Mục lục
Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kiri

Lãnh Hạ quay đầu lại, tức thì sa vào một đôi mắt mờ sương ………. Đôi mắt hẹp dài như lá liễu, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong đôi mắt đó như có dòng nước tĩnh lặng chảy qua, hơi hơi gọn lên chút sóng nước rồi sau đó không tiếng động chảy vào trong tâm khảm.

Một đôi mắt giống như đã từng quen biết!

Lãnh Hạ chậm rãi nhếch môi, nhìn người tới, thản nhiên nói: “Lại gặp.”

Người tới không chút bất ngờ, khẽ nhếch lông mày, trên miệng luôn treo một độ cong ôn nhuyễn, trong mắt tràn đầy ý cười, tiếng nói thanh nhuận cũng hàm chứa tươi cười: “Một ngày hai lần, thật có duyên.”

Lãnh Hạ nhíu nhíu mày liễu, người này ngũ quan cũng không tính là quá xuất sắc, như là tùy tiện đắp lên mặt nhưng khi ở cạnh nhau lại tao nhã không nói nên lời, thoải mái dễ chịu, dùng lời nói cũng khó mà nói hết.

Nhất là vẻ cười này trong ánh hoàng hôn đỏ rực lại ấm áp như ánh mặt trời ấm áp, giống như làm cho thế gian và thiên nhiên hòa thành một thể, vô cùng thanh nhàn, tiêu sái.

“Không biết Thất hoàng tử cho rằng đây là duyên phận, là thiên ý…………….” Lãnh Hạ nhìn thẳng ánh mắt đối phương, mảy may không chối từ, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Hay là duyên do người tạo?”

Đông Phương Nhuận cũng đáp lại ánh mắt của nàng, ý cười trong mắt càng ngày càng sâu, một lát sau, ngửa đầu nhìn nhìn sắc trời, cũng không trả lời, ngược lại hỏi: “Cùng nhau dùng bữa tối chứ?”

Dứt lời, cũng không lo lắng là Lãnh Hạ sẽ cự tuyệt, xoay người đi tới một ngõ nhỏ, cẩm bào xanh nhạt lay động theo từng bước chân, lại có một vẻ thanh thuần tĩnh lặng như nước chảy.

Lãnh Hạ cũng không định từ chối, đã âm thầm giao thủ vài lần, hôm nay rốt cục có cơ hội gặp mặt một lần, nàng cực có hứng thú với người này, giương cao mày liễu đi theo hắn.

Đông Phương Nhuận cho nàng một loại cảm giác giống như trên núi tuyết lạnh lẽo có một dòng nước ấm nóng, thanh nhuận nhưng quanh nó lại có một khí tức lạnh lùng không rõ ràng, ấm được thân, lại không ấm được tâm.

Hai người một trước một sau tiêu sái đi tới.

Ở phía xa, Cuồng Phong Lôi Minh dại ra nhìn Lãnh Hạ đi theo một người nam nhân rẽ vào một ngõ nhỏ ………..

Lôi Minh run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Vương phi …… vượt …… tường?”   

Cuồng Phong miệng mở lớn: “Cái này …… có …… hay không ……….”

Lôi Minh run lên, nói lắp: “Phải …………… phải a……….”

Hai người đồng thời nhìn phía bầu trời phương bắc, khóc không ra nước mắt nỉ non, Thiểm Điện a, ngươi hạnh phúc đến cỡ nào a!

Người nào đó đang cách xa ngàn dặm, vui tươi hớn hở vì hoàn thành nhiệm vụ, đeo bọc hành lý, đang ra roi thúc ngựa chạy về, đột nhiên hắt xì thật mạnh, nghi hoặc nhìn xung quanh, ai? Ai nhắc đến ta?

Liệt Vương phủ, thư phòng.

Chiến Bắc Liệt nhìn hai thuộc hạ thầm thầm thì thì, ấp a ấp úng, nói nửa ngày mà không được một câu, ghét bỏ nhíu nhíu mày, lạnh giọng quát to: “Một câu, nói để bổn vương hiểu được!”

Lôi Minh nhất thời quay đầu nhìn cửa sổ, một bộ dáng không liên quan gì đến ta!

Cuồng Phong hung hăng trừng mắt nhìn hắn, kiên trì hít sâu một hơi, lấy tốc độ cực nhanh nói: “Tiểu vương phi thấy Đông Sở Thất hoàng tử Đông Phương Nhuận, hai người cùng tiến vào ngõ nhỏ nghe nói là muốn cùng nhau dùng bữa tối bàn chuyện trước đó Vương phi đi khỏi Việt Vương thuận tay chỉnh một kẻ trộm ba lần ăn cắp ngân phiếu của Vương phi.”

Lôi Minh quay đầu lại, thần tình sùng bái: Hảo dạng, trọng điểm rất mơ hồ!

Đương nhiên, Đại Tần Chiến thần không bị lẫn lộn dễ dàng như vậy.

Hắn rất nhanh tiêu hóa câu nói này, rồi rất nhanh quăng đi những phần vô dụng, trong nháy mắt ……….. tìm được trọng điểm!

Đông Phương Nhuận!

Dùng bữa tối!

Đông Phương Nhuận chậm rãi đứng lên, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, lập tức chuyển biến thành ý cười dịu dàng, tao nhã chắp tay, thanh âm thanh nhuận ân cần thăm hỏi: “Liệt Vương gia, đã lâu không gặp, phong thái vẫn không giảm bớt chút nào.”

Chiến Bắc Liệt hơi hơi gật gật đầu, cũng chắp tay trả lời: “Thất hoàng tử nhiều việc bận rộn, hẳn là đã quên chúng ta mới gặp hôm nay.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mạch nước ngầm va chạm, bọt nước bắn tung tóe.

Lãnh Hạ thờ ơ nhìn, Chiến Bắc Liệt thân là Đại Tần Chiến thần, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mà Đông Phương Nhuận ở Đông Sở cũng thay đổi như chong chóng, tạo gió gây mưa, hai kì nam tử đương thời lại ở trong quán rượu nhỏ này, hàn huyên khách sáo, là sự tôn trọng của đối thủ dành cho nhau.

Hai người giống như bạn cũ, sau khi chào hỏi liền ngồi xuống.

Đông Phương Nhuận cầm bầu rượu lên, vô cùng tao nhã rót đầy chén cho Chiến Bắc Liệt, giới thiệu: “Tửu quán này tự ủ rượu nho, uống vào vị rất tinh khiết, ngọt thơm, dư vị dài lâu, quả thật có một mùi vị đặc biệt.”

Chiến Bắc Liệt ưng mâu đen như mực, trầm lắng sâu không thấy đáy, con ngươi híp lại, bưng ly rượu lên, uống một ngụm rồi đặt xuống mặt bàn, trong giọng nói bình tĩnh không che dấu chút nào cái không đồng ý: “Hương vị ngọt ngào thì có nhưng cái ngấm lâu dài thì không đủ, chém giết trên chiến trường, cùng uống rượu mạnh với tướng sĩ nhiều rồi, loại rượu ngọt ngọt này, không khỏi làm mất tính cách trượng phu.”

Đông Phương Nhuận nhíu nhíu mày, khóe miệng ẩn chứa tươi cười ôn nhuyễn, trả lời lại một cách mỉa mai: “Rượu mạnh đương nhiên có nhiều hào khí, những cũng khiến mất đi khá nhiều kình khí.”   (kình là cứng cỏi là kiên cường)

Chiến Bắc Liệt khẽ gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú giận vui đều không hiện ra, chỉ tiếc nuối, thở dài nói: “Bổn vương suýt nữa đã quên, Thất hoàng tử có khẩu vị đặc biệt luân chuyển, nhưng lại thích loại rượu như thế này, cũng đúng, ngọt cay quay vòng, đáng tiếc, loại rượu kém cỏi như thế này không thể nào được đặt lên tiệc rượu.”

Trong lời đối thoại của hai người chứa đầy đao thương, Lãnh Hạ có chút bất ngờ nhìn Chiến Bắc Liệt, người này luôn luôn kiên cường thiết huyết, bản lĩnh khí phách, không ngờ lúc châm chọc người khác cũng toàn nhả ra lời vàng ý ngọc, Đông Phương Nhuận lấy rượu so với người, châm chọc Đại Tần Chiến thần hắn chỉ là mãng phu, hữu dũng vô mưu, hắn lại trào phúng đáp trả, thủ đoạn của Đông Phương Nhuận còn không lên nổi trên mặt bàn.

Nàng suy nghĩ cái này liền thấy thú vị.

Bên kia, Đông Phương Nhuận cười khẽ vài tiếng, lại rót đầy chén cho Chiến Bắc Liệt, tuy cười nhưng thanh âm lại lạnh vô cùng: “Liệt vương hôm nay lại đối ẩm cùng Nhuận, thực khác hàng ngày.”

Chiến Bắc Liệt biết hắn ám chỉ việc Bắc Yến thái tử, giá họa cho thổ phỉ, mượn binh Bắc Yến giết người, nhưng mà trên mặt không có mảy may xấu hổ, thong thả đáp: “Cùng người nào đối ẩm, uống loại rượu gì, Thất hoàng tử, người tới là khách, bổn vương thuận theo ý khách, đành phải phụng bồi mà thôi.”

Hắn nhìn thoáng qua ly rượu đã được rót đầy, cũng không uống, chỉ lạnh lùng cười, gậy ông đập lưng ông thôi.

Nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, Đông Phương Nhuận ngược lại nhìn trong tửu quán, lúc này đang có một con gà và một con vịt đang kêu loạn, đáng tiếc là không biết chúng nói cái gì, hắn uống một hơi cạn sạch ly rượu, than nhẹ một tiếng: “Nếu không vừa ý thì đôi khi tự rót tự uống cũng là một chuyện vui.”

“Điểm ấy bổn vương cũng giống Thất hoàng tử………” Chiến Bắc Liệt giơ ly rượu mà hắn rót đầy lên, tùy tay đổ xuống nền nhà, cao giọng nói: “Uống rượu, là vì tâm tình, rồi mới đến mùi vị rượu. Nếu gặp bạn rượu không hợp ý, dù là rượu đệ nhất thiên hạ cũng không thể uống.” Dứt lời, ôm vai Lãnh Hạ đang thản nhiên xem kịch vui đi nhanh ra ngoài.

Đông Phương Nhuận ở phía sau thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp theo gió truyền tới: “Liệt vương nói đến rượu đệ nhất thiên hạ, ta từng nghe nói có một loại, Bắc đến Tuyết Phong, Nam đến Quỳnh Lâm, Đông đến Vân Hải, Tây đến Khi Lan Hoang mạc, thu thập hơn trăm loại kỳ hoa dị quả, phối với ngũ cốc mà nên.”

Hắn ngừng lại một chút, thanh âm mang theo ý cười nói tiếp: “Nhuận ……….. tâm hướng tới đó.”

Chiến Bắc Liệt ôm vai Lãnh Hạ, cũng không bước chậm lại chút nào, vừa đi vừa lạnh giọng trả lời: “Thất hoàng tử thích loại rượu nho này lại hướng tại loại rượu độc nhất vô nhị đó. Đáng tiếc, rượu kia là độc nhất vô nhị, nếu có hồn cũng sẽ không nguyện ý đánh đồng bản thân với thứ rượu nho kém cỏi kia.”

Lãnh Hạ bĩu môi, Đông Phương Nhuận lấy rượu ví như chiến tranh, nguyên liệu làm rượu ở cả năm thủ đô, đây rõ ràng là tuyên chiến với Chiến Bắc Liệt, trong giọng nói có một loại cuồng ngạo tỉ nghễ, ngũ quốc thiên hạ, hắn muốn!

Mà Chiến Bắc Liệt đáp trả một cách khí phách, bằng thủ đoạn ti tiện của Đông Phương Nhuận nhà ngươi, xứng sao?

Sau khi hai người sóng vai ra khỏi tửu quán, Đông Phương Nhuận thu hồi ánh mắt, tự rót một ly rượu cho mình, thì thào cười: “Thú vị, thú vị, …”

Trường An, đường cái.

Lãnh Hạ một đầu vai bị một bàn tay to lớn nắm lấy, bàn tay ấm áp mạnh mẽ, gắt gao dán vào da thịt nàng, nhưng người đi bên cạnh lại không nóng mà tản mát ra lãnh khí.

Người nọ đột nhiên dừng bước, xoay người, nhìn thẳng vào mắt nàng, thanh âm trầm thấp hỏi: “Rượu nho gì đó, uống ngon lắm sao?”

Ngữ khí này, so với dấm còn chua hơn vài phần, Lãnh Hạ bật cười, ngả đầu thưởng thức sắc mặt xanh lam của Đại Tần Chiến thần, trêu tức trả lời: “Cũng không tệ lắm.”

Xanh lam lập tức biến thành xanh lục, Chiến Bắc Liệt cắn răng chịu đựng cơn tức giận, gầm nhẹ nói: “Đông Phương Nhuận là ai? Ngươi còn dám một mình đi tới nơi hẻo lánh đó với hắn!”

Lãnh Hạ bĩu môi, tuy rằng biết hắn lo lắng, nhưng cũng không có chuyện gì, người có thể giết được nàng còn chưa sinh ra đâu!

