Ngày hôm sau là ngày cuối trước khi khai giảng, Vương Càn Khôn cùng Đan Tiểu Mạch cũng tới.
Đan Tiểu Mạch còn mang cho mấy cô bạn cùng phòng đặc sản quê mình. Cô nàng vốn nhát gan, dáng dấp lại giống vị thành niên, lưng đeo một cái túi lớn bò lên tầng năm khiến Vương Càn Khôn khỏi sợ hãi.
Lúc năm nhất mọi người có một cơ hội được chuyển chuyên ngành, Đan Tiểu Mạch đặc biệt nghĩ muốn chuyển.
Trong bốn người của phòng, chỉ có mình cô nàng thét chói tai và té xỉu khi giải phẫu, cũng khóc khi nhìn thấy thi thể ngâm formalin. Tần Đông Ni thì thần sắc bình thường, Bối Dao cũng có thể nhẫn được, Vương Càn Khôn……Con hàng này thì khỏi phải nói, cô nàng vì tình yêu nhiệt tình với nghề y nên mới vào đây.
Nhưng mẹ Đan Tiểu Mạch không cho chuyển nên cô nàng cũng không chuyển.
Vương Càn Khôn một tay đem đồ đạc của cô nàng lên để gọn, hỏi: “Mạch Tử, vì sao mẹ cậu muốn cậu học ngành y?”
Đan Tiểu Mạch cúi đầu: “Thân thể em trai mình không được tốt lắm.”
Từ trong bụng mẹ đã mang bệnh, vốn sinh ra đã yếu ớt.
Đan Tiểu Mạch vừa nói thì mấy người đã nhìn nhau, không hỏi nữa. Rất nhiều gia đình đều có vấn đề khó mở miệng, nhà Đan Tiểu Mạch chính là trọng nam khinh nữ.
Vương Càn Khôn tùy tiện vỗ lên vai Đan Tiểu Mạch: “Đến đến, Mạch Tử, cho cậu xem đặc sản ở quê tớ nhé.”
Vấn đề của gia đình sẽ ảnh hưởng đến con cái, Đan Tiểu Mạch tự ti hơn Tần Đông Ni rất nhiều. Cô nàng luôn cảm thấy những nam sinh ưu tú sẽ không nhìn trúng mình nên ngày thường cũng trầm mặc ít lời.
Bối Dao nhìn thư tịch về hộ lý mát xa bên tay phải, Bùi Xuyên cũng nói cô càng lớn ánh mắt sẽ càng rộng hơn, hiểu nhân tình, sau đó hiểu rõ người như anh không đáng được yêu thương.
Nhưng cô may mắn cỡ nào có thể càng lớn càng hiểu và thông cảm cho anh.
Cô yêu anh ôn nhu, yêu anh thanh lãnh kiêu ngạo, cũng bắt đầu hiểu anh khó có thể mở miệng nói về mẫn cảm và tự ti của mình.
Bối Dao ngắm sao mong trăng đều ngóng trông tháng tư xuân đến.
Cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ, chỉ chờ đi “Thăm tù” là có thể mang những thứ đó đi. Bối Dao và Phương Mẫn Quân cũng không biết “Nhà giam số 7″ rốt cuộc có gì đặc biệt, vì thế cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ chờ Bùi Xuyên tám năm.
Mặc dù lúc anh ra tù có thể hai bàn tay trắng nhưng không phải cô có công việc sao?
Trước sau cô đều tin tưởng vững chắc về tương lai càng ngày càng tốt đẹp của hai người.
Lúc mùa xuân đến, Bối Dao đã được vài người tỏ tình, trong đó có đại tài tử của khoa luật, nghe nói năm trước gặp Bối Dao chạy qua bên đó thì kinh ngạc không thôi.
Lúc Vương Càn Khôn nói đến chuyện này thì cười đến ngã trước ngã sau, bởi vì đại tài tử kia có chút ngốc, nói chuyện có nề nếp. Người biết thì hiểu là hắn đang tỏ tình, người không biết thì còn tưởng hắn đang thẩm vấn phạm nhân.
