“Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện...”
“Cổ chi dục minh minh đức vu thiên hạ giả, tiên trì kỳ quốc. Dục trì kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia...”
Bốp!
Một cành liễu bay vút đi, đập trúng vào một cái đầu nhỏ.
Để lại trên cái trán trắng bóng một vết hồng hồng, đứa bé đầy yêu dị thét lên một tiếng, Hoa Thiên tám tuổi nhìn thầy đồ đang đen mặt ở ngay trước mắt, nhếch miệng cười rất chân chó nhưng lại vô cùng xinh đẹp, cực kỳ quái lạ.
Không cười còn đỡ, nụ cười này làm thầy đồ nhíu chặt mày, dù uyên bác như ông cũng bị nụ cười đầy mị hoặc này làm dao động trong thoáng chốc, ông thầm mắng một tiếng ‘nghiệp chướng’ rồi bước tới gần.
“Tay!”
Hoa Thiên nghe vậy liền mím môi, oan ức vươn tay ra.
“Bốp bốp bốp…….”
“Á…….”
Trời nắng chang chang, tiếng ve sầu huyên náo như thế vẫn không thể át nổi tiếng hét không rõ nam nữ kia, giống như một giai điệu vĩnh hằng ở nơi này, cũng chẳng thể khơi gợi được chút hứng thú nào của bốn người tiểu đồng bên ngoài.
Đồng loạt nhìn trời, thở dài một tiếng: “Aizz, lại bị đánh…..”
Bốn người tiểu đồng đều sàn sàn bằng nhau, tầm năm sáu tuổi nhưng khí chất lại khác hẳn nhau.
Một người có đôi mắt trong veo kéo tay một người có mị khí rất giống chủ tử của họ, nhỏ giọng hỏi: “Lạc Cầm, trên tường kia có người đúng không?”
Lạc Cầm nhìn cũng không thèm nhìn, rõ ràng đã sớm biết.
Hắn bĩu môi nói: “Cái tên ăn mày suốt ngày đi tìm cô nương, mặc kệ hắn ta.”
“Không phải đâu, Thác Bạt công tử còn biết cô nương trước chúng ta đấy, nghe nói đã……” Một tiểu đồng lớn nhất xòe tay ra đếm: “Ba năm rồi! Chúng ta mới đến đây một năm nhưng chẳng phải luôn thấy họ ở cạnh nhau sao, rất thân thiết!”
Lạc Cầm quay sang, trợn trừng mắt: “Chúng ta được cô nương cứu, là người của phủ Thành thủ, còn hắn, chỉ là người ngoài thôi.”
“Cô nương đã dặn, nếu hắn đến nhất định phải thông báo.” Một tiểu đồng khác cũng không quan tâm tới vẻ tức giận của Lạc Cầm, chu môi giả tiếng chim hót, giống như đúc.
Không bao lâu sau liền nghe thấy một tiếng kêu truyền ra.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Hoa Thiên ôm bụng vẻ mặt thống khổ, hai mắt đảo quanh, vừa chạy nhanh hơn thỏ, vừa giả bộ kêu gào: “Phu tử, ta….. ta đau bụng……”
Bốn người tiểu đồng tiếp tục thở dài: “Giả vờ giống thật.”
Dứt lời liền đuổi theo cái người đã chạy xa kia: “Chủ tử, chờ chúng ta với!”
Chạy tới một sân viện quen thuộc, bốn người dừng bước, nhìn người vừa mới nhảy xuống trước mặt Hoa Thiên, theo thói quen chạy ra xung quanh canh chừng cho hai người.
Hoa Thiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn yêu mị lên nhìn Thác Bạt Nhung đã cao hơn mình gần hai cái đầu, cười tươi như hoa: “Sao hôm nay lại đến muộn thế?”
Thác Bạt Nhung cũng cười, xoa xoa đầu hắn, thấy Hoa Thiên thỏa mãn nheo mắt lại như một con mèo lười biếng, liền ngẩn người ra ngắm, một lúc sau mới đỏ bừng mặt đáp lời: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ta, đi cúng tế xong mới tới.”
Hoa Thiên gật đầu gật đầu, sau ba năm qua lại, hai người đã không còn bí mật.
Mẫu thân của Thác Bạt Nhung là nữ hiệp giang hồ, phụ thân là phú thương Bắc Yến, một lần ngẫu nhiên, nữ hiệp gặp gỡ phú thương, cứu hắn ta khỏi tay sơn tặc, chăm sóc mấy ngày liền sinh tình, người giang hồ vốn không có nhiều quy củ, một đêm phong lưu kiều diễm, lẽ ra phải là một giai thoại.
Nhưng sáng hôm sau, phú thương lại do dự.
Gia đình ở Bắc Yến, tuy không phải vương công quý tộc nhưng gia phong cũng vô cùng nghiêm khắc, không cần phải nói, một nữ tử giang hồ……
Chỉ hơi do dự nhưng nào ngờ nàng kia tính cách cứng rắn, lập tức cười lạnh một tiếng phất tay áo bỏ đi.
Một năm sau, trong chốn giang hồ bớt đi một nữ hiệp hiên ngang oai hùng, trong thành Châu Lan Nam Hàn nhiều thêm một vị tiện phụ chưa thành thân đã có con, lại còn sinh ra một con quái vật có màu mắt nâu như người Bắc Yến, đương nhiên là bị mọi người xa lánh khinh bỉ.
Tục ngữ nói, một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán.
Huống chi một nữ tử giang hồ chỉ biết mỗi công phu.
Thời gian như thoi đưa, từ một nữ tử anh khí bức người, người phụ nữ ấy đã trở nên ốm yếu, chỉ mới năm năm, đã cạn kiện sinh lực, thứ duy nhất để lại cho đứa con trai là một thân võ nghệ.
Hoa Thiên cắn cắn môi, cố gắng để bản thân cười thoải mái: “Ngươi xem, hai ta đều là kết quả của một đêm phong lưu đó!”
Khóe miệng giật một cái, một chút cô đơn vừa mọc lên trong lòng đã biến mất sạch sẽ, vốn đã quen với cách ăn nói không quan tâm đến người xung quanh của tiểu cô nương này, hắn thở dài, dí trán Hoa Thiên: “Cũng tại nói thế với cha nên ngươi mới bị phạt mấy lần đấy!”
Hoa Thiên hất tay hắn ra, đột nhiên lại nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, liên tục kêu đau.
Thác Bạt Nhung lập tức biến sắc!
Nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, nhìn lướt qua một cái, con ngươi màu nâu bốc lên lệ khí!
Hắn Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Bị đánh?”
Trong lòng bàn tay trắng nõn, mấy dấu lằn đỏ tươi hằn lên đó, chồng chéo lên nhau, sưng vô cùng thê thảm, Hoa Thiên run run một cái, rút tay lại, rụt cổ yếu ớt nói: “Ta ngủ gật trong giờ học!”
Thác Bạt Nhung hận đến ngứa răng, không biết là vì tiểu cô nương này bướng bỉnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hay là vì vết lằn chi chít trên bàn tay kia.
Cuối cùng, hung tợn bỏ lại một câu: “Ngươi cứ gây sự như thế, sau này ai dám lấy ngươi?”
Nói xong, xoay người muốn đi.
Hoa Thiên lập tức xông lên, ôm lấy cánh tay hắn làm nũng: “Ngươi lấy ta đi!”
Một câu nói, làm chấn động người phía trước.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ như máu, hắn nhíu chặt mày, cố chấp nhìn thẳng về phía trước, kiên quyết không thừa nhận rằng mình không dám quay đầu lại.
Mất tự nhiên mắng: “Không biết xấu hổ, làm gì có cô nương nào như ngươi, ngươi có biết câu nói ấy có ý gì không?”
Một bóng người nho nhỏ nhảy đến trước mặt, khuôn mặt yêu dị ngập tràn ánh nắng làm lóa mắt hắn, Hoa Thiên kéo lấy tay áo hắn, vui sướng nhảy đến chân tường, dang hai tay ra: “Bế ta lên đi.”
Ánh mắt đảo qua đảo lại, Thác Bạt Nhung mơ mơ màng màng giơ tay lên ôm lấy tên tiểu quỷ này, hắn mười một tuổi được kế thừa vóc dáng của dân Bắc Yến, rất cao to khỏe mạnh, nhanh chóng bay lên, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhờ bóng cây che khuất, ngồi trên cao nhìn toàn phủ Thành thủ này.
Đương nhiên, ngắm hay không thì không biết chứ ánh mắt kia rất đờ đẫn.
“Đương nhiên ta biết, chính là mãi mãi ở cạnh nhau, cả đời không chia lìa! Ngươi xem xem, hai ta đều là kết quả của một đêm phong lưu, khi chúng ta năm tuổi mẫu thân đều …….” Nói đến đây, trong mắt xẹt qua tia ảm đạm, nhớ lại ba năm trước, sau khi gặp người này không lâu, mẫu thân vốn bệnh không dậy nổi đã….. Hoa Thiên nói tiếp: “Bệnh qua đời, hai ta đều có phụ thân, phụ thân của ngươi không cần ngươi, phụ thân ta không thương ta….”
“Đó!” Hắn reo lên: “Còn có ai hợp nhau hơn chúng ta sao?”
Hồn phách dần dần trở về, Thác Bạt Nhung nghĩ mấy lần nhưng thật sự là không có.
A, mà không đúng, cô nương này mới tám tuổi!
Hắn đang muốn phản bác thì Hoa Thiên đã nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Được rồi, ta còn có một tỷ tỷ, cũng rất thương ta.”
Thác Bạt Nhung bị tiểu cô nương này xoay mòng mòng không hiểu gì cả: “Cũng không phải là ngươi không có người thân, được rồi, còn tỷ tỷ ngươi đã mười tám, sao còn chưa lập gia đình?”
Hắn giơ tay che miệng cười, lắc đầu: “Ai biết được, trước đây người đến cầu hôn còn đạp sập cả cửa trước nhưng giờ tỷ ấy ngày càng lớn, người đến cũng ít dần….. không biết là đang chờ cái gì, lần nào ta hỏi tỷ ấy cũng chỉ cười bí hiểm.”
Thác Bạt Nhung còn đang suy nghĩ chuyện vị tỷ tỷ kia chưa thành thân thì một khuôn mặt yêu nghiệt đã ghé sát lại.
Hai mắt chớp chớp, hàng mi cong dài kia gần như sượt qua da mặt hắn, cào nhẹ vào đáy lòng, chợt nghe tiểu cô nương này tủi thân nói: “Ngươi đã ôm ta rồi, sao có thể không lấy ta?”
Ngươi đã ôm ta…….
Đã ôm ta…….
Ôm ta……
Âm vang vô hạn tuần hoàn.
Hai mắt ngơ ngác đảo xung quanh, nhìn tiểu cô nương đang cọ cọ trong lòng mình, mỗ thiếu niên quá sợ hãi, vô thức đẩy……..
Rầm!
Mỗ cô nương, mặt tiếp đất.