Nam Hàn, Châu Lan thành.
“Oa ——”
Một tiếng khóc rõ to của trẻ con truyền ra từ phủ Thành thủ Châu Lan thành.
Kẹt một tiếng, cửa phòng sinh đóng suốt một đêm đã được mở ra, một mama mồ hôi đầm đìa bế một đứa bé còn đang dính máu ra, vui mừng nói: “Chúc mừng Thành thủ lão gia, chúc mừng Thành thủ lão gia, là một tiểu công tử!”
Vừa dứt lời, mấy người đang đứng trong viện đều có vẻ mặt khác nhau.
Hoa Trọng Lập vốn đang khó chịu vì phải đợi suốt đêm nhưng nghe thấy thế liền vui vẻ bước lên đón lấy đứa bé.
“Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia!”
Cả đám nô tài đồng loạt quỳ xuống, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt, trong Châu Lan thành ai không biết, Thành thủ vô cùng mong muốn có một đứa con trai nối dõi nhưng bao nhiêu năm nay vẫn chỉ có một tiểu thư, tuy tiểu thư dung mạo ôn nhu, tính tình cũng dịu dàng, còn nhỏ tuổi đã biết thơ văn, cầm kỳ thi họa càng nổi trội, có thể nói là nữ tử đứng đầu Châu Lan thành, mới mười tuổi mà đã bao người ngấp nghé cầu thân.
Nhưng dù gì cũng không phải là nam tử!
Dù lão gia có yêu thương tiểu thư thế nào thì trong lòng cũng khó tránh có điều thất vọng.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, tròn mười năm, lão gia cưới về bao nhiêu tiểu thiếp nhưng không ai sống yên lành cả, đều sớm về miền cực lạc…..
Một hai lần thì gọi là trùng hợp nhưng bảy tám người tiểu thiếp đều nhiễm bệnh hoặc sơ ý bỏ mình thì đã khiến dân chúng toàn thành rất sợ hãi, nói là trong phủ Thành thủ có thứ không sạch sẽ, ngay cả gia nhân cũng sợ hãi vô cùng, lão gia đã lặng lẽ mời đạo sĩ đến bắt yêu nhưng nỗi sợ đó cũng không bớt đi chút nào.
Ai có thể ngờ được, vốn dĩ lão gia cũng đã từ bỏ mong ước này rồi, nhưng chỉ qua một đêm phong lưu ở lầu xanh lại có được đứa con nối dõi đờ trông chờ bao nhiêu năm!
Quả là vô tâm cắm liễu liễu xanh um.
“Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão……” Đám gia nhân thấy thế liền chúc mừng luôn miệng, nhưng đột nhiên ngừng lại, bọn họ thận trọng nhìn Hoa Trọng Lập đang cau mày.
Bọn họ mờ mịt nhìn xung quanh, sao thế?
Đại phu nhân Mai thị lạnh lùng đứng đó cũng đang nghi hoặc như vậy.
Bà là thê tử của Hoa Trọng Lập, khuôn mặt thanh thoát dáng người nhỏ nhắn, chắc hẳn lúc còn trẻ cũng là một đại mĩ nhân nhưng giờ đã hơn ba mươi tuổi, ở khóe mắt đã bị thời gian hằn lên mấy vết nhăn, không khỏi có hơi suy giảm nhan sắc, trong toàn bộ hậu viện của Hoa Trọng Lập bây giờ, trừ Mai thị thì chỉ có hai mẹ con Nhị phu nhân trong phòng kia.
Mai thị lạnh lùng nhìn chằm chằm đứa bé trong tay Hoa Trọng Lập, trong lòng ngập đầy lửa ghen tỵ.
Trên tay truyền đến cảm xúc ấm áp, Mai thị quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt an ủi của con gái liền nhanh chóng sửa sang cảm xúc, để Hoa Mị kéo bà bước lên: “Lão gia có việc vui, đáng mừng…….”
Mai thị chợt im miệng, thét lên một tiếng: “Đây…….”
Không phải là do đứa bé này quá xấu mà là ngược lại, tướng mạo Hoa Trọng Lập vốn rất tuấn mỹ, nữ tử thanh lâu kia còn là hoa khôi Châu Lan thành nên kết quả một đêm phong lưu của hai người này chắc chắn sẽ không thể kém, quả nhiên không kém mà còn trò giỏi hơn thầy!
Tiếng khóc trẻ con trong trẻo dễ nghe.
Tháng chín là thời điểm Nam Hàn nóng nực nhất, nơi nơi bốc lên hơi nóng, trời xanh mây trắng nắng vàng hay bất cứ màu sắc rực rỡ gì khác, đều ảm đạm trước dung nhan của đứa bé mới sinh này.
Trên người còn vương vết máu nhưng có thể thấy rõ da nó trắng mịn màng, hàng mai cong dài, đôi mắt hẹp dài như một vành trăng non hiện lên giữa bầu trời, u lệ mà thần bí, ánh mắt rõ ràng rất ngây thơ hoàn toàn không có tiêu cự nhưng lại rực rỡ đến lạ kỳ.
Mà cánh môi thì đỏ hồng kiều diễm đến mức khiến kẻ khác phải giật mình!
Chỉ nhìn thôi mà đã cảm thấy có vài phần yêu dị.
“Đây……sao…. lại..yêu….yêu dị…..” Mai thị ở bên cạnh vô tình nói một chữ làm Hoa Trọng Lập không khỏi rùng mình một cái, một cảm giác lạnh lẽo đâm thẳng vào lòng.
Đúng vậy, là yêu dị!
Hoa Mị ở bên cạnh đón lấy đứa bé, khuôn mặt trái xoan hiện rõ ý chân thành, dịu dàng: “Đợi đệ đệ lớn lên, dần dần có khí khái nam tử, dung mạo đẹp tới cực điểm này cũng sẽ bị khí chất cứng cỏi oai hùng che lấp.”
Những lời này là những lời Hoa Trọng Lập muốn nghe nhất, vui mừng xoa đầu con gái rồi liếc mắt nhìn thứ gì đó giữa hai chân đứa bé kia, thở phào nhẹ nhõm xoay người rời đi.
Tốt xấu gì cũng là con trai…..
Đợi hắn rời đi, Hoa Mị liếc nhìn đứa bé nam có dung mạo còn yêu diễm hơn nữ tử kia một cái nhìn thật sâu, trên khuôn mặt non nớt ẩn hiện chút lãnh ý, rồi nhanh chóng tươi cười dắt Mai thị rời đi.
Chính chủ đều đã đi hết, đương nhiên bọn hạ nhân cũng sẽ giải tán ngay lập tức.
Cuối cùng trong viện chỉ còn lại một ma ma ôm đứa bé mới sinh đang khóc không ngừng, từ đầu tới cuối, không ai thèm liếc mắt nhìn sản phụ sức cùng lực kiệt trong gian phòng kia một cái, tiếng người phụ nữ ấy gào thét đã tắt dần từ lúc đứa bé này được sinh ra, chỉ còn lại mùi máu tươi nồng nặc……
Việc vui của Thành thủ Châu Lan thành nhanh chóng truyền ra khắp thành nhưng khi bách tính hỏi: “Tiểu công tử trông như thế nào?” Thì tất cả người trong phủ đều ngậm miệng không nói, giữ kín như bưng.
Mọi người đều trông mong vào câu nói kia của Hoa Mị, đợi tiểu công tử lớn lên, khí khái nam tử cứng cỏi oai hùng sẽ làm lu mờ đi dung dạo yêu dị giống nữ nhân kia, vì thế Hoa Trọng Lập đã đặt tên cho nó là Hoa Thiên, ý là thiên chuy bách luyện.
(Thiên chuy bách luyện: Thử thách dài lâu.)
Mong ước thì tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc!
Nhất định là Hoa Trọng Lập đã quên, thiên chuy bách luyện là thiên, nhưng thiên kiều bá mị cũng là thiên.
Kẹt………
Nha hoàn đang bưng cơm trưa vào, vừa đẩy cửa ra: “Tiểu thiếu gia, ăn….”
Choang!
Cái khay lập tức rơi xuống đất.
Cơm canh vung vãi ra đầy đất.
Nha hoàn hoảng sợ xông lên tháo bộ váy không biết Hoa Thiên trộm được ở đâu, lòng như lửa đốt vừa xé vừa oán giận: “Tiểu thiếu gia, sao lại mặc váy nữa rồi, nếu để cho lão gia thấy, nô tỳ sẽ bị đánh đó!”
Hoa Thiên mới năm tuổi, đứng ngẩn người ra không hề nhúc nhích, mặc nàng ta xé nát bộ váy mà phải vất vả lắm mình mới trộm được và rút hết những trâm cài trên đầu ra.
Tiếng leng keng vang lên bên tai, nó nhìn thấy ánh mắt chán ghét của nha hoàn kia, hai tay dần siết chặt thành quyền.
Ánh mắt như vậy, nó đã quen quá rồi.
Trừ mẹ và vú nuôi, ai thấy nó cũng đều chán ghét như vậy.
“Nghịch tử!” Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Hoa Trọng Lập bước lại gần, bóng đen dần dần bao phủ lấy Hoa Thiên, khuôn mặt ông ta vô cùng tức giận, đột nhiên giơ tay lên…….
Bốp!
Hoa Thiên bị tát bay đi.
Thân thể yếu ớt đập mạnh xuống đất, hai gò má sưng đỏ, ở khóe môi có một giọt máu đỏ thắm chảy ra, làm khuôn mặt vốn quyến rũ lại thêm vài phần yêu dị, kinh ngạc nhìn Hoa Trọng Lập Hoa Trọng Lập đang dữ tợn giẫm bộ váy kia, nghe tiếng thở hồng hộc phía trên, nó rũ mắt xuống, che khuất đi nét cô đơn chợt lóe.
Cong môi lên cười, giọng nói đầy mị hoặc: “Phụ thân.”
Giọng nói trẻ con, nhưng lại có vài phần mềm mại của nữ tử, làm một chút xíu hổ thẹn mới mọc lên trong lòng Hoa Trọng Lập đều tan biến.
Ông ta tức giận đá bay bộ váy kia đi rồi quát: “Ngươi biết lỗi chưa?”
Nó muốn ngẩng đầu lên nói cho ông ta biết: “Con không sai, chỉ là con thích mặc váy thôi!”
Nó cũng muốn đứng lên, cũng muốn đứng thẳng người mà nói: “Con chỉ muốn làm một nữ tử!”
Nhưng nói thì có ích lợi gì, cũng chỉ đổi lấy vài cái tát mà thôi……
Nó nhớ lại lần đầu tiên đeo trâm cài của mẹ, nhìn mình trong gương cười thật đẹp nhưng vừa quay đầu lại thì đã bị tát một cái nổ đom đóm mắt, khi đó nó vẫn không biết mình sai ở đâu, cuối cùng đành phải quỳ suốt cả đêm ở từ đường.
Sau này, vú nuôi mới xoa đầu nó, từ ái nói: “Nam tử giống như cha, còn nữ tử giống như mẹ.”
Đó là lần đầu tiên nó biết sự khác biệt giữa nam và nữ.
Có thể chọn được không, nó nhớ tới mẫu thân ốm yếu quanh năm nằm trên giường, xinh đẹp nhưng sắc mặt tái nhợt, mỗi khi phụ thân tới đây, bà đều mừng rỡ cố đứng dậy, búi tóc trang điểm, dung nhan đẹp đến kinh người.
Nó ngửa mặt lên, ước mơ kiên quyết: “Ta phải làm nữ tử giống như mẫu thân!”
Vú nuôi run rẩy bịt miệng nó, nghiêm khắc nói: “Tiểu thiếu gia, không được phép nói như vậy.”
Nó còn nhỏ nhưng vẫn hiểu được sự kinh hãi và nghiêm túc trong mắt vú nuôi.
Chuyện này không thể nói lung tung.
Nó cố kìm nén ham muốn dưới đáy lòng, nó sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào nữa, nó không thích màu xanh bao la hùng vĩ như biển, không thích màu đen âm trầm như đêm tối, nó chỉ thích màu xanh mơn man của cỏ và màu sắc rực rỡ của trăm loài hoa lá; nó không thích cầm đao múa kiếm, không thích ba chữ ‘ Đại trượng phu’ mà mọi người vẫn nói, chỉ thích dừng mắt trên những làn váy bay bay trong gió, không thể nào dời……
Nhưng nó sẽ không bao giờ nói ra nữa.
Một giọt nước mắt khẽ chảy xuống gò má đàn sưng đỏ, mắt nhìn bộ váy bị Hoa Trọng Lập đá ra xa, nó vẫn duy trì tư thế nửa quỳ bất động, nhu thuận gật đầu: “Hài nhi biết sai rồi.”
Hoa Trọng Lập dần dần bỉnh ổn cơn tức, nhanh chóng rời đi, chỉ ném lại một câu trừng phạt.
“Đến quỳ ở Từ đường.”
Buổi tối mùa đông, mặc dù ở Nam Hàn thì vẫn lạnh.
Những cơn gió lạnh thấu xương ập vào Từ đường, ánh nén chớp lòe trong đêm tối, Hoa Thiên rụt cổ lại, xoa bụng đang kêu rột rột vì đói, thành thành thật thật quỳ.
Bịch bịch bịch…….
Từng tiếng bước chân vang lên, Hoa Thiên ngẩng mặt lên, quay đầu lại gọi: “Tỷ.”
Người vừa tới, chính là Hoa Mị.
Chớp mắt một cái, che giấu nét âm lãnh vừa hiện lên trong đáy mắt, nàng cười dịu dàng: “Lạnh chứ gì, nghe nói đệ lại lén……”
Đáy mắt xẹt qua chút ảm đạm, Hoa Thiên nhỏ giọng đáp: “Phụ thân đã mắng đệ.”
Được Hoa Mị phủ cho một tấm áo khoác, nó kéo lấy tay Hoa Mị, cong khóe mắt cười: “Tỷ, nghe nói Lưu gia ở phía nam thành đến cầu hôn? Cửa hiệu của Lưu gia trải dài đến tận kinh thành đó, sau này tỷ sẽ có vô số xiêm y để mặc!”
Ánh nến yếu ớt chiếu vào đôi mắt Hoa Mị đang lạnh lẽo nhìn hai bàn tay nắm chặt……
Nó lập tức rụt tay lại, khi quay đầu nhìn thêm lần nữa thì lại thấy đó vẫn là vị tỷ tỷ dịu dàng như trước, chợt nghe nàng nói: “Ta đã bảo phụ thân từ chối rồi.”
“Tại sao?”
Hoa Mị dí nhẹ vào trán nó: “Tỷ mới mười lăm, không cần vội, nếu tỷ gả đi, sau này đệ nghịch ngợm gây sự phải đến Từ đường quỳ thì ai mang xiêm y đến?”
Nó cụp mắt xuống, giọng nói rầu rĩ: “Trong phủ này, trừ mẹ và vú nuôi, chỉ có tỷ đối tốt với Thiên nhi nhất.”
Khi nó không nhìn thấy, Hoa Mị tỉ nghễ nheo mắt nhìn đầu nó: “Ái thâm trách chi thiết, phụ thân cũng chỉ là muốn tốt cho đệ thôi, đệ còn nhỏ chưa biết mình muốn gì, ít ra là ông thấy thế, chờ đệ lớn hơn, nếu ông thấy đệ vẫn kiên trì, có lẽ cũng sẽ không phản đối nữa.”
Hoa Thiên lập tức ngẩng đầu, vui vẻ hỏi: “Thật ư?”
Hoa Mị thản nhiên cười, cười đầy mê hoặc: “Thật.”
Chỉ cần kiên trì….
Chỉ cần kiên trì, ta có thể làm nữ tử sao……..
Một đứa trẻ vẫn chưa thể hiểu được sự đời, có một số việc dù có kiên trì như thế nào thì vẫn không thể chống lại xiềng xích thế tục, Hoa Thiên siết chặt hai tay, ánh mắt rực rỡ, ngay cả Hoa Mị đi lúc nào cũng chẳng hay, chỉ liên tục cười khúc khích, giống như đã thấy được hình ảnh mình mặc váy, bước bước sinh hoa.