng đã nằm trong tay của nữ nhân này, tùy nàng định đoạt!
Nghĩ như vậy, trong mắt không khỏi lóe lên một tia sợ hãi.
Cuối cùng cũng hiểu, Lãnh Hạ vuốt tay, cũng không nói nhảm nữa, nói thẳng: “Quyền chủ động ở trong tay ta, nếu ngươi không muốn chết, thì ngoan ngoãn phối hợp! Từ giờ bắt đầu, ta nói, ngươi nghe!”
Mộ Dung Triết sắc mặt trắng bệch, oán hận trừng mắt nhìn nàng, lại không biết làm sao, không cam lòng gật đầu.
Lãnh Hạ đứng lên, chậm rãi đi tới trước giường, vỗ vỗ tay vào mặt hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi bắt ta là vì bản đồ bảo tàng!”
Nàng quan sát vẻ mặt của Mộ Dung Triết, thấy hai mắt hắn cứng lại, hiện lên một tia tham lam, càng khẳng định suy đoán trong lòng, hình phù dung kia quả nhiên là bản đồ bảo tàng!
Cũng vô cùng có khả năng chính là thứ mà Tây Vệ vẫn đang tìm, bảo tàng Phù thành!
Lãnh Hạ suy nghĩ rất nhanh nhưng không lộ ra chút nào, nói tiếp: “Tạm thời ta sẽ không đưa bản đồ ra, nhưng có thể hợp tác với ngươi, ta giúp ngươi lên ngôi vị hoàng đế, ngươi giúp ta lấy được bảo tàng, cuối cùng sẽ chia đôi, thế nào?”
Mộ Dung Triết suy nghĩ hồi lâu rồi cảnh giác nói: “Sao ta biết được bản đồ có nằm trong tay ngươi không? Với lại ngươi là giả mạo. Vậy thì Mộ Dung Lãnh Hạ đâu?”
“Mộ Dung Lãnh Hạ đã chết!” Lãnh Hạ nói nửa thật nửa giả, châm chọc cười: “Nếu ngươi đã bắt ta thì chẳng phải đã cho rằng bản đồ bảo tàng ở chỗ ta sao!”
“Ngươi giết nàng!” Mộ Dung Triết cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng nhưng không thể tìm ra được chút manh mối nào, lát sau mới hỏi: “Rốt cuộc thì bảo tàng ở đâu?”
Lãnh Hạ thản nhiên cười: “Sau này ngươi sẽ biết!”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Mộ Dung Triết gật đầu đáp: “Được!”
Đã thỏa thuận xong, Lãnh Hạ xoay người đi ra ngoài, cũng không thấy được một tia sát khí lặng lẽ xẹt qua trong mắt hắn.
Trấn an ngươi trước, chờ Bản Hoàng tử khỏi hẳn thì sẽ bắt ngươi tra khảo, không sợ ngươi không khai!
Ngay lúc hắn đang nghĩ vậy, Lãnh Hạ đã đi tới cửa đột nhiên dừng bước, nhẹ nhàng nói: “Suýt thì quên, tốt nhất là thu hồi những suy nghĩ không an phận đi, ngươi đã trúng độc của thần y Mộ Nhị, cứ nửa tháng phải dùng thuốc giải một lần, đến khi lấy được bảo tàng, ta sẽ giải độc cho ngươi sau!”
Dứt lời, Mộ Dung Triết siết chặt hai tay, gân xanh in nổi đầy trên tay, dù việc này là thật hay giả, độc của thần y Mộ Nhị………
Hắn không dám đánh cược!
Lãnh Hạ đã sớm nghĩ Mộ Dung Triết chính là người như thế, sẽ không dám mạo hiểm một chút nào, nếu đã có nàng trên danh nghĩa là Liệt Vương phi hỗ trợ, sẽ càng nắm chắc, hơn nữa còn được chia một nửa, thỏa thuận như vậy coi như là đã không có bất cứ điều gì không có lợi cho hắn rồi, hắn muốn giết mình, chẳng qua là vì tham lam, muốn nuốt một mình mà thôi.
Mà khi sinh mạng bị uy hiếp, Mộ Dung Triết chắc chắn sẽ thành thật, không dám có chút suy nghĩ gian dối nào.
Nàng cong khóe môi lên, gợi lên một độ cong ngạo nghế, trong ánh mắt của Mộ Dung Triết, kéo cửa phòng ra, thản nhiên rời đi.
Bên ngoài, không ít thân tín của Mộ Dung Triết đang cúi đầu, thấy nàng đi ra, vội vàng chào đón: “Công chúa, Tam Hoàng tử……”
“Tỉnh.” Nàng vừa đi vừa đáp, thuận miệng hỏi: “Thần y đâu?”
Vừa dứt lời, cả đám người đã phì cười, Lãnh Hạ nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Sao thế?”
Một Phó tướng bước ra, nín cười giải thích: “Công chúa, từ khi trở về Lương Đô, không phải là đã nhiều ngày rồi mấy lão quân y không đến thỉnh an sao? Ai ngờ, vừa rồi tất cả bọn họ đều tới, hơn nữa……..”
Hắn nói, cười rung cả vai, không thể nói nổi nữa.
Nhìn mọi người cười sằng sặc, Lãnh Hạ rất nghi hoặc, nhưng trực giác cho thấy là có trò hay để xem rồi, cũng không hỏi thêm nữa, bước nhanh ra ngoài.