Chiến Bắc Liệt nhìn nàng một bộ dáng không sao cả, liền cảm thấy tức giận, Đông Phương Nhuận là kẻ âm hiểm giả dối, một bụng mưu đồ, ngay cả ruột cũng đen kịt chứ chẳng đùa, nếu nơi đó sớm bố trí mai phục, nếu trong rượu có độc, nếu như……………., hắn đã không dám nghĩ tiếp nữa, hắn thừa nhận Lãnh Hạ thân thủ sắc bén, nhưng người cũng có lúc mắc sai lầm, huống chi tính tình nàng lại tùy ý như vậy, chỉ luôn làm việc mình thích.

Chiến Bắc Liệt sắc mặt lạnh lùng, không nói gì, lập tức xoay người, phất áo bỏ đi.

Lãnh Hạ trừng mắt nhìn, nhất thời trố mắt, người này, tức giận sao?

Lát sau, nàng lạnh lùng nhếch môi, tiêu sái đi về phía Liệt Vương phủ.

Đã nhiều ngày, Chiến Bắc Liệt giống như biến mất hoàn toàn, không xuất hiện trước mặt Lãnh Hạ lần nào nữa.

Lãnh Hạ lúc đầu  cũng thấy bình thường, sau đó lại thấy không quen rồi đến giờ, trong lòng giống như thiếu vắng một cái gì đó.

Nàng nằm trên trúc tháp, mắt nhắm hờ, bàn tay vỗ về Tiểu Thanh đang lười biếng nằm bên cạnh.

Nàng biết tính tình của mình, luôn độc lai độc vãng, lấy mình làm trung tâm, không có ai vẫn có thể sống tiêu sái tùy ý, chưa bao giờ đặt một người nào vào trong lòng. Nhưng từ khi đến thế giới này, lòng của nàng bắt đầu có vướng bận, Tiêu Phượng là một, Chiến Bắc Liệt ………. Lãnh Hạ kiên quyết không thừa nhận Chiến Bắc Liệt cũng khiến nàng lo lắng nhưng cảm giác trong lòng lại cho nàng một kích, không thể không thừa nhận, có lẽ nam nhân thiết huyết, kiên cường kia thực sự đã tiến vào lòng nàng trong lúc nàng không để ý mất rồi.

Mấy ngày trước, Tiêu Phượng hấp tấp vọt tới Thanh Hoan Uyển, cao giọng mắng nàng, trách cứ nàng không quan tâm đến an nguy của mình, mắng đến nước miếng tung bay, hết hơi hết sức mới bị Chiến Bắc Diễn khiêng về Hoàng cung. Việc ngày ấy, Lãnh Hạ không cho rằng mình sai ở chỗ nào, nàng là sát thủ chi vương, đừng nói là Đông Phương Nhuận, cho dù thân là Đại Tần Chiến thần, Chiến Bắc Liệt, muốn mạng của nàng cũng phải nghĩ cho kỹ, cùng lắm thì liều mạng, đối phương không chết cũng bị trọng thương.

Nhưng qua thời gian này, nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phượng tràn ngập lo lắng, trách cứ, Lãnh Hạ bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, bản thân có tùy ý quá không, xem nhẹ cảm giác của những người xung quanh, sự tùy ý của nàng lại làm cho những người chân chính quan tâm mình hốt hoảng lo sợ.

Lãnh Hạ từ từ nhắm hai mắt nghĩ như vậy, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang, như là tiếng pháo.

Tiếng vang rung trời, làm tám con bồ câu vội dang cánh bay loạn lên, Lãnh Hạ lười biếng mở mắt, gọi: “Nghênh Tuyết!”

“Vương phi, hôm nay là Trung thu, bên ngoài giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt!” Nghênh Tuyết chạy đến trước mặt nàng, cười hì hì nói: “Trong vương phủ đều treo đèn lồng, còn có hội đèn lồng ở ngoài phố …….. ngày đoàn viên …………” Mới nói được một nửa, nàng vội bụm miệng lại, sao lại quên chứ, Vương phi một mình một người đến Đại Tần, ngày này lại nói với nàng đoàn viên cái gì, không phải là khiến nàng càng thêm ấm ức sao?

“Đoàn viên………..” Lãnh Hạ không để ý nàng thấy khó xử, nhẹ nhàng nỉ non một câu, ánh mắt liếc qua đám bồ câu đang sợ run người, và Tiểu Thanh đang nhìn chằm chằm bọn chúng, chậm rãi thở dài.

Lãnh Hạ đứng dậy, giơ tay lên, Cuồng Phong Lôi Minh ngay tức khắc xuất hiện trước mặt nàng, co đầu rụt cổ chờ nàng mở lời, thời gian qua hai người đều kinh hồn bạt vía, cố gắng đem sự tồn tại của bản thân giảm tới hàng thấp nhất, sợ bị Tiểu Vương phi nghĩ tới.

Vương gia Vương phi cụ thể bởi vì chuyện gì mà giận dỗi thì bọn họ cũng không biết, nhưng tự cho là Vương gia ghen tuông, nghĩ đến cái này hai người lại bắt đầu run rẩy, nếu không phải bọn họ đi báo tin, Vương gia sao có thể biết Tiểu Vương phi và Đông Phương Nhuận dùng bữa với nhau, càng không cãi nhau với Tiểu Vương phi.

Cuồng Phong Lôi Minh cúi đầu, trong lòng liên tục kêu than, xong rồi xong rồi, bị gọi rồi, chờ bị lột da đi.

Hai người đang run rẩy hoảng sợ, chợt nghe Tiểu Vương phi thản nhiên hỏi: “Hắn ở đâu?”

Ai? Hai người còn không kịp phản ứng, mở to mắt ngu ngờ nhìn qua nhìn lại, ánh mắt lãnh liệt của Lãnh Hạ đảo qua, nhất thời một cái giật mình, vội vàng đứng nghiêm, cao giọng đáp: “Vương gia ở thư phòng!”

Đáp xong liền cười lấy lòng, liền thấy Tiểu Vương phi quay đầu cực kỳ xem thường, chậm chạp đi bộ tới thư phòng.

Lôi Minh nghiêng đầu ngạc nhiên nói: “Tiểu Vương phi muốn đi tìm Vương gia để ……. hòa hảo sao?”

Cuồng Phong không rõ cho nên lắc đầu, kỳ quái hỏi: “Không phải đi sống mái với nhau sao?”

Liệt Vương phủ, thư phòng.

Chiến Bắc Liệt lật xem tin tình báo của Chung Thương, Đông Phương Nhuận mấy ngày nay đều uống trà, thưởng ngoạn, đi dạo xung quanh, có thể nói là ung dung tự tại, muốn bao nhiêu thanh nhàn thì có bấy nhiêu thanh nhàn.

Nhưng mà ở phía sau cái thanh nhàn ấy còn có vấn đề thật lớn.

Ngũ quốc đại điển sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa chắc chắc hắn đang nghĩ âm mưu quỷ kế gì đó, người mà không bận rộn gì bây giờ thì chỉ có hắn, mọi chuyện chuẩn bị hắn đều quăng cho Đại hoàng tử Đông Phương Lỗ, còn mình thì thản nhiên thăm thú.

Đúng lúc này, Chu Phúc chạy vào, khom người hỏi: “Vương gia, trong cung truyền tin tới, đêm nay Trung thu cung yến …….”

Không đợi hắn nói xong, Chiến Bắc Liệt vung tay lên, chán ghét nói: “Không đi, từ chối!”

Sau khi Chu Phúc và Chung Thương chỉ hận không thể lập tức biến mất chạy ra ngoài, hắn quăng mớ tin tức kia đi, day day huyệt Thái Dương, không biết mẫu sư tử đang làm gì vào lúc này?

Chiến Bắc Liệt đã nhiều ngày không kém Cuồng Phong và Lôi Minh bao nhiêu, không được gặp Lãnh Hạ đối với hắn là một loại dày vò của địa ngục, không có thiên lý!

Nhưng hắn buồn bực Lãnh Hạ tùy ý làm bậy, không để an nguy của mình ở trong lòng, nhưng lại nhịn không được muốn nhìn trộm nàng một chút, dù chỉ liếc mắt thôi cũng được.

Đương nhiên, ý tưởng này mỗi lần vừa xuất hiện, lập tức liền bị Đại Tần Chiến thần hung hăng bóp chết!

Không được, kiên quyết không được!

Việc này không thể nhân nhượng, phải đợi mẫu sư tử nhận thức được sai lầm của mình, chủ động đến giải thích!

Sau đó Đại Tần Chiến thần lại bắt đầu rối rắm, ngộ nhỡ nàng không biết mình sai hoặc biết sai nhưng không sửa thì sao?

Ngộ nhỡ nàng cả đời không hối lỗi thì chẳng lẽ hắn không được gặp nàng cả đời sao?

Ngộ nhỡ nàng lập tức rời đi, bằng thân thủ, thủ đoạn  của mẫu sư tử, nếu nàng muốn đi mà không ai biết thì hắn không dám chắc có thể tìm thấy nàng.

Đại Tần Chiến thần nghĩ ngợi, đập mạnh một cái, dứt khoát quyết định ……….

Chủ động là tốt nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK