Mục lục
Sức nóng của một ác ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mái tóc dài của thiếu nữ được buộc đuôi ngựa, đuôi tóc hơi cuốn, trông thực ôn nhu. Cô đang ở trong đình bên hồ đọc sách, đây là ảnh chụp tháng 12. Cô mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, ngoài đình đang có tuyết rơi, mặt hồ vẫn chưa kết băng.


Bùi Xuyên lướt đầu ngón tay qua khuôn mặt cô ở trêи ảnh chụp, đôi mắt đen an tĩnh.


Luật sư Chân thở dài trong lòng, vỗ vỗ bả vai anh: “Tiểu Bùi, cô bé thật xinh đẹp, cũng thực đáng yêu, hình ảnh này là tải xuống từ diễn đàn trường của bọn họ. Cô bé chính là người đứng đầu trong cuộc bình chọn hoa hậu giảng đường! Cô gái nhỏ rất ưu tú, cậu biểu hiện tốt một chút, như thế sẽ có ngày gặp lại cô ấy có phải không? Cho dù chỉ đứng từ xa mà nhìn một cái.”


Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Tờ giấy này tôi có thể giữ lại được không?”


Cuối cùng người ta cũng thu mất tờ giấy, một “Nhân vật nguy hiểm” như Bùi Xuyên thì một cây cỏ cũng không thể để anh giữ lại được.


Anh nhìn luật sư Chân mang theo tấm “ảnh chụp” kia, muốn đứng lên lại bị người ta ấn ngồi xuống.


Năm này chân giả của anh còn không phải loại cải tiến nhất, chân bị ấn một cái liền đau đớn.


Luật sư Chân nói: “Muốn gặp cô bé thì hãy quang minh chính đại mà gặp, xem ảnh chụp thì có bản lĩnh gì chứ!”


Phiên tòa của Bùi Xuyên được mở vào tháng 1, nhưng người ngoài không ai biết vụ án này cuối cùng phán quyết như thế nào.


Mùa thu ở đại học B thực đẹp, mặt hồ lấp lánh ánh sáng, vạn vật bị nhuốm thành một màu vàng ấm áp.


Bước vào vườn trường đại học cô mới nhớ tới những lời Lý Phương Quần nói lúc trước: Tương lai các em không biết sẽ đến thành phố nào của đất nước, có người sẽ lên phía Bắc xa xôi xem tuyết, có người sẽ ở trấn nhỏ phía nam ngắm hồ.


Lần trước đến đại học B, Bùi Xuyên cõng cô đi một đoạn đường, mà lúc đó là mùa đông tuyết rơi. Lúc ấy Bối Dao không hiểu vì sao anh phải một hai kiên trì cõng cô một đoạn kia, nhưng giờ cô đã hiểu ra.


Trình tự báo danh ở đại học cũng không phức tạp như cao trung, cuối cùng Bối Dao vẫn lựa chọn ở ký túc xá, phòng ngủ của cô ở tầng 5. Vị học tỷ hướng dẫn sinh viên mới đưa cô đến ký túc xá xong thì trêu chọc: “Học muội lớn lên thật xinh đẹp, vừa rồi lúc chị được chọn làm người hướng dẫn cho em, không biết có bao nhiêu người tiếc hận đâu.”


Bối Dao cười cười: “Học tỷ cũng rất xinh.”


Học tỷ tâm hoa nộ phóng*, cô gái nào mà không thích được khen đâu.


*tâm hoa nộ phóng: 心花怒放: tương đương với các thành ngữ tiếng Việt: mở cờ trong bụng / nở gan nở ruột 喜气洋洋[hỉ khí dương dương] tương tự như niềm vui dạt dào/ tưng bừng vui nhộn.


Bối Dao xách theo bao lớn bao nhỏ đi lên tầng năm. Cô thở dốc hổn hển một hồi lâu mới đẩy cửa ra.


Vương Càn Khôn đang đổi chiếc quần bị nước bùn bắn lên, vừa nhìn thấy Bối Dao thì mắt cô nàng sáng lên, “Trời ơi, bạn cùng phòng mới đây hả?” Vương Càn Khôn nhịn không được huýt sáo một cái.


Bạn học Vương Càn Khôn để mái tóc ngắn, trông giống nam sinh, ngực cô nàng cũng phẳng, ngũ quan trong sáng tuấn tú, chính là kiểu tomboy.


Bối Dao ngẩn người, có chút không xác định mình đến phòng ký túc xá của nữ sinh hay nam sinh.


Trong phòng tắm có một nữ sinh khác đi tới cười nói: “Bạn cùng phòng mới hả? Xin chào, tớ tên là Tần Đông Ni, cô ấy là Vương Càn Khôn, đều là nữ…… Khụ khụ nữ.”


Bối Dao vội vàng nói: “Chào các cậu, tớ là Bối Dao.”


Bối Dao vẫn nhịn không được nhìn Vương Càn Khôn nhiều một chút.


Tên của bạn cùng phòng này cũng thật đặc biệt, giống tên con trai. Vương Càn Khôn nói: “Có phải cậu thấy tên mình đặc biệt vô nghĩa không? Đừng hỏi, cha tớ đam mê nghiên cứu phong thủy ngũ hành, may mắn là ông ấy chưa đặt tên tớ là bát quái đó. Bằng không người khác vừa gọi tên tớ thì sẽ thành Vương Bát Quẻ, nghe giống như Vương Bát Treo.”





Bối Dao không nhịn được cười lên tiếng, mà Tần Đông Ni cũng cười ha ha.


Bầu không khí xa lạ cứ thế hòa hoãn lại.


Không bao lâu sau, thành viên cuối cùng của phòng cũng tới, tên là Đan Tiểu Mạch.


Đan Tiểu Mạch nói chuyện rất nhỏ giọng, cùng với Vương Càn Khôn chênh lệch rõ ràng, giống như con muỗi đang hừ hừ. Vương Càn Khôn hận không thể để cô nàng đeo một cái loa ong mật trêи người.


Ở chung lâu rồi, tính cách mọi người đều bộc lộ ra ngoài.


Vương Càn Khôn là cây hài của cả phòng, đồng thời đảm đương những công việc nặng. Ngày thường muốn thay bình nước thì phòng khác phải cần 2 người, nhưng một mình Vương Càn Khôn là đủ xách cả bình nước lên năm tầng, thậm chí còn không thèm nghỉ ngơi.


Đan Tiểu Mạch thì nhát gan, học y nhưng lại sợ máu, đã từng ngất trêи lớp học khiến mọi người hoảng loạn.


Sau đó Vương Càn Khôn hỏi: “Sợ máu còn học y làm gì Mạch Tử?”


Đan Tiểu Mạch nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ bắt học.”


“……” Tất cả mọi người đều không còn lời gì để nói.


Tần Đông Ni là người thủ đô, tính cách hoạt bát, lớn lên cũng không tồi còn biết làm nũng vì thế đến tháng thứ hai liền có bạn trai.


Có một đêm Bối Dao học xong tiết tự học buổi tối, không cẩn thận thấy Tần Đông Ni cùng bạn trai dưới tàng cây đang hôn nhau kịch liệt. Tay nam sinh kia hướng lên trêи, theo vạt áo đi vào.


Mặt Bối Dao đỏ lên, cô không cố ý nhìn một màn này, cũng không dám nhìn tiếp mà vội bước nhanh chân hơn. Đan Tiểu Mạch cũng đỏ bừng cả mặt.


Vương Càn Khôn lại xem đến mùi ngon, giữ chặt Bối Dao nói: “Gấp cái gì mà gấp, nhìn một chút xem sao, Tần Đông Ni cũng không ngại.”


Tần Đông Ni xác thật không ngại, cô nàng hôn bạn trai xong thì lau miệng rồi vẫy tay với ba người bọn họ: “Dao Dao! Càn Khôn, Mạch Tử.”


Sau đó cô nàng cũng mặc kệ bạn trai, xông tới muốn cùng bạn cùng phòng đi về.


Tần Đông Ni chớp chớp mắt, nói với mấy người trong phòng: “Các cậu về trước đi, tớ đi dạo với Dao Dao một chút.”


Bối Dao bị cô nàng kéo đi dạo sân thể ɖu͙ƈ.


Ánh đèn ban đêm có chút tối, Tần Đông Ni nhỏ giọng nói: “Hai ngày trước tớ thấy cậu cự tuyệt Sở Tuần, vì sao thế? Hắn đẹp trai lại có tiền.”


Dưới ánh đèn, mỹ nhân càng đẹp hơn. Tần Đông Ni đánh giá khuôn mặt bạn cùng phòng, cảm thấy hoa hậu giảng đường đúng là danh bất hư truyền.


Tháng trước bình chọn hoa hậu giảng đường, Sở Tuần không biết đã tích cực kéo phiếu cho Bối Dao thế nào. Tất nhiên Bối Dao quả thực rất xinh, thế nên cuối cùng cô nhận được số phiếu cao nhất.


Nhưng Tần Đông Ni kinh ngạc thấy Bối Dao lại vẫn không có bạn trai, cho dù chính cô còn có bạn trai rồi.


Bối Dao ngẩn người, cô không biết Tần Đông Ni lại thấy được vì thế cười nói: “Bởi vì tớ có bạn trai rồi.”


Tần Đông Ni sợ ngây người: “Cái gì…… Ai? Hắn ở nơi nào?”


Bối Dao nhẹ giọng nói: “Không biết đang ở nhà tù nào, tớ đang đợi anh ấy.”


“……”


Không khí lặng im hai giây, sau đó Tần Đông Ni cười ầm lên.


Ha ha ha ha hoa hậu giảng đường Bối thật hài hước, chắc đi theo Vương Càn Khôn lâu rồi nên cũng thích nói chuyện cười hả? Ha ha ha ha ha không biết ở trong nhà tù nào sao!


Bối Dao cũng không biết có cái gì buồn cười, nên đành phải chờ cô nàng cười đủ.


Mắt hạnh của cô sáng lên, cái này khiến Tần Đông Ni ngượng ngùng.


Tần Đông Ni thu lại tươi cười, lúc này Bối Dao mới nhẹ giọng hỏi: “Tớ có thể hỏi cậu một vấn đề không?”


Tần Đông Ni nói: “Cái gì?”


Bối Dao có chút ngượng ngùng, cô thấp giọng nói, tiếng nói thật nhẹ nhàng: “Cậu và bạn trai ở bên nhau, đều sẽ …… hôn như thế sao?”


Thật kịch liệt.


Tần Đông Ni nhìn bạn cùng phòng có chút ngượng ngùng thì lại phụt cười, “Đúng vậy, đó là cậu còn chưa nhìn tận mắt anh ấy sờ tớ đâu. Yêu đương ấy mà, nhiều ít cũng có chút cầm lòng không đậu. Khi một người rất thích cậu, tuy hắn sẽ khắc chế nhưng cũng có vài thứ không nhịn được.”





Bối Dao nhìn những người đang chạy bộ ở nơi xa, buổi đêm ở đại học thực náo nhiệt, Bùi Xuyên vốn dĩ cũng nên ở trong vườn trường.


Nhưng anh vì một đoạn thời gian thực ngắn được ở bên cô mà từ bỏ cả đời.


Bùi Xuyên chưa từng hôn cô như thế, khi anh hôn cô thì tim sẽ đập thật nhanh, sẽ thở dốc nhưng vẫn luôn đặc biệt khắc chế quý trọng.


Bối Dao giờ đã hiểu, anh vẫn luôn cảm thấy anh dơ bẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK