Lãnh Hạ nhanh chóng đứng dậy rồi đi về phía Đặng Phú ngồi vẽ vòng tròn…..
Trên đường hành quân gian khổ sơ sài thế này mà Liên Công chúa vẫn kinh diễm như trước, cằm ngẩng cao đầy kiêu ngạo, y phục trắng tinh mượt mà không nhiễm một hạt bụi, dưới ánh mặt trời nhìn như một vật đang phát sáng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Không thèm liếc tướng sĩ xung quanh lấy một cái, nàng ta thản nhiên nói: “Đứng lên hết đi!”
Dứt lời, tha thướt bước đi.
“Tham kiến Công chúa, không biết Công chúa giá lâm nên lão hủ không kịp tiếp đón từ xa.” Tào quân y lau lau bàn tay dính đầy máu, ông đã làm quân y vài chục năm, tuổi tác tuy lớn nhưng chẳng bao giờ tiếp xúc với Công chúa trong hoàng cung, nói chung thì cũng không có nịnh nọt và tâng bốc, chỉ có cung kính cơ bản.
Liên Công chúa cũng không thèm để ý, hơi xốc ống tay áo lên, có thể thấy ở tay có chỗ bị bỏng nhẹ.
“Bổn cung tới lấy thuốc trị bỏng.”
Tào quân y nheo mắt kiểm tra, vừa bảo trợ thủ đi lấy thuốc trị thương tốt nhất, vừa khó hiểu hỏi: “Đây là bị….. nước sôi làm bỏng, vết thương nhỏ như vậy sao Công chúa phải tự mình đến, người cứ ra lệnh, lão hủ sẽ cho người đưa qua.”
Nàng ta khẽ gật đầu rồi bước lên hai bước.
Bỗng nhiên nghe thấy mùi khó ngửi bên trong xe liền bịt mũi ghét bỏ quay trở lại, đảo mắt qua xe một cái rồi thuận miệng nói: “Bổn cung làm đồ ăn cho Hoàng huynh không may bị bỏng, vừa vặn đi qua đây thấy có nhiều người vây quanh nên vào xem một chút, sao lại náo nhiệt thế?”
Lãnh Hạ không nhịn được mà muốn huýt sáo một cái.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, dù là nhăn mặt hay bịt mũi, kể cả ánh mắt ghét bỏ đều có thể thực hiện vô cùng ưu nhã, ngay cả lòng chán ghét cũng không sinh ra nổi.
Ở cuối cùng của đội ngũ hành quân này, trừ quân y và người bệnh thì chỉ có một ít người làm, như là phục vụ ba bữa cơm khi nghỉ ngơi, tướng sĩ trong quân chỉ được ăn bánh màn thầu bánh bột ngô và các loại lương khô còn Đông Phương Nhuận và nữ nhân này thì đều có phòng bếp riêng của mình, ở phía trước không xa.
Lãnh Hạ cười lạnh một tiếng, không tiếp xúc nhiều với Liên Công chúa nhưng cũng khá hiểu tính tình nàng ta.
Bốn chữ: Cao ngạo tự phụ.
Giờ lại tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho Đông Phương Nhuận, hạ thấp bản thân như vậy, có lẽ là lo lắng vì lời của Lâu Hải, dù sao với tính đa nghi của Đông Phương Nhuận, để lời ấy vào trong lòng cũng không kỳ quái.
Cứ cho là hai người kia sẽ không tới đây, giờ lại ở gần như vậy, nàng sờ sờ mũi, im lặng bĩu môi, cành vàng lá ngọc tay không dính một giọt nước như ngươi đến đây làm gì, nhàn rỗi không có chuyện gì làm cũng đừng có làm cơm chứ.
Mỗ nữ nhân đương nhiên đã quên, trước đây nàng và Chiến Bắc Liệt cũng từng làm cơm, còn làm cháy cả phòng bếp.
Liên Công chúa mà muốn so với thì cũng coi như đã gặp phải sư phụ!
Nàng trốn sâu trong thùng xe nên không thể nhìn thấy gì bên ngoài, đang oán thầm thì chợt nghe Tào quân y nhìn vào Đặng Quý đang hôn mê, giải thích: “Có một binh sĩ bị thương rất nặng, vừa phải cắt bỏ một cánh tay.”
Liên Công chúa hời hợt khen một câu: “Quân y quả là có bàn tay kỳ diệu.”
Lãnh Hạ thầm kêu không tốt.
Quả nhiên, Tào quân y lập tức lắc đầu.
“Đây không phải là công của lão hủ, phần lớn là do một học đồ làm, lão hủ chẳng qua cũng chỉ chỉ điểm một hai……” Ông cười khiêm tốn nhưng có thể thấy rõ là có vài phần tự hào, nói xong liền quay đầu lại nhìn ra sau, tìm kiếm hồi lâu, rốt cuộc mới thấy Lãnh Hạ ở một góc khuất, vẫy vẫy tay, như là trưởng bối đối xử với con cháu nhà mình: “Tiểu Lăng, mau qua tham kiến Công chúa.”
Lãnh Hạ lệ rơi đầy mặt, ông khiêm tốn cái gì thế……..
Nhìn theo ánh mắt của ông ta thì có thể thấy phía cuối thùng xe có hai người đang ngồi xổm, một người trong đó chậm rãi đứng lên, hơi cúi đầu bước lên trước thỉnh an: “Tham kiến Công chúa.”
Dáng người này……..
Ở chóp mũi có mùi máu tươi quanh quẩn, nàng lui ra phía sau một bước, nhăn mày nói: “Ngẩng đầu lên.”
Tiểu binh ngẩng đầu, khuôn mặt hắn ta đầy vết máu, ngũ quan bẩn thỉu không thể nhìn rõ, chỉ có một đôi phượng mâu giống như đã từng quen biết!
Liên Công chúa quá sợ hãi, lập tức lui tiếp!
Liên tục lui lại ba bước, nàng ta cẩn thận quát: “Ngươi thuộc đội nào?”
Lời này khiến tất cả mọi người đều kinh sợ, không biết tại sao Công chúa luôn luôn ưu nhã lại hung dữ với một tân binh, có chút muốn nói lại thôi.
Lãnh Hạ nhìn thẳng vào nàng ta.
Cố gắng thu liễm ánh sáng trong đôi mắt, hai tay hơi run rẩy, ra vẻ sợ hãi liều chết, đang định nghĩ xem nếu tý nữa mà bại lộ thì sau này nên hành động thế nào, thật ra thì nàng không sợ nguy hiểm, đội ngũ hành quân này đi thành một hàng dài không tập trung, nhất là xe ngựa còn ở cuối cùng.
Thậm chí có thể không khiêm tốn mà nói một câu, nếu nàng muốn chạy……
Không ai có thể ngăn được!
Nhất thời, phía cuối đại quân im lặng như chết, ngay cả hít thở dường như cũng đã dừng lại.
Không đợi nàng đáp lời, Tào quân y ở bên cạnh hình như đã hiểu ra gì đó.
Dọc đường người thanh niên này luôn trầm ổn bình tĩnh, lúc nãy cũng rất trấn định thế mà giờ lại căng thẳng sợ hãi….. đã sống đến tuổi này, có một số chuyện ông rất hiểu, nên mới lên tiếng tỏ vẻ nghi ngờ: “Tiểu tử này quá mức bẩn thỉu, đã va vào Công chúa sao?”