Trong trò chơi mèo vờn chuột này, Đông Sở sử dụng hết các loại ám chiêu, tiện chiêu, hoàn toàn không coi mặt mũi ra gì!
Tới tới lui lui như vậy, đánh một chút, chạy một chút, sau vài ba bận, quân Bắc Yến đã uể oải, chán nản, nhưng mệt mỏi nhất cũng không phải là thân thể, mà là muốn giết mà không có ai để giết.
Ngươi muốn giết, ta không đánh với ngươi, thấy ngươi liền chạy!
Ngươi không giết, ta lại mặt dày mày dạn chạy tới, đánh ngươi một cái rồi lại chạy.
Quả thực là coi Bắc Yến như trò cười.
Đợi đến lúc trời sáng, thu dọn mọi thứ xong, xét tới thương vong, giỏi thật, quấy nhiễu một đêm, khiến gần vạn quân tử vong, bị thương thì nhiều vô số.
Đồ Ba Căn và toàn bộ đại quân Bắc Yến chỉ cảm thấy nghẹn họng tức tối, nếu lần sau Đông Sở còn hành động, tuyệt đối sẽ bị nghẹn mà chết.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đứng ở giữa sườn núi, trông doanh trại phía xa.
Lúc này trời đã dần sáng.
Lãnh Hạ dựa vào Chiến Bắc Liệt, khẽ cong khóe môi, chắc chắc nói: “Phải là lần này.”
Chiến Bắc Liệt gật đầu, biểu thị sự đồng tình, lúc tờ mờ sáng thế này chính là thời gian dễ thả lỏng cảnh giác nhất, cũng là thời gian nóng nảy nhất.
“Gia….” Cuồng Phong chần chừ một lát rồi hỏi: “Thất hoàng tử sắp xếp như thế là có mục đích gì?”
“Thử ư………. không giống không giống……” Thiểm Điện lắc đầu, khó hiểu nói: “Đừng thấy Bắc Yến thương vong nghiêm trọng, thật ra Đông Sở cũng chả khá hơn!”
Chiến Bắc Liệt nghe mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, cong cong khóe môi.
Làm gì có chuyện tốt như thế, Bắc Yến tử vong một vạn, bên kia Đông Sở cũng không khác là bao, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Yến quân dù uể oải chán nản thì vẫn hơn Đông Sở đã được nghỉ ngơi nhiều ngày.
Hai quân đối mặt mấy lượt, tuy rằng không giao tranh nhiều lắm, nhưng cũng ảnh hưởng không ít tới Đông Sở.
Đông Phương Nhuận dù có nhiều mưu kế hơn nữa, binh lực Đông Sở và tố chất binh sĩ như thế nào, cũng chỉ có thể xoay chuyển thế cục thua, chuyển thành thắng thảm mà thôi.
Lôi Minh vuốt cằm, lẩm bẩm: “Sao ta lại cảm giác hắn muốn chọc giận Đồ Ba Căn?”
Lãnh Hạ liếc mắt nhìn hắn tán thưởng, nhất thời khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn, thần tượng khen ngợi a!
Lãnh Hạ liếc mắt sang phía bên kia.
Lúc này Đông Sở lại phái ra hai cánh quân, nhưng số lượng chỉ bằng một phần tư lúc trước, tổng cộng một vạn kỵ binh phân công nhau tiến công, Lãnh Hạ không khỏi bi ai thay cho một vạn người này, bọn họ biết mình chẳng qua chỉ là mồi nhử……….
Mồi nhử một đi không trở lại………..
Hai cánh quân kỵ binh đi vòng qua hai bên Bắc Yến, bọn họ kích trống reo hò, vừa dậm chân đạp đất, khiến khí thể trở nên dào dạt, rồi nhanh chóng rút lui về hướng cũ.
Lãnh Hạ không nhìn thấy vẻ mặt họ nhưng lại biết nhất định là kiêu ngạo, tự hào, và ……….
Ngây thơ.
Dưới cơn thịnh nộ, Đồ Ba Căn chắc chắn sẽ tấn công hết sức, tổng cộng phái ra mười vạn người, chia ra hai cánh đuổi theo kỵ binh Đông Sở, vô số binh lính đầy sát khí, truy kích Sở binh, bám riết không tha, hung ác độc địa tiêu diệt bọn họ!
Lúc này binh lực Bắc Yến phân tán, Đồ Ba Căn trấn thủ đại doanh, chỉ để lại không đến bốn vạn người, toàn là binh lính già yếu, bị thương.
Cửa doanh Đông Sở mở ra, tám vạn binh sĩ còn lại dốc toàn bộ lực lượng, kéo chiến kỳ của quân Đông Sở, lao tới doanh trại Bắc Yến như vũ bão, thanh thế kinh người!
Đây mới là chủ lực chân chính của Đông Sở!
Đây mới là mục đích thực sự của Đông Phương Nhuận!
Dùng tám vạn tinh binh Đông Sở, đánh với bốn vạn tàn binh Bắc Yến!
Đồ Ba Căn quá sợ hãi, liên tục hô ‘Lui lại!’, trong quân doanh Bắc Yến nhất thời hỗn loạn, ngay cả không khí cũng có vẻ bất an.
Tám vạn chủ lực Đông Sở bị đè nén gần nửa tháng, đợi suốt cả đêm, chính là đợi giờ khắc này!
Nhất thời, máu tươi văng khắp nơi, chém giết hỗn loạn.
Quân đội Bắc Yến bị giết, người ngã ngựa đổ, xác chết khắp nơi!
Đồ Ba Căn mắt thấy không tốt, siết chặt đại đao trong tay, đoạt lấy một con chiến mã, nhảy lên, vung roi lên, nhanh chóng rút lui, việc cấp bách bây giờ là lui khỏi chỗ này!
Đúng lúc này, một tiếng ôn nhuận theo gió bay tới bên tai hắn: “Đồ Ba Căn!”
Hắn phản xạ có điều kiện quay đầu lại, một mũi tên gào thét mà đến, hắn nhăn mặt lại nhưng còn chưa kịp phản ứng……….
Giữa mi tâm!
Đuôi mũi tên hơi động, từ mi tâm chảy xuống một dòng máu đỏ tươi, Đồ Ba Căn há hốc miệng, ngã xuống ngựa, bụi bay mù mịt.
Binh sĩ Bắc Yến sớm đã bị tám vạn người dọa cho vỡ mật, binh lực nhiều gấp đôi họ, bọn họ không phải là Đại Tần Chiến thần, có thể lấy mười vạn đối chiến hai mươi vạn, lấy ít thắng nhiều, lúc này lại thấy chủ tướng đã chết, càng mất phương hướng, quân tâm đại loạn……….
Sau một thời gian, quân Bắc Yến đều đã phơi thây trên núi rừng hoang vu.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Hạ chân chính thấy chiến tranh cổ đại, mấy vạn thi thể, vô số bộ phận cơ thể rời rạch, máu chảy thành sông, cứ như vậy hiện ra trước mắt nàng. Nàng không nói rõ trong lòng mình là cảm giác gì, cũng không phải là thương hại, cũng không phải là bi ai, mà là một loại cảm giác trống trải.
Thật ra nàng không phải là người tốt, cũng không phải là một người hiền lành, mạng người chết trên tay nàng là không thể nào đếm được.
Thế nhưng cái đó và chiến tranh khác nhau, hai nước chiến tranh, những binh lính này chẳng có bất cừ ân oán nào, một đám người xa lạ giết một đám người xa lạ, trong lòng nàng lần đầu tiên xúc động, đối với tử vong, đối với mạng người, đối với chiến tranh……….
Chiến Bắc Liệt ôm sát bả vai của nàng, thanh âm nhẹ như thở dài: “Mục đích duy nhất của chiến tranh, chính là ngừng chiến tranh.”
Chiến tranh thì có nghĩa là thương vong, chiến trường sẽ là giết chóc, không ai sẽ thích chỗ này, không ai có thể nhìn vô số thi thể trên mặt đất mà tâm không động.
Nhưng mà chiến tranh còn có một ý nghĩa khác, là lấy chiến ngừng chiến!
Chỉ có trải qua chiến tranh, tẩy sạch Hoàng đế ngũ quốc dã tâm bừng bừng, có lẽ cân bằng, có lẽ thống nhất, bách tính mới có thể có yên vui chân chính, chiến tranh mới có thể được ngăn chặn vĩnh viễn.
Lãnh Hạ nhàn nhạt thở dài, nghiêng đầu dựa vào bả vai Chiến Bắc Liệt, không nói gì.
Chiến Bắc Liệt biết nàng hiểu rõ ý tứ của mình, giữa hai người ăn ý như vậy, không cần nhiều, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, một câu nói……….
Là đủ hiểu!
==
Đã tảng sáng, bốn vạn tàn binh Bắc Yến đều đã bị tiêu diệt, binh chủ lực của Đông Sở cấp tốc quay về doanh trại.
Mười vạn quân Bắc Yến truy kích dụ binh Đông Sở, sau khi tiêu diệt xong một vạn kỵ binh, liền nhìn thấy doanh trại Bắc Yến không còn một người còn sống.
Tái Cách và Cát Tư Đồ nhặt xác cho Đồ Ba Căn xong, chỉ huy đại quân rút lui khỏi Lạc Phong Sơn, rút lui về đại bản doanh Bắc Yến.
Trận chiến đầu tiên giữa Bắc Yến và Đông Sở, Đông Sở dùng mười vạn quân đánh với mười lăm vạn hùng binh Bắc Yến, tiêu diệt năm vạn đại quân Bắc Yến.
Thiên hạ khiếp sợ!
Lời tác giả: Lần đầu tiên viết về chiến tranh, xoắn xuýt tròn một ngày, đây cũng là trận chiến đầu tiên của <Cuồng phi> cho nên viết kỹ một chút.