Hắn chẳng thể cho cô cái gì, thậm chí tết nhất cô đến chơi hắn cũng đều không dỗ cho cô vui vẻ.
Hắn ruồng bỏ lời hứa với dì Triệu rồi thì sao? Có một ngày bị dì Triệu biết được thì bọn họ sẽ đem sự tình nói với cô, để cô biết tâm ý dơ bẩn của hắn, để cô trốn hắn thật xa sao?
Ít nhất, hiện tại hắn còn có thể được phép đối xử tốt với cô, thỏa mãn những yêu cầu khác của cô.
Bối Dao tức cực kỳ. Hứ, tết nhất cô đi tìm hắn, thế mà hắn ngại cô nhiều chuyện! Ngại cô nhiều chuyện!
Hắn không nói lời nào, cô chẳng lẽ cũng không nói lời nào sao, cứ thế hai người mắt to trừng mắt nhỏ sao?
Cái tên chán ghét lúc này đang quàng khăn quàng cổ của mình cho cô, một sợi tóc của cô cũng không thèm đụng tới, sau đó hắn đưa cô xuống lầu.
Dọc theo đường đi cô an tĩnh như một con chim cút nhỏ. Bối Dao kỳ thật cũng không để bản thân thiệt thòi. Bao tay hắn đưa thì cô đeo, khăn cổ cũng thế. Rốt cuộc cô cũng đưa lễ rồi mà, cô làm sủi cảo rất là dụng tâm đó. Bùi Xuyên chọc người ta chán ghét như thế, cô mới không thèm cùng hắn so đo.
Bùi Xuyên biết cô đang giận dỗi. Cô tức giận lại như một lưỡi dao cứa vào lòng hắn, cắt đến nỗi hắn thấy đau đớn.
Lần này vận khí của cô tốt nên rất nhanh đã có xe đến đón. Ánh mắt hắn vẫn dừng trên người cô, thâm trầm không nói gì.
Bối Dao không biết như thế nào mà lại nghĩ tới Trần Anh Kỳ kiên quyết phủ nhận không nhớ Mẫn Mẫn.
Trước khi lên xe cô quay đầu lại nói, “Bùi Xuyên, anh xem, lần sau em sẽ không nhiều chuyện đâu, nếu thế thì em có thể tới chơi không?”
Trong ánh mắt mềm ấm của cô, Bùi Xuyên áp lực đến mức cáu giận tuyệt vọng. Hắn không có biện pháp, đành bó tay. Cuối cùng hắn cố gắng khởi động cổ họng chua xót đau đớn mà phun ra một chữ: “Ừ.”
Vì thế cô lại cười, đáng yêu mà sinh động.
Chờ cô ngồi lên xe rồi, Bùi Xuyên biết, hắn đã nhiều lần thất tín bội nghĩa, nếu dì Triệu tức giận thì hắn sẽ quỳ xuống mà xin lỗi bọn họ.
~
Lúc Bối Dao về đến nhà thì trong nhà truyền ra mùi đồ ăn. Tiểu Bối Quân nói: “Chị, sao chị đi ra ngoài mà không mang em theo? Em tức rồi!”
Cái tuổi này của hắn chính là lúc dính người nhất. Nhưng mà…… đi đưa sủi cảo cho Bùi Xuyên thì làm sao Bối Dao có thể dẫn hắn theo được.
Triệu Chi Lan đánh một cái lên mông Bối Quân: “Hùng hổ cái gì! Mau ngồi vào bàn ăn cơm, không được dán lấy chị. Con có biết mình phiền phức thế nào không, lực phá hoại cũng thật là kinh người.”
Bối Quân vô cùng bi thương, hắn nhất định là đứa nhỏ được nhặt từ bãi rác về, giống lời ba nuôi nói.
Bối Dao buồn cười bộ dáng của hắn.
Triệu Chi Lan nói: “Ăn cơm ăn cơm, thằng nhóc này ba ngày không đánh thì dám leo lên nóc nhà lật ngói, quản hắn làm cái gì. Con và Mẫn Mẫn chơi cứ chơi, mặc kệ hắn.”
Triệu Chi Lan dọn xong đồ mới phát hiện ra bao tay và khăn quàng cổ của Bối Dao: “Bao tay và khăn quàng cổ của con là của nhà Mẫn Mẫn sao?”
Bối Dao: “……”
Triệu Chi Lan nói: “Người ta cho con mượn thì con nhớ giặt sạch rồi trả về.”
Bối Lập Tài rửa tay xong đi ra, đúng lúc nghe thấy những lời này, cũng theo bản năng nhìn về phía con gái.
Đối với Triệu Chi Lan và Bối Dao mà nói thì bao tay và khăn quàng cổ đơn điệu này không có gì. Vẻ ngoài không khác gì đám đồ vỉa hè, chỉ có một chữ K được thêu ở bên cạnh.
Nhưng mà Bối Dao không biết, trên đời này có một loại thẩm mỹ gọi là thẩm mỹ của đàn ông chân chính. Bối Lập Tài thường xuyên xem báo chí, ngẫu nhiên cũng xem tạp chí. Tuy ông không nói nhiều nhưng lại hiểu không ít, tỷ dụ như về hàng xa xỉ dành cho nam giới chẳng hạn.
Bối Lập Tài đời này chưa từng thấy qua thứ này, chỉ từng nhìn thấy nó trên tạp chí nhưng điều này không ngăn cản ông ta nhận ra. Ông cố nén kích động nói, “Đưa khăn quàng cổ cho ba nhìn xem.”
Bối Dao không rõ nguyên do, đành phải căng da đầu đưa cho ông.
“Cái này là KING, Chi Lan, mấy năm nay lão Phương làm cái gì mà có tiền quá.”
Triệu Chi Lan cũng ngây ngốc: “A? Cái gì?”
“Cái khăn này phải vài ngàn đồng.”
Bối Dao: “……”
Triệu Chi Lan hồ nghi mà nói: “Không thể nào, sao có thể? Nhà đó sao có thể tùy tiện đưa vật quý giá thế cho Bối Dao mang về chứ.”
Phải biết rằng toàn bộ tiền tiết kiệm của Triệu Chi Lan chỉ có …… Bốn vạn đồng thôi đấy.
Ha! Cho con gái bà mượn cái khăn mấy ngàn đồng để chống lạnh sao, làm gì có chuyện đó. Hơn nữa nhà Triệu Tú phất nhanh cũng không có khả năng nhanh đến như thế.
Bối Lập Tài cũng thấy kỳ quái, lão Phương làm nghề dạy học, trong nhà sao có thể dư dả đến thế chứ?
Bối Dao cũng không nghĩ tới lúc cô đem cái hộp đựng sủi cảo trống không về, Bùi Xuyên chỉ đơn giản nói cái khăn này “Sạch sẽ chưa dùng qua” thế mà giờ lại biến thành đồ quý như thế. Cô muốn nói đây là của Bùi Xuyên nhưng dưới ánh mắt hoài nghi của cha mẹ, cô đành phải nuốt chúng về.
Bối Dao gấp đến sắp khóc đành phải nói: “Đây là…… Giả, chỉ là đồ nhái thôi, chính là cái loại bán vỉa hè có mười mấy hai mươi đồng đó.”
Bối Lập Tài còn muốn nói cái gì nhưng Triệu Chi Lan đã đánh gãy: “Em nói rồi mà, chưa thấy đã nói bừa, làm như mình là chuyên gia ấy. Thôi, mau ăn cơm đi. Em còn không hiểu sao! Em cũng có hai cái túi giả kia kìa, gọi là gì ấy nhỉ? À, LV! Đúng, chính nó, có ba mươi đồng!”
Bối Lập Tài không còn gì để nói.
Bối Dao thì xới cơm, không dám ngẩng đầu lên.
Cô nhớ tới mấy chữ trong nhật ký thì đau đầu nghĩ, một năm này không gặp Bùi Xuyên, hắn rốt cuộc đang làm cái gì đây!
Nghỉ đông sắp kết thúc, Bối Dao và Triệu Chi Lan cùng với Bối Quân đi thăm nhà Phương Mẫn Quân.
Thầy Phương tặng đồ cho bọn họ, còn Triệu Chi Lan đem lạp xưởng mình làm tặng cho Phương gia. Sau đó Triệu Chi Lan ở phòng khách nói chuyện phiếm với Triệu Tú, còn Bối Quân thì tự mình chơi.
Phương Mẫn Quân năm sau cũng mười bảy tuổi rồi. Hiện giờ cô nàng thọat nhìn nhã nhặn lịch sự lại ổn trọng, phảng phất như thoát thai hoán cốt, không còn vẻ kiêu căng trước kia mà vui vẻ hơn nhiều.
Phương Mẫn Quân lấy táo đã gọt sẵn ra ăn cùng Bối Dao, nói: “Con người thật là kỳ quái, rõ ràng mẹ cậu và mẹ mình tranh đấu hơn nửa đời, trong lòng không biết phỉ nhổ đối phương bao nhiêu bận, thế mà vừa dọn đi thì đến lễ tết lại phải đi thăm nhau mới chịu được.”
Bối Dao cũng phụt một tiếng cười.
Phương Mẫn Quân bất đắc dĩ nói: “Bình rượu tặng nhà cậu là mẹ mình chuẩn bị đó, bố mình làm gì có nghĩ đến. Mẹ mình ấy mà, cái miệng nói lời khó nghe, hơn phân nửa đời này cũng may ra có một người bạn là mẹ cậu.”
Bối Dao gật gật đầu: “Mẹ mình năm nay cũng nhắc mãi, nhà các cậu dọn đi rồi ăn tết cũng quạnh quẽ hơn nhiều.”
Phương Mẫn Quân hỏi: “Nhà chú Bùi cũng dọn đi rồi sao?”
“Ừ.”
Phương Mẫn Quân và Bối Dao đều học ở Lục Trung, bởi vì không phải cùng một lớp nên ngày thường rất ít gặp nhau, nhưng sự kiện “Gian lận” trọng đại trước kỳ nghỉ thì Phương Mẫn Quân tự nhiên cũng biết.
“Chú Bùi chuyển nhà, Bùi Xuyên không đi theo à?”
Bối Dao nhẹ nhàng nói: “Ừ.”
Hai cô gái đều có chút trầm mặc. Rốt cuộc chuyện của Bùi gia nhiều năm nay, hàng xóm cũ ai cũng biết.
Phương Mẫn Quân nghĩ nghĩ: “Mẹ Bùi Xuyên đâu? Sao đã nhiều năm rồi không hề nghe thấy tin gì về dì Tưởng, không biết bây giờ bà ấy thế nào?”
Bối Dao nhìn một mảnh tuyết trắng xóa, sương mù mông lung ngoài cửa sổ rồi nói: “Mình cũng không biết, bà ấy kết hôn, hẳn đã có gia đình mới rồi.”
Người mất đi gia đình, chỉ có một mình Bùi Xuyên.