Thật ra nếu như lúc trước thì tốc độ ăn cơm của nàng tuyệt đối có thể so với gió thu cuốn hết lá vàng, con người lúc ăn cơm, ngủ sẽ không tự giác mà hạ thấp cảnh giác, đối với sát thủ chi vương mà nói, đó là điều không thể phát sinh.
Cho nên lúc Lãnh Hạ ngủ thì vẫn duy trì trạng thái cảnh giác, chỉ cần một ngọn cỏ bị gió thổi lay nàng cũng có thể tỉnh lại ngay lập tức trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Ăn cơm cũng vậy, có thể ăn no thì ăn no, không cần chú ý hình thức, ăn nhanh được bao nhiêu thì ăn nhanh bấy nhiêu, lâu dần cũng thành thói quen.
Nhưng từ khi đến thế giới này, ăn cùng Chiến Bắc Liệt vô số lần, hắn cũng không hề nhắc nhở nàng là ăn chậm lại, tuy rằng nàng cảm thấy không có chuyện gì nhưng nhìn đôi mắt hắn tràn ngập đau lòng thì cũng không tự giác mà giảm dần tốc độ.
Lãnh Hạ đang định gặp một món ăn thì đột nhiên trên đĩa nhiều ra một đôi đũa, gắp nó trước bỏ vào bát nàng.
Diệp Nhất Hoàng chân chó gắp đồ ăn vào bát cho Lãnh Hạ, cười hì hì, vẫn không dám nói lời nào nhưng hai mắt hắn thể hiện rõ một ý: Ân nhân, tiểu nhân gắp cho ngươi.
Lãnh Hạ nhíu nhíu mày, thản nhiên nhìn hắn một cái nói: “Không cần.”
Diệp Nhất Hoàng bị một cái liếc mắt này làm cho bải hoải cả người, tim đập mãi không dừng lại, chỉ nhìn miệng nàng mở ra rồi khép lại, còn câu nói là gì?
Không chú ý!
Cho nên, lần thứ hai Diệp Nhất Hoàng gắp đồ ăn cho Lãnh Hạ thì………
Lại bị ném xuống tửu lâu.
Lần trước Diệp Nhất Hoàng không có phòng bị nhưng cũng kịp phản ứng trong nháy mắt, mà lần này thì hắn chỉ biết suy nghĩ là sao lại chọc giận tôn thần này, nữ nhân, thật sự là loài vật kỳ quái.
Đến lúc hắn tỉnh ra thì đã cách mặt đất một khoảng quá ngắn không đủ cho công phu mèo quào của hắn phát huy tác dụng.
Đúng lúc này, ánh mắt Diệp Nhất Hoàng đột nhiên lóe lên tinh quang, cách hắn chỉ vài bước không phải là Đại Tần Chiến thần đó sao?
Diệp Nhất Hoàng khoa tay múa chân giữa không trung, kinh hỉ nói: “Vương gia, cứu……”
Còn chưa nói xong thì Đại Tần Chiến thần đã nhàn nhạt nhìn hắn một cái, hơi hơi nhíu nhíu mày kiếm, khẽ nhếch miệng rồi sau đó…………
Nhấc chân, đá!
Chiến Bắc Liệt đá một cước vào Diệp Nhất Hoàng đang rơi xuống, làm hắn bay lên trên cửa tửu lâu, làm cánh cửa lung lay một hồi.
Vừa rồi từ biên cương truyền tin tới, hắn thấy Lãnh Hạ một mình đi xuống lầu, nghĩ như vậy cũng tốt, hắn và mấy người Chung Thương bận bịu nàng có một mình sẽ thấy buồn.
Đến lúc xử lý quân vụ xong rồi thì hắn xuống lầu tìm Lãnh Hạ nhưng lại thấy không ít người trong đại sảnh đang thảo luận một vấn đề, nữ tử nhỏ bé và yếu ớt dũng cảm đấu với đám đại hán khoẻ mạnh, vừa nghe như vậy, đã đoán được nữ tử nhỏ bé trong miệng bọn họ chính là mẫu sư tử.
Chung Thương hỏi chưởng quầy khách điếm, chưởng quầy chỉ về phía ngã tư, còn cho hắn một tin tức khiến mặt hắn tái mét, một người nam nhân dắt một con ngựa già đi theo sau nàng, hai người một trước một sau rất tiêu sái.
Trong đầu Chiến Bắc Liệt, dây đàn đứt đoạn trong chớp mắt, Diệp Nhất Hoàng, tên quỷ này, dám đi theo tức phụ của lão tử!
Hắn tuyệt đối tin tưởng Lãnh Hạ nhưng cái tin này vẫn khiến hắn rất không thích!
Rất không thích!
Cực kỳ khó chịu!
Hắn đi theo hướng mà chưởng quầy đã chỉ, mỗi bước chân đều là bi tráng.
Mỗi bước đi, khuôn mặt anh tuấn lại sa sầm xuống.
Mỗi bước đi, trên trán lại nổi thêm một cái gân xanh.
Mỗi bước đi, đều phải cố gắng đè nén lửa giận trong người.
Nhưng mà giờ này khắc này, Chiến Bắc Liệt vui vẻ, một cước đá bay Diệp Nhất Hoàng không nói, nhưng người ngồi gần cửa sổ trên lầu hai kia chẳng phải chính là mẫu sư tử sao?
Mẫu sư tử ném Diệp Nhất Hoàng đi làm cho hắn nở hoa trong lòng.
Lãnh Hạ thấy Chiến Bắc Liệt tới, trong mắt nhất thời ấm áp lên, vẫy vẫy tay lắm: “Thức ăn ở đây cũng không tệ lắm.”
Hắn ngồi vào chỗ đối diện Lãnh Hạ, vui sướng thưởng thức đồ ăn cùng mẫu sư tử.
Đúng lúc này, Diệp Nhất Hoàng bất khuất đã quay trở lại, nhìn thấy hai người hài hòa ấm áp, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân.
Hắn lầm bầm lầu bầu: “Huynh đệ, nhìn hai người họ xem, thật xứng nha, đừng có làm loạn.”
Hắn lắc lắc đầu: “Nhưng đây là lần đầu tiên tim ta đập nhanh như vậy, huynh đệ, ta động tâm a!”
Hắn tiếp tục lắc đầu: “Động tâm cũng không thể đoạt nữ nhân của thần tượng a, ngươi nhìn họ xem, một người ném ta, một người đá ta, một đôi ăn ý.”
Hắn gật gật đầu: “Được rồi, huynh đệ, ta đã quyết định, thần tượng thì thần tượng nhưng nữ nhân cũng không thể buông tay a!”
Diệp Nhất Hoàng tự suy tự nghĩ nửa canh giờ, rốt cục hạ quyết tâm, tuy rằng hắn vẫn thần tượng Chiến thần nhưng mặt khác, nữ nhân làm hắn động tâm hắn cũng không thể buông tay.
Kiên quyết không thể!
Đợi đến lúc hắn sửa sang lại đầu tóc, vỗ vỗ bụi đất trên người xong nhìn về phía bên kia thì nhất thời trừng mắt nhìn.
Nơi đó nào còn bóng dáng của hai người.
==
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ ăn no cơm liền lướt qua Diệp Nhất Hoàng đang ngây ngốc đứng đó không biết là suy nghĩ cái gì, nắm tay nhau đi dạo quanh Bình thành, dạo suốt cả một buổi chiều.
Lúc trở lại khách điếm thì đã nhìn thấy lão mã bị buộc ở trước cửa khách điếm, lại dùng ánh mắt u buồn kia, bi bi thương thương nhìn trời.
Chiến Bắc Liệt nhíu mày, sắc mặt âm trầm đi vài phần, thật sự là hắn cảm thấy con ngựa này, rất đáng ghét.
Mà chủ nhân của con ngựa này, lại càng khiến người khác phiền lòng.
Trên lầu, Diệp Nhất Hoàng dựa vào cửa phòng cách vách phòng Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt, cười tít cả mắt lại, đang tán gẫu quên cả trời đất với Cuồng Phong ba người.
Thi triển cái công phu uốn ba tấc lưỡi của hắn, thêm mắm dặm muối làm Cuồng Phong ba người cảm thấy thú vị, Thiểm Điện chớp chớp mắt liên tục cảm thán.
Bốn người kề vai sát cánh, bộ dạng như huynh đệ tốt, chỉ còn kém nước kết nghĩa làm huynh đệ, làm Chiến Bắc Liệt giận đến sôi gan.
Mẹ nó, đây là đám thủ hạ kiểu gì, thật không có mắt nhìn người.
Một làn gió lạnh lẽo thổi qua làm Thiểm Điện dựng tóc gáy, hắn quay ra hỏi ba người kia: “Các ngươi thấy lạnh không?”
Lôi Minh khiêu mi, Cuồng Phong vò đầu, hai người liếc trộm nhau một cái, nhanh như chớp xoay người lại, một tia do dự cũng không có, lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Gia!”
Dựa vào kinh nghiệm của hai người thì cái loại gió lạnh này nhất định là đến từ Vương gia, hơn nữa tuyệt đối, tuyệt đối có liên quan tới Tiểu Vương phi.
Chiến Bắc Liệt lạnh lùng quét mắt một lượt qua bọn họ, rồi lại chuyển mắt sang Diệp Nhất Hoàng, trong mắt hắn rõ ràng là đang có sự đấu tranh mãnh liệt, hừ lạnh một tiếng, ôm thắt lưng Lãnh Hạ, vào phòng.
==
Đến tối, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt chơi cờ trong phòng, ngươi tới một quân, ta ăn một quân, hoà thuận vui vẻ.
Lãnh Hạ bại trận trong khi chỉ cách chiến thắng một chút xíu, mày liễu giương cao, trong mắt xẹt qua tia hưng phấn, hất hất cầm nói: “Tiếp tục!”
Đúng lúc này, phòng cách vách truyền đến một loạt thanh âm hỗn tạp làm người nghe cảm thấy phiền phức.
Hai người liếc nhau, Diệp Nhất Hoàng kia lại đang làm trò gì rồi, cũng mặc kệ hắn, người như hắn thì càng để ý tới hắn thì hắn lại càng thích thú.
Hai người tiếp tục chơi cờ trong tiếng ồn kinh thiên động địa này, dần dần cũng quen không cảm thấy ầm ĩ cho lắm.
Đột nhiên, thanh âm kia chuyển thành tiếng đập đồ sứ làm cho lòng người rét lạnh.
“Chung Thương!” Chiến Bắc Liệt cao giọng gọi.
Chung Thương hiểu ý, đi sang phòng bên cạnh cảnh cáo một phen rồi trở về báo cáo: “Gia, hắn nói hắn không nghe loại thanh âm này thì ngủ không yên.”
Tuy nói thế nhưng Chung Thương là ai, thống lĩnh thị vệ phủ Chiến thần, lại là thị vệ thiếp thân của Chiến Bắc Liệt, nếu ngay cả chuyện nhỏ ấy cũng làm không xong thì chẳng phải là làm mất mặt Chiến thần sao?
Diệp Nhất Hoàng trơ mắt nhìn Chung Thương nhanh chóng đập nát chén bát bằng sứ của hắn, bột phấn bay bay trong không khí.
Một trong ba ưu điểm của hắn lại được thể hiện, ánh mắt dại ra gật gật đầu, tuyệt đối thức thời.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đồng thời cong khóe miệng, nếu đã được giải quyết thì cũng sẽ không tiếp tục để ý tới hắn nữa, hai người tiếp tục không khí hòa hảo, hưởng thụ thời gian yên tĩnh trong một canh giờ.
Đúng lúc này, Diệp Nhất Hoàng đánh không chết lại ngóc đầu trở lại!
Tuy rằng Diệp Nhất Hoàng bị Chung Thương dọa cho chết khiếp nhưng tim lại vẫn cứ nhảy nhót liên hồi, hắn còn chưa xác định được cảm giác của hắn đối với Lãnh Hạ là gì.
Sùng bái?
Ngưỡng mộ?
Cảm kích ơn cứu mạng?
Hay là đã đắm chìm trong sự bưu hãn của nàng?
Néu không nghĩ được thì đơn giản là không nghĩ nữa, dù sao chỉ cần hắn tưởng tượng ra lúc này nàng đang thân thiết với Liệt vương thì trong lòng liền cảm thấy chua.
Hắn không dám kinh động đến Chung Thương ở phòng bên cạnh, hắn đang ngồi ngơ ngẩn nghĩ nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm nữ tử quen thuộc hét lên: “Tiếp tục!”
Ngay sau đó là thanh âm nam nhân thống khoái cười cười, lớn tiếng trả lời: “Được, tiếp tục!”
Tiếp tục?
Tiếp tục!
Diệp Nhất Hoàng nhất thời tức giận, bọn họ lại định thân mật tiếp sao?
Tiếp tục?
Ta cho các ngươi tiếp tục!
Trong phòng, Lãnh Hạ đã dọn xong bàn cờ, hai người lại đánh cờ.
Đột nhiên, cửa phòng bị đá văng, lộ ra Diệp Nhất Hoàng đang đứng ở ngoài, ánh mắt hắn như súng liên thanh bắn phá quanh phòng, sau đó nuốt nước miếng, xấu hổ cười cười, ho khan nói: “Khụ khụ……. Chơi cờ a?”
Thật ra Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ cũng đã sớm biết người này ở bên ngoài, hai người một người là Đại Tần Chiến thần, một người là sát thủ chi vương, sao lại có thể không phát hiện ra kẻ nghe lén này, chẳng qua là không so đo với hắn thôi.
Diệp Nhất Hoàng cố gắng đem sự tồn tại của bản thân giảm đến mức thấp nhất, lén lút lui ra ngoài, trong lúc hắn đã lui đến cửa thì nhìn thấy hai người trong phòng không hẹn mà cùng mỉm cười với hắn, nụ cười kia……
Nguy hiểm!
Diệp Nhất Hoàng nhanh chân bỏ chạy, chạy hai bước thì nhất thời bất động.
Chung Thương sắc mặt nghiêm túc túm lấy áo hắn kéo đi, vừa đi vừa nói với người ở trong phòng: “Gia, thuộc hạ trừng trị hắn!”
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ vừa lòng gật đầu, hai người lại tiếp tục tranh đấu, trong lúc đánh còn có thể nghe được thanh âm Diệp Nhất Hoàng càng ngày càng xa.
“Huynh đệ, đừng……….. đừng xúc động a!”
“Huynh đệ, ngươi chính là người của Liệt Vương phủ, không thể hiểu pháp luật mà vẫn phạm luật a!”
“Huynh đệ, đêm dài thật tĩnh mịch. Ta giới thiệu cho ngươi một cô nương nha………”