Ngô Mạt lấy hết can đảm, giọng hơi lớn một chút: “Mình không ngại những lời đồn về cậu lúc trước, còn cả gia thế nữa. Không, không có tiền cũng không sao, mình thật sự rất cảm ơn cậu.”
Bùi Xuyên nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.
Ngô Mạt khó hiểu ý hắn. Lần trước trong trường học truyền tin rằng Bùi Xuyên cũng không phải người đặc biệt có tiền, nhà hắn chỉ là gia đình bình thường khá giả, thậm chí hắn còn có một kế muội. Lúc Ngô Mạt nghe qua tin tức này thì vô cùng khiếp sợ, trong lòng có chút thất vọng, hóa ra không phải phú nhị đại.
Nhưng trong chốc lát cô ta lại nghĩ, lúc này Bùi Xuyên khẳng định rất cần người ở bên cạnh, nếu cô ta cho hắn thấy mình không quá để ý lời đồn thì hắn có thể cảm động không?
Ngô Mạt nghĩ như vậy nên lúc thấy Bùi Xuyên một người đứng dưới chỗ tối hút thuốc thì cô ta đi đến.
Bùi Xuyên nói: “Thích tôi hả?”
Mặt Ngô Mạt lập tức đỏ lên. Cô ta biết Bùi Xuyên nói chuyện thẳng thắn nhưng như vậy…… Cũng khiến người ta thật quẫn bách. Cô ta gật gật đầu: “Mình là thật lòng.”
Tươi cười trên mặt Bùi Xuyên lập tức ảm đạm xuống: “Cho nên, lần trước là cô chơi tôi hả?”
Cố ý kích hắn để ý đến chuyện của Hàn Trăn, để lộ ra tin tức giả rằng Bối Dao cảm động với tâm ý của Hàn Trăn.
Ngô Mạt không nghĩ tới một câu thuận miệng kia lại khiến Bùi Xuyên đoán trúng được mấu chốt trong đó, mặt cô ta lúc trắng lúc hồng giải thích: “Không phải, không, Bối Dao xác thực có chút thích Hàn Trăn, chính miệng cậu ta nói với mình mà. Hôm nay không phải lễ Giáng Sinh sao? Cạu ấy còn nhận được quà của Hàn Trăn. Mình không lừa cậu đâu.”
Trong mắt Bùi Xuyên có tăm tối: “Câm miệng, cô ấy thích ai, hay ai thích cô ấy chẳng liên quan gì đến tôi hết.”
Ngô Mạt không hiểu được ý tứ của hắn.
Nhưng Bùi Xuyên lại cực kỳ chán ghét đứa con gái này. Cái loại ti tiện thích chơi tâm cơ này chỉ có kẻ như Đinh Văn Tường mới nhìn trúng.
“Duỗi tay ra.”
Tim Ngô Mạt nảy lên, vươn tay ra.
Bùi Xuyên nhẹ bắn ngón trỏ, điếu thuốc đang cháy dở liền rơi trên lòng bàn tay cô ta, nóng đến nỗi Ngô Mạt kêu sợ hãi một tiếng.
“Cậu! Cậu……”
Bùi Xuyên nói: “Cút, đừng có làm phiền tôi.”
Ngô Mạt có chút sợ hắn, nhưng lại cảm thấy hắn có vẻ bá đạo khác hẳn vẻ văn nhã giả tạo của Đinh Văn Tường, vô cùng dụ hoặc. Cô ta đỏ vành mắt nói: “Mình là thật lòng.”
Bùi Xuyên không kiên nhẫn cực kỳ: “Được, vậy cô hãy ăn tàn thuốc này đi để tôi tin cô.”
Ánh lửa lấp lánh, đôi mắt thiếu niên lại cực kỳ lãnh đạm. Ngô Mạt ủy khuất nói: “Mặc dù thật sự thích, nhưng làm gì có ai nguyện ý nuốt cái này chứ?”
Bùi Xuyên không nói, trong mắt cũng không có một chút ý cười nào.
Sao có thể, sao có thể không có ai nguyện ý. Ít nhất nếu là người khác thì cho dù có yêu cầu quá đáng hơn, hắn cũng sẽ làm theo.
Ngô Mạt thấy cảm xúc của hắn rất tệ thì cũng không dám chọc hắn mà nhanh chóng chạy lấy người.
Cách đó không xa Bối Dao nhấp môi, cô không cao hứng mà chẹp chẹp. Trịnh Hàng nói: “Cái này tặng cho cậu, cậu là Bối Dao đúng không?”
Bối Dao ngồi ở trên thềm đá nhìn Ngô Mạt rời khỏi chỗ Bùi Xuyên. Cô không nghe rõ lời bọn họ nói gì nhưng tâm tư lại vô cớ mà trở nên rầu rĩ. Lúc này nghe thấy Trịnh Hàng nói chuyện, cô quay đầu lại. Khuông mặt nhỏ nhắn trắng như sứ thuần khiết, mang theo một vài phần hồn nhiên của thiếu nữ động lòng người. Cô rũ mắt, thấy trên tay hắn là một cái đèn hình ngôi sao lập lòe sáng, chắc mới hái từ cây thông Noel xuống.
Bối Dao lắc đầu: “Cảm ơn cậu, mình không cần cái này.”
Trần Phỉ Phỉ lại rất thích ngôi sao kia, nhưng Bối Dao cự tuyệt hơn nữa đây cũng không phải người ta đưa cho cô nên cô chỉ có thể nhìn với ánh mắt khát vọng, cũng không dám mở miệng.
Trịnh Hàng thấy ánh mắt bạn học của Bối Dao thì rất hào phóng nói: “Cậu thích cái đèn này sao? Tặng cho cậu đó.”
Trần Phỉ Phỉ vui vẻ cực kỳ nói: “Cảm ơn!” Rốt cuộc nhận đồ của người ta cô cũng có chút ngượng ngùng.
Trịnh Hàng lại nói: “Không cần khách khí, gặp mặt là duyên, cậu có thích đèn không?”
Trần Phỉ Phỉ quay đầu, lúc này mới phát hiện Bối Dao ở bên cạnh đã không thấy đâu.
~
Bối Dao vòng qua đám đèn màu, vỗ vỗ tuyết trên đỉnh đầu mình, tay cô đút trong túi, mà tấm thiệp kia thì nóng bỏng tay.
Bối Dao không vui khi nhìn thấy một màn vừa rồi. Cô cũng không biết mình bị làm sao. Thật giống như đột nhiên phát hiện người mình không thích lại đi cạnh người mà mình để ý vậy. Cảm giác này khiến người ta bực mình nhưng lại mờ mịt không thể phát tiết.
Cô đi qua chỗ góc tối, cánh mũi ngửi được mùi khói thực nhẹ. Cô đi vào bên trong, rời xa đám người ầm ĩ. Nơi này rất tối, ngước mắt lên thì thấy bóng dáng lạnh lùng của thiếu niên.
Bùi Xuyên rũ mắt nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô. Ở nơi ảm đạm thế này mà đôi mắt cô còn sáng hơn cả ngôi sao trên trời, giống quả nho ướt át, mọng nước.
Từ lần trước cô hôn lên má hắn đến giờ hai người mới gặp nhau lần đầu tiên.
Hắn dựa vào cô gần như vậy, bàn tay đang kẹp điếu thuốc cũng rũ xuống.
Ánh sáng luôn luôn rõ ràng ở trong đêm tối, tay hắn buộc chặt lại, dùng lòng bàn tay mà lặng lẽ không một tiếng động dập tắt điếu thuốc kia.
Hai người nhất thời không nói gì, Bối Dao thì thẹn thùng và bực tức, còn Bùi Xuyên thì là vì…… Tất cả tư vị, đan xen khôn kể.
Cô nhỏ nhắn như thế, lại vừa lúc đứng ở cạnh cây đại thụ. Bùi Xuyên biết cả người mình toàn mùi thuốc nên có chút không được tự nhiên. Hắn nhíu mày nói: “Em nhường đường một chút.”
Nghe đi, đây là cái kiểu nói chuyện khiến người ta chán ghét đến thế nào chứ?
Cô nhéo tấm thiệp chúc mừng ở trong túi áo, không muốn đưa cho hắn. Cô đứng đó bất động, vừa tủi thân lại mờ mịt.
Bùi Xuyên nhìn cô, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên một vòng lại một vòng gợn sóng, chua xót ngọt ngào lặp lại đan xen, tựa hồ nhân sinh của hắn cứ thế chết chìm trong cảm xúc cực đoan này..
Tiếng nói của hắn hơi khàn, nhưng bất giác ngữ điệu cũng mềm hơn nhiều: “Em làm sao vậy? Có việc gì sao?”
Gương mặt của Bối Dao chậm rãi đỏ lên.
A…… Cô hình như không có việc gì thật. Cô vốn nghĩ nếu đến đây gặp được Bùi Xuyên thì sẽ tiện tay đem thiệp chúc mừng cho hắn, còn nếu không gặp thì quên đi.
Nhưng vừa nhìn thấy Ngô Mạt thì nỗi buồn hôm chạy đua Marathon mùa thu lại nảy lên. Không phải cô đã nói với Bùi Xuyên là Ngô Mạt không tốt rồi sao?
Bối Dao kỳ thật vẫn tò mò muốn biết: ngày đó em hôn anh ở bệnh viện, anh có cảm giác gì vậy? Trên mạng nói có đúng không? Nhẹ nhàng hôn một chút sẽ khiến cho hormone trong người đều nổ tung, có cảm giác kích động đến sắp chết đi sao?
Bùi Xuyên không nhìn thấy đỏ ửng trên mặt cô, chỉ thấy gương mặt động lòng người cùng cặp mắt trong trẻo ướt dầm dề trong bóng tối, khiến người ta hết sức đau lòng.
Không khí có chút xấu hổ, Bối Dao nhỏ giọng nói: “Em không thoải mái……”
Hắn nhíu mày theo bản năng, hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”
Trong lòng cô thấy quái quái.
Nhưng theo bản năng cô biết nếu nói ra thì có vẻ không tốt lắm. Nếu cô thật sự có chút, chút thích Bùi Xuyên mà nói, vậy hắn có thích cô không? Hắn có thể ghét cô đầu óc choáng váng mà làm ra chuyện ngu xuẩn hay không?
Vì thế cô nói: “Ừ…… Choáng váng đầu.”
Bùi Xuyên nhấp môi, trong lòng hắn có chua xót khôn kể. Đây là bảo bối nhà người khác, hôm qua hắn mới đáp ứng cha mẹ cô là sẽ cách xa cô, không vấy bẩn lên bảo bối nhà họ. Thế mà hôm nay cô lại tới khiến trong lòng hắn lại nhịn không được dâng lên chờ mong mơ hồ.
Hắn cũng chỉ muốn nói chuyện với cô chứ không muốn gì khác.
Bối Dao lấy ra dũng khí đập nồi dìm thuyền mà nhẹ giọng nói: “Em có thể dựa vào anh một chút không?”
Cô suy một ra ba, rồi tiến lên một bước, vô cùng khẩn trương mà thử thăm dò đem đầu nhỏ dựa vào ngực hắn.
Cô chỉ cao đến ngực hắn thôi, không còn cách nào khác.
Ban đêm thực an tĩnh, tuyết dừng trên cành lá xum xuê của cây thường thanh. Dưới tàng cây, thiếu nữ nhẹ dựa trán vào ngực hắn.
Trong nháy mắt thiếu niên cơ hồ cứng đờ cả người, giống như bị người ta làm ma pháp định thân, không thể động đậy.