Người đứng đầu đám bảo vệ nói: “Ông chủ, bọn họ để lại cái này cho anh.”
Bùi Xuyên mở tờ giấy ra ——
【 không vội, trò chơi vừa mới bắt đầu. Muốn gặp Bối Dao, đúng 9 giờ sáng mai một mình đến “Tụ mộng sơn trang”. 】
Bùi Xuyên siết chặt tờ giấy, khoang miệng bị hắn cắn ra máu.
Lần đầu tiên hắn hận mình đã ở trong tù trễ mấy năm thế nên hiện tại mới không đủ lực chống lại Hoắc Húc. Hắn không thể liên hệ Khương Hoa Quỳnh bởi vì bà ta có thể đối phó Hoắc Húc nhưng sẽ không quan tâm đến an toàn của Bối Dao.
Loại người như Hoắc Húc mà bị dồn đến chân tường thì hơn phân nửa sẽ khiến Bối Dao chôn cùng.
Bùi Xuyên bình tĩnh suy nghĩ thật lâu, cả đêm không chợp mắt. Sau đó hắn mới gọi một cú điện thoại khác.
Sau khi hắn nói chuyện xong thì bắt đầu viết phần mềm, một khắc cũng không ngừng bận rộn, sợ một khi rảnh rỗi sẽ nghĩ đến Bối Dao.
*
Lúc Bối Dao tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một gian phòng màu trắng, có hai người khác bị nhốt cùng cô.
Trước đó cô hít phải thuốc mê nên đầu óc mê man. Cô thấy trong góc có hai người đều bị xích sắt trói lại. Một cô gái xa lạ và một đứa nhỏ quen mắt. Đứa nhỏ kia đang run rẩy, miệng bị dán băng dính.
Bối Dao không xác định mà lên tiếng: “Bùi Gia Đống?”
Đứa nhỏ sợ hãi cực kỳ, nước mắt vẫn rơi không ngừng nhưng Bối Dao vẫn xác định đó chính là con trai của Tào Lị và Bùi Hạo Bân, cũng là em trai cùng cha khác mẹ của Bùi Xuyên.
Ba người ở trong phòng nhưng chỉ có Bối Dao được nằm trên giường mềm mại. Còn cô gái kia cũng bị dán băng dính kín miệng. Ánh mắt cô ta nhìn cô có hận thù hiện rõ.
Tay Bối Dao bị trói bởi một sợi dây vải mềm. Lúc này cửa phòng mở ra, mấy người đồng loạt quay đầu nhìn thì thấy Hoắc Húc mỉm cười đẩy khay đồ ăn đi tới.
Hiện tại là đêm khuya.
Hắn bưng đến một chén cháo, hoàn toàn không để ý đến Bùi Gia Đống và Thiệu Nguyệt đang bị xích ở trong góc mà đi tới bên người Bối Dao, dùng giọng ôn nhu nói: “Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Để anh đút cơm cho em.”
Hắn ngồi xuống mép giường, đưa cái thìa cháo đến bên môi Bối Dao.
Bối Dao lui ra phía sau, quay mặt đi: “Hoắc Húc, anh rốt cuộc đang làm cái gì hả?”
Hoắc Húc không biết bị chạm vào dây thần kinh nào, bỗng nhiên tóm lấy mặt cô: “Em nhìn anh, mau nhìn anh!”
Bối Dao bị bắt phải nhìn hắn.
Trong mắt hắn lộ ra vài phần vừa lòng si mê: “Dao Dao, đúng, chính là như vậy. Trong ánh mắt em chỉ cho phép có anh. Kỳ thật em cũng từng thích anh đúng không? Chẳng qua tại lúc đầu anh sai lầm, cho nên em mới không thèm quan tâm đến anh.”
Tim Bối Dao đập rất nhanh, nhưng không nói gì.
Hoắc Húc nói: “Em xem, anh đã sửa lại hết rồi, sẽ không để em làm tấm bia đỡ cho Thiệu Nguyệt nữa. Em nhìn người phụ nữ trong góc kia xem, nếu em không vui thì anh sẽ giúp em trút giận được không?”
Thiệu Nguyệt nghe được lời này thì cả người đều run rẩy, một chữ cũng không dám nói.
Hóa ra người trong góc chính là Thiệu Nguyệt. Bối Dao hãi hùng khiếp vía, cho tới nay cô chỉ biết Hoắc Húc rất yêu Thiệu Nguyệt. Nhưng cô gái trong góc quần áo rách nát, cả người gầy gò, sợ hãi rụt rè, hiển nhiên là kinh hoảng cực độ.
Hoắc Húc bưng cái chén lên, tiếp tục nói: “Anh đã nhìn thấy cuốn nhật ký của em, cũng biết bí mật của em. Nhưng em không phải sợ, đời trước em đã gả cho anh đúng không? Anh sẽ không đối xử với em như cũ đâu, hiện tại trong lòng anh có em. Mỗi đêm anh đều mơ thấy em, nhớ em. Giờ em cuối cùng cũng đã về bên anh.”
Bối Dao lập tức ngừng thở: “Anh nói cái gì?”
Hoắc Húc cười cười: “Anh nói em vốn nên là vợ anh, mà anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt. Chờ Bùi Xuyên chết rồi, chúng ta sẽ ra nước ngoài sống. Được rồi, em ăn chút gì đã.”
Bối Dao cảm thấy tình trạng tinh thần của hắn không đúng lắm, vì thế ngón tay cô run rẩy. Đến Thiệu Nguyệt còn sợ Hoắc Húc như thế thì có thể thấy tình trạng này đã kéo dài lâu.
Một người đàn ông tinh thần không bình thường lại có tài sản kếch sù thì vô cùng đáng sợ. Cô nhịn xuống nỗi sợ hãi, cũng nhịn xuống nỗi lo cho Bùi Xuyên. Cô từng vì Bùi Xuyên mà đọc rất nhiều sách tâm lý, biết người như Hoắc Húc sẽ không thể chịu được kích thích nữa.
Cô cười nói: “Hiện tại tôi không đói bụng, chờ tôi đói sẽ ăn được không?”
Hoắc Húc nhìn cô tươi cười thì vô cùng mừng rỡ: “Được, em muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó.”
Thiệu Nguyệt ở trong góc cắn chặt răng, trong mắt dâng lên một tia xúc động phẫn nộ. Cô ta đã một ngày không ăn gì. Việc Hoắc Húc cực lực lấy lòng Bối Dao hiển nhiên đã kích thích đến cô ta khiến cô ta lôi kéo sợi xích trên cổ: “A a a a các ngươi sao không đi chết đi, tôi muốn giết các người!”
Hoắc Húc nghe thấy tiếng cô ta thì lập tức lạnh mặt: “Ồn ào.”
Hắn kéo ngăn tủ, lấy ra một cái roi. Thiệu Nguyệt lập tức im lặng, run bần bật: ”Đừng đánh tôi đừng đánh tôi!”
Nhưng tiếp theo Hoắc Húc đã hung hăng đánh cô ta hai roi.
Bùi Gia Đống vẫn khóc, co rúm lại, mà Bối Dao cũng bị một màn này làm cho sợ ngây người. Cô chưa bao giờ nghĩ tới một Hoắc Húc vốn phong độ nhẹ nhàng trong thời gian ngắn ngủi lại biến thành một kẻ thế này.
Bối Dao không nhịn được run lên. Hoắc Húc đi tới, lấy lòng mà nói: “Anh sẽ không để cô ta mắng em, ai cũng không thể bắt nạt em.”
Bối Dao miễn cưỡng cười cười: “Cảm ơn.” Cô cũng không khống chế được mà nhìn Bùi Gia Đống trong góc phòng, sợ Hoắc Húc giận chó đánh mèo đến trên người thằng bé.
Hoắc Húc tới gần Bối Dao, cẩn thận đánh giá khuôn mặt cô. Sau một lúc hắn cúi người đến hôn cô.
Trái tim Bối Dao căng thẳng, không nhịn được nữa mà theo bản năng lùi về sau.
Sắc mặt Hoắc Húc biến đổi, có chút khó coi. Hắn hơi phát cáu nhưng lại ý thức được đây là người hắn ngày nhớ đêm mong vì thế hắn nhịn xuống, cười nói: “Không sao, chờ Bùi Xuyên chết rồi chúng ta còn rất nhiều thời gian. Sắp đến lúc rồi, còn có một vở kịch hay cho chúng ta xem đó.”
Hắn ấn mở điều khiển từ xa, màn hình trước mặt xuất hiện cảnh chiếu ra từ một camera.
Bên ngoài biệt thự xuất hiện bóng dáng Bùi Xuyên. Hắn dựa theo Hoắc Húc yêu cầu mà một mình đi bộ lên trên núi. Hiện tại hắn có chút chật vật bước vào trong. Lưng hắn vẫn thẳng tắp, tiếng nói cũng rất bình tĩnh: “Hoắc Húc, tao đến rồi, Dao Dao đâu?”
Hoắc Húc nhìn Bối Dao ở bên cạnh sau đó dùng băng dính dán miệng cô lại rồi mới gọi điện cho Bùi Xuyên. Di động trên bàn run lên, Bùi Xuyên đi qua nhận cuộc gọi.
Bùi Xuyên nghe được giọng nói của Hoắc Húc ở đầu kia: “Chúng ta đừng nói chuyện Dao Dao vội, chỉ nói đến chuyện trong thời gian này mày liên hợp với Khương Hoa Quỳnh đối phó với tao. Nếu không có mày thì tao sẽ không rơi vào tình trạng này, nhưng mày dựa vào cái gì chứ? Một kẻ tàn phế, mà cũng có tự tin đấu với tao sao?”
Bùi Xuyên cũng không tức giận, hắn chỉ quan sát cảnh ảo xung quanh. Trong không gian kín này hành động không thuận tiện, mày hắn hơi nhíu lại, khó mà phát hiện. Điều may mắn duy nhất chính là nơi này rất xa, Hoắc Húc không có nhiều thời gian ở cùng Dao Dao.
Hoắc Húc nói: “Hôm nay tao đã chuẩn bị cho mày ba đề bài, để cho những người khác nhau lựa chọn, chỉ cần một người trong số họ chọn mày thì mày sẽ có thể trở về.”
“Đề thứ nhất tao để mẹ mày là Tưởng Văn Quyên lựa chọn, đem con trai mình lừa ra ngoài hoặc tao sẽ làm bị thương chồng bà ta. Thực hiển nhiên, bà ta đã không chọn mày, vì thế tao mới thuận lợi mang Bối Dao đi. Lúc Dao Dao ngủ thực đáng yêu, đáng tiếc đồ phế vật mày không thể bảo vệ tốt cho cô ấy.”
Sắc mặt Bùi Xuyên rất bình tĩnh, hắn chỉ mím môi.
“Đề bài thứ hai tao sẽ để chính tai mày nghe một chút.”
Hoắc Húc bấm một dãy số, đầu máy kia lập tức truyền đến giọng nôn nóng của một người đàn ông trung niên: “Mày là ai? Mày đem con trai tao đi đâu rồi?”
Hoắc Húc đổi giọng: “Bùi Hạo Bân, không cần sốt ruột, tôi chỉ muốn đưa cho ông một món quà.”
Hoắc Húc xé rách băng keo dán miệng của Bùi Gia Đống, đứa nhỏ vội khóc lớn nói: “Ba cứu con, ba…… Ô, ô.”
Hoắc Húc lại dán băng dính vào miệng thằng bé sau đó cười nói: “Hai đứa con trai của ông, Bùi Xuyên và Bùi Gia Đống đều ở chỗ tôi, phần quà này cũng rất đơn giản. Ông muốn giữ lại hai chân của Bùi Gia Đống hay muốn giữ hai tay cho Bùi Xuyên? Cho ông một phút đồng hồ để suy nghĩ cho kỹ rồi cho tôi một đáp án.”
Đầu tháng sáu, trên núi phủ một tầng sương dày. Bối Dao trừng mắt thật lớn, trong mắt chậm rãi có nước mắt chảy ra.
Bùi Xuyên trầm mặc.
Bốn phía đều rất an tĩnh.