Vương Càn Khôn nói lại giống y như đúc, Bối Dao cũng bị chọc cười.
Còn chuyện Bối Dao nói có bạn trai, bạn trai lại đang ngồi tù thì Tần Đông Ni và đám bạn cùng phòng đều không tin.
Vương Càn Khôn nói: “Dao Dao đại mỹ nhân, khi nào thì cậu cũng nói chuyện yêu đương đây? Tớ vừa nhìn thấy cậu đã cảm thấy ngọt ngào, ha ha ha về sau bạn trai cậu khẳng định sẽ đem cậu sủng lên tận trời.”
Bối Dao nói: “Tớ có bạn trai rồi mà.”
Tần Đông Ni trêu chọc nói: “Người ngồi trong lao kia hả?”
Bối Dao gật đầu, đám bạn cùng phòng lại cười vang một trận.
Vương Càn Khôn nói: “Dao Dao ơi, đủ rồi đó, vui đùa lâu như vậy rồi, nên dừng lại thôi. Đã năm 2 rồi, học kỳ sau là lên năm 3, nếu cậu còn không yêu đương thì sẽ chỉ có thể cùng nói chuyện với học đệ thôi. Cậu thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình hả? Còn tớ thì không hy vọng gì, tớ cảm thấy bản thân vô cùng nam tính. Có điều nhiều người theo đuổi cậu như thế cậu đều không suy xét sao? Cậu nghĩ thế nào?”
Sao cô nói thật nhưng không ai thèm tin thế nhỉ? Khuôn mặt nhỏ của Bối Dao nghiêm túc: “Tớ thực sự có bạn trai rồi mà.”
Cô dùng sức nhấn mạnh ngữ điệu một lần nữa. Ba người còn lại trong phòng hai mặt nhìn nhau, Tần Đông Ni cười gượng hỏi: “Thật là đang ở trong tù hả?”
Bối Dao gật đầu, trêи mặt cô cũng không có vẻ khó xử xấu hổ gì, giống như chỉ đang nói một chuyện rất bình thường.
Vương Càn Khôn che mặt, kêu rêи một tiếng.
Tần Đông Ni hỏi: “Còn bao lâu nữa mới ra?”
Bối Dao nhẹ giọng đáp lại: “Tám năm.”
“……” Các cô gái trong phòng ngủ đều trầm mặc.
Ngày hôm sau, mọi người đều bắt đầu tiến hành giáo ɖu͙ƈ cho Bối Dao: “Này, bọn tớ không có ý coi thường cậu ta, nhưng Dao Dao à, tám năm, 2920 ngày đó. Thời gian tốt đẹp nhất của một cô gái cậu đều dùng để chờ cậu ta. Hơn nữa đó là ngồi tù! Không phải dạo chơi ngoại thành đâu! Cậu cho rằng mỗi người đều giống tiến sĩ Vũ Học Cần, ngồi nhà lao rồi ra ngoài còn có thể làm giáo sư đại học y hả?”
Bối Dao hỏi: “Tiến sĩ Vũ Học Cần là ai?”
“Trời ạ, lão đại của khoa chúng ta mà cậu cũng chưa nghe qua hả? Năm nay ông ấy đã ngoài năm mươi rồi, trước kia là bác sĩ khoa ngoại, vô cùng giỏi, trong tù cũng lập được không ít công, đã cứu rất nhiều người. Sau khi ra ngoài ông ấy còn được vô số kẻ trả một đống tiền để làm phẫu thuật, hiện tại giàu có lắm.”
Bối Dao gật gật đầu.
Mọi người đều phát hiện đề tài đã đi hơi xa, cũng đâu phải người nào cũng giống tiến sĩ Vũ Học Cần được. Những người đã từng ngồi tù ra ngoài phần lớn đều là thanh niên lớn tuổi không nghề nghiệp, được không? Hoặc là thành thành du côn lưu manh, hoặc là dân cờ bạc ác ôn.
Đám Tần Đông Ni thực sự sợ Bối Dao bị lừa.
Ngay cả Đan Tiểu Mạch cũng nhịn không được nói: “Mẹ tớ nói người đã từng ngồi tù đều rất hung dữ, Dao Dao cậu vẫn nên suy xét kỹ lại đi.”
Bối Dao chỉ cười lắc đầu: “Cảm ơn các cậu, tớ biết các cậu vì tốt cho tớ nhưng bạn trai tớ tốt lắm, tớ không chia tay đâu.”
Bối Dao thấy phản ứng của đám bạn cùng phòng thì cũng hiểu ý tưởng lúc trước của Bùi Xuyên. Mọi người quả thực đều có thành kiến với người đã từng ngồi tù. Cho dù bọn họ không quen biết anh, cũng không biết anh trước kia đã phạm phải sai lầm gì nhưng bọn họ vẫn ngại.
Vào tháng tư đầu xuân, thời tiết đã hoàn toàn ấm trở lại.
Bối Dao cùng đám bạn cùng phòng đi dạo phố, mấy cô gái đều hứng thú bừng bừng đi xem quần áo nữ, còn Bối Dao lại đi khu quần áo cho nam.
Quần áo ở đây cũng không rẻ.
Bối Dao không bán viên kim cương đáng tiền kia đi, Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài còn phải nuôi tiểu Bối Quân nữa nên sinh hoạt phí của Bối Dao đều dựa vào học bổng và làm thêm.
Cô lớn lên xinh đẹp nhưng hiếm khi mua quần áo mới cho bản thân mình.
Cô gần như dùng hết tiền tiết kiệm để mua quần áo cho Bùi Xuyên. Cô chọn cho anh áo sơ mi màu khói xám, còn có một cái áo len mỏng màu đen.
Đám Vương Càn Khôn nhìn thấy cô mua quần áo, sau một lúc lâu Tần Đông Ni nhỏ giọng nói: “Dao Dao hà tất gì phải như thế chứ?”
Đúng vậy, hà tất gì.
Người về nhì trong cuộc bình chọn hoa hậu giảng đường lúc trước là sinh viên khoa tin tức, hiện tại hoan hoan hỉ hỉ bên cạnh phú nhị đại. Người ta là cậu ấm, tặng cho bạn gái các loại quần áo xinh đẹp, tháng trước còn tặng một cái xe.
Nếu bàn về mỹ mạo, Bối Dao tuyệt đối càng đẹp hơn một bậc, cho dù cô tùy tiện chọn một người đàn ông không tồi thì cũng sẽ không vất vả như thế này.
Chờ một người đàn ông không có tương lai trong tám năm, lần đầu tiên đám Vương Càn Khôn không có gì để nói.
Cậu ta ra tù có thể cho Dao Dao cái gì? Khi đó Dao Dao đã hai mươi sáu, cậu ta hơn phân nửa là không nhà, không xe, không công việc, trêи người chỉ có một cái mác “Phần tử phạm tội” trước kia.
Ngẫm lại đây đúng là một con đường khổ cực.
Bối Dao không biết bọn họ nghĩ gì, cô chỉ dốc lòng chuẩn bị tốt quần áo, sau đó lại nghĩ nghĩ, nghĩ cách liên hệ với đám Kim Tử Dương.
Mấy năm nay Kim công tử tức giận phấn đấu, nghe nói hắn làm thật không tồi. Đến giờ bọn họ cũng chưa từ bỏ việc tìm Bùi Xuyên. Bối Dao nghĩ đến Bùi Hạo Bân, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày. Chỉ sợ đến giờ Bùi Xuyên cũng chưa biết mình có một đứa em trai cùng cha khác mẹ.
Cuối cùng Bối Dao vẫn không thông báo cho Bùi Hạo Bân.
Ngày 10 tháng 4, Bối Dao vẫn thuê xe đạp để đi ra vùng ngoại ô như trước.
Mới ra cổng trường không bao lâu thì cô đã bị một chiếc xe chặn lại.