Mục lục
Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời dần ngã về tây, mặt trời lại nhô lên ở phía đông.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã hơn một đêm rồi mà Lãnh Hạ vẫn đang cố gắng, cố gắng để kết tinh tình yêu của nàng và Chiến Bắc Liệt được chào đời.

Tiếng rên rỉ kìm nén vang lên đứt quãng, nữ tử nằm trên giường vô cùng suy yếu, sắc mặt không có lấy một tia máu, Chiến Bắc Liệt ôm nàng, nhìn nàng chăm chú, hắn phải nhớ kỹ bộ dáng bây giờ của tức phụ, khắc sâu trong lòng.

Đột nhiên, toàn thân Lãnh Hạ run rẩy kịch liệt.

“Oa ——!”

Một tiếng trẻ con khóc xông thẳng lên trời!

Tiếng khóc này chui vào tai Chiến Bắc Liệt khiến hắn im bặt.

Ngay sau đó, một tiếng ngạc nhiên của bà đỡ kêu lên: “Sinh rồi sinh rồi, là một thiên kim, chúc mừng Vương gia chúc mừng Vương gia!”

Trong ưng mâu ánh lên chút nước, Chiến Bắc Liệt cúi người xuống ôm chặt lấy Lãnh Hạ đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, in lên môi nàng một nụ hôn sâu đậm.

Cuối cùng cũng xong rồi, hắn quyết định đứng lên ôm lấy con gái hắn, hôn nó một cái!

Ừ, đúng vậy, quả thật là hắn muốn làm vậy!

Nhưng toàn thân cứng ngắc, tay chân như nhũn ra, trong lòng của hắn ngọt ngào vô cùng, tiểu Lãnh Hạ mà hắn ao ước bấy lâu nay đang ở ngay bên cạnh, tiếng khóc non nớt vang lên không ngừng, hắn lại không thể di chuyển……

Chết tiệt, hắn không di chuyển được!

Chết tiệt!

Chiến Bắc Liệt cố thả lỏng thân thể, được rồi, cổ hắn chuyển động được rồi.

Hắn chậm rãi xoay cổ, nhìn đứa bé xinh xắn trong tay bà đỡ, nước mắt trong ưng mâu ngày càng nhiều rồi tí tách rơi xuống, hắn run rẩy nhìn tiểu mẫu sư tử giống y hệt mẫu sư tử.

Hắn đã thấy rất nhiều đứa trẻ sơ sinh, chúng đều nhăn nheo như khỉ, nhưng con gái hắn………

Ánh mắt chăm chú nhìn đứa bé, nhìn thế nào cũng không thấy đủ, nó đẹp như vậy, da dẻ trắng mịn nõn nà, hai má phúng phính đáng yêu, lông mày còn thưa nhưng đã có thể nhìn ra hình lá liễu, hai mắt trong veo đen lấy, lông mi cong dài yêu kiều, chiếc mũi nho nhỏ, khuôn miệng nho nhỏ, đỏ hồng chu lên.

Tốt lắm, Chiến Bắc Liệt phát hiện hắn đã có thể cười được rồi, vì thế hắn cứng ngắc cong môi lên, hắn muốn cười thật to nhưng không thành công.

Tiểu cô nương cũng cười.

Nó mở to hai mắt đen láy tò mò nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn tự nhiên cong lên, cười ngọt ngào như thế……..

Nụ cười này, giống như một đóa hoa nở rộ trong lòng Chiến Bắc Liệt!

Ngay lập tức giúp hắn thả lỏng ra!

Hắn run rẩy bước lên, nhìn chằm chằm tiểu Lãnh Hạ của hắn, bà đỡ lập tức bế tiểu cô nương đang cười toe toét đến cho hắn.

Sợ!

Bàn chân vừa bước lên một bước lại lùi về sau ba bước.

Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy sợ, con gái hắn còn nhỏ như thế, thân thể nhìn yếu ớt như thế, sao hắn dám bế, nhỡ may hắn vụng về bẻ gãy nó thì sao?

Bế hay không bế, đó là một vấn đề.

Nội tâm giãy dụa kịch liệt, cuồi cùng, Chiến Bắc Liệt lặng lẽ vươn tay ra sau lưng.

Hắn bắt đầu cào tường.

Mỗ nam nhân rất hăng hái cào tường, hai mắt mở to nhìn tiểu Lãnh Hạ đang cười rực rỡ, đôi tiểu phượng mâu kia chớp chớp làm lòng hắn mềm nhũn ra.

Đại Tần Chiến thần khóc không ra nước mắt, chỉ hận không thể tự chém mình!

Hắn muốn ôm một cái, hắn muốn hôn một cái……..

Ưng mâu không muốn rời khỏi người tiểu Lãnh Hạ, tủi thân liếc nhìn tức phụ đang nằm trên giường, lúc này Lãnh Hạ đã mở mắt rồi, đang dịu dàng nhìn con gái, nàng quay sang cười yếu ớt hỏi: “Sao thế?”

Lão tử muốn bế con gái đến điên rồi, nhưng con mẹ nó lão tử không dám!

Chiến Bắc Liệt rất muốn nói thế nhưng lại thấy rất mất mặt, nên hắn run rẩy nhích lại gần con gái, đây là kết tinh tình yêu của hắn và mẫu sư tử, hắn không thể hình dung nổi, rốt cuộc là đến gần nó bằng cách nào, nhìn khuôn mặt phúng phính đáng yêu kia, thận trọng vươn tay ra……..

Rầm!

Cửa phòng bật mở, một trận gió to quét qua.

Vô số người xông vào vây lấy bà đỡ, à không, là tiểu Lãnh Hạ trong tay bà đỡ, ríu rít không ngừng.

“Thật đúng là đẹp a!”

“Ai nha, thật là đáng yêu!”

“Các ngươi nhìn xem, nó đang cười kìa……”

Vừa mới cẩn thận nhận lấy con đã bị người khác cướp mắt, tiểu cô nương cũng không sợ, cười vui vẻ, mới bé xíu nhưng đã có thể nhìn ra sau này sẽ là một tiểu mỹ nhân y như Lãnh Hạ.

Mọi người yêu thích không muốn buông tay, hận không thể đoạt lấy để nuôi, ao ước nghĩ, nam nhân kia, lấy một tức phụ bưu hãn, sinh một đứa con trai đáng yêu như hồ ly, giờ còn có một đứa con gái như tiểu tiên nữ!

Nam nữ song toàn a!

Không công bằng a!

Bọn họ đều đang chuyên tâm tranh cướp tiểu cô nương và oán thầm Chiến Bắc Liệt nên không ai chú ý đến nam nhân đang bị bọn họ oán thầm kia oán niệm lượn lờ, giận tái cả mặt!

Mắt không chú ý nhưng có thể cảm giác thấy!

Mọi người xoa xoa tay, chỉ cảm thấy trong này còn lạnh hơn ngoài kia, mờ mịt nhìn xung quanh rồi tất cả đều dừng lại ở một ưng mâu lạnh lẽo.

Cha đứa bé đang tỏa ra lãnh ý lạnh như băng, suýt nữa hắn đã bế được con gái rồi, đang kích động thì bị đám chết tiệt này phá vỡ!

Mẹ nó, con gái lão tử, lão tử còn không dám bế, các ngươi lại dám cướp!

Hắn thầm nghĩ phải làm gì đám người này cho hả giân, trong đầu ảo tưởng luộc rán xào hấp, phải xử lý như thế nào, nên bất giác đã nở một nụ cười dữ tợn……..

Đột nhiên, cứng đờ!

Đại Tần Chiến thần chớp chớp mắt, con gái hắn đang lướt qua mọi người tò mò nhìn hắn, nhìn hắn cười, ừm, không thể để cho con gái thấy một mặt không hiền lành của cha được, nó sợ thì sao?

Ngay lập tức, hắn thu hồi lại vẻ dữ tợn, khóe môi treo một nụ cười ôn hòa, ưng mâu híp lại, hắn duy trì vẻ tươi cười, nghiến răng nói: “Đều cút ra ngoài cho lão tử!”

Giọng nói hiền hòa, ngữ điệu chậm rãi, nhưng ngôn từ lại hung tợn.

Mọi người lập tức biến mất!

Nam nhân này biến sắc mặt như thời tiết, không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Bởi vậy, trong cả căn phòng ngoại trừ Lãnh Hạ đang nằm trên giường thì không còn ai khác cả, mà không biết là ai cũng rất có lương tâm, đặt con gái vào tay hắn.

Cuối cùng Chiến Bắc Liệt cũng được bế tiểu Lãnh Hạ mà hắn mong ước bao lâu, nhìn đứa bé nhỏ xíu xinh xắn trong lòng, một cảm giác kỳ diệu chạy khắp người, là cảm giác huyết mạch tương liên, khiến trong lòng hắn trào dâng cảm giác trách nhiệm đầy ấm áp.

Đây là con hắn, con gái hắn, tiểu Lãnh Hạ của hắn……….

Hai cha con đều tươi cười đi về phía Lãnh Hạ, Chiến Bắc Liệt bế con để xuống cạnh nàng rồi cười híp mắt: “Tức phụ, giống y hệt nàng, là một tiểu Lãnh Hạ.”

Lãnh Hạ cúi đầu nhìn, cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, đây quả là phiên bản nhỏ của nàng, giờ đang tò mò mở to mắt nhìn mẹ rồi lại nhìn cha, nhỏ nhắn đáng yêu khiến Lãnh Hạ khẽ cười, nàng chọc vào má con, tiểu cô nương liền chu môi thổi bóng.

Nàng không khỏi cảm thán tạo hoá thần kỳ, không biết lần đầu tiên Chiến Bắc Liệt nhìn thấy Thập Thất có cảm thấy cái loại cảm giác máu mủ tình thâm này không?

Đột nhiên, nàng ngẩng đầu, cười hỏi: “Sao không thấy Thập Thất?”

“À……..” Chiến Bắc Liệt cười tủm tỉm, cúi đầu hôn con gái một cái rồi thỏa nguyện cười: “Đang ngủ ở bên cạnh rồi, chịu bốn ngày, giờ nó mới được ngủ, nàng sinh gần một ngày, nó không chịu được.”

Nói đến đây, hai người đều nở nụ cười, cúi đầu nhìn con gái.

Tiểu nha đầu này, hành hạ mọi người lâu như thế!

Lãnh Hạ khẽ cười, tuy rằng sắc mặt còn hơi tái nhợt, tóc tai vẫn ướt đẫm, nhìn qua rất nhếch nhác, nhưng trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia hiện lên vẻ dịu dàng của người mẹ, làm Chiến Bắc Liệt nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Trong lòng bế con gái, bên cạnh là tức phụ, phòng bên cạnh con trai hắn đang ngủ, không có gì khiến hắn hạnh phúc hơn hiện tại nữa.

Hắn hơi thở dài.

Lãnh Hạ chớp chớp mắt: “Sao thế?”

Hắn nhẹ nhàng hôn nàng, rồi nghiêm túc nói: “Tức phụ, ta rất có phúc, lại khiến người trong thiên hạ ghen tỵ thì phải làm sao?”

Lãnh Hạ lườm một cái, người này, lúc nói cái câu không biết xấu hổ như thế còn không thèm che giấu sự đắc ý trong đáy mắt.

Để ngăn hắn tiếp tục không biết xấu hổ, mỗ nữ quyết định, bịt miệng lại!

Hai người đang triền miên hôn sâu……

Kẹt………

Cửa phòng lại bật ra, một bóng người màu hồng hấp tấp lao vào: “Ai nha sinh sinh rồi à? Lão nhân gia vừa mới nghe nói, mai cho ta……..”

Lão ngoan đồng lập tức sững người, chớp chớp mắt, râu run lên, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, rồi lập tức biến mất.

Kèn kẹt…….

Chiến Bắc Liệt nổi giận nghiến răng, rồi chép chép miệng tiếp tục chuyện khi nãy, Lãnh Hạ khẽ cười hòa theo hắn, ngay lúc hai người vừa chạm môi, cái bóng màu hồng lại lao đến, rất ý tứ mà đóng cửa phòng lại.

Rầm!

Đại Tần Chiến thần căm hận nhìn cái cửa, dù có đóng lại cũng không thể thay đổi chuyện nó đã mở ra đâu.

Hơn nữa còn phá hủy chuyện tốt của lão tử!

Lãnh Hạ bật cười, chọc chọc ngực hắn rồi cười: “Ừm, mệt rồi, hôm nào tiếp tục.”

Nói xong, khẽ véo má con gái một cái rồi chui vào chăn bổ sung thể lực.

Chiến Bắc Liệt tức đến méo miệng nhưng chợt nhớ ra gì đó, lập tức thay đổi đổi sắc mặt, tươi cười cúi đầu nhìn xuống, tiểu cô nương đang quơ quơ tay về phía hắn.

Hắn hôn một cái vào quả đấm nhỏ xinh, tiểu cô nương thích thú cười khanh khách.

Đại Tần Chiến thần bĩu môi, rất lanh lợi nghĩ, tức phụ không cho hôn, không phải vẫn còn con gái sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK