Trần Hổ càng không nhịn được.
Cậu ta ném cái bánh quy bị gặm một miếng tới trước mặt Bùi Xuyên, cũng định không ăn nữa.
Mẫn Mẫn nói đúng, Bùi Xuyên tiểu ra quần, bánh quy của cậu ta khẳng định cũng bẩn.
Bánh quy có nhân không ném chuẩn, cuối cùng cọ qua bàn, dừng lại bên cạnh xe lăn của Bùi Xuyên.
Bàn tay tái nhợt của Bùi Xuyên bỗng nhiên cầm xe lăn, đi về phía Trần Hổ. Sau đó anh túm chặt cổ áo Trần Hổ, đem cậu ta kéo về phía mình.
Trần Hổ ngẩn người: “Người câm, cậu làm gì!”
Từ khi chân của Bùi Xuyên bị chặt đứt, không bao giờ nói chuyện với bọn nhỏ.
Ban đầu bọn nhỏ còn gọi anh là Bùi Xuyên, bây giờ bọn chúng dứt khoát gọi là người câm.
Trần Hổ lớn lên chắc nịch, tự nhiên sẽ không “ngồi chờ chết”, đẩy Bùi Xuyên. Cậu bé gầy yếu bị Trần Hổ đẩy lùi về phía sau, đôi mắt Bùi Xuyên đen nhánh chưa đầy sự vắng vẻ mà giữ chặt cánh tay Trần Hổ cắn xuống.
“Oa a a……” Đau đến nỗi làm Trần Hổ lập tức khóc thành tiếng.
Cô Tiểu Ngô là người đầu tiên phát hiện xảy ra chuyện. Cô chạy nhanh tới định kéo hai đứa nhỏ ra.
Nhà trẻ náo loạn hết cả lên.
Bối Dao ôm hoa, lập tức nhìn thấy ánh mắt của Bùi Xuyên. Anh cắn cánh tay Trần Hổ, trêи trán đầy mồ hôi, ánh mắt xuyên qua những đứa bé trong lớp mà nhìn cô.
Bối Dao nhìn qua, anh lại nhắm mắt lại, nhưng lại không chịu há miệng ra, giống như muốn cắn đứt một miếng thịt của mập mạp.
Trần Hổ vừa đánh vào đầu anh vừa khóc.
Bùi Xuyên giống như người máy không cảm thấy đau đớn, giây tiếp theo cắn càng mạnh hơn.
Cô Tiểu Ngô kéo không ra. Đành phải dùng lực bóp hàm dưới cắn chặt của Bùi Xuyên: “Bùi Xuyên, nhả ra!”
Bọn nhỏ là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, toàn bộ bị dọa ngốc.
Khóe miệng Bùi Xuyên chảy máu, nhưng không biết là của ai.
Cô Tiểu Ngô nóng nảy.
Trời ạ, cô dùng sức bóp cằm một đứa trẻ như vậy, cũng không thể làm bé nhả ra. Cô Tiểu Triệu vội vàng đi vào, thấy hình ảnh này trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.
Cô ôn nhu mà sờ sờ đầu Bùi Xuyên: “Tiểu Xuyên, nhả ra được không, có cô ở đây mà, cô cô ở đây mà…..”
Bùi Xuyên mở mắt ra, ngơ ngẩn há miệng ra.
Cô Tiểu Ngô nhanh chóng lấy cánh tay Trần Hổ ra. Trêи cánh tay Trần Hổ có một dấu răng rất sâu, chảy ra máu.
Hai người liếc nhau, sắc mặt trắng bệch.
Cô Tiểu Ngô bế Trần Hổ lên dỗ dành, cô Tiểu Triệu nhanh chóng gọi phụ huynh đến.
Ngày tháng tám, Trần Hổ khóc đến mức nước mũi chảy lung tung.
Bọn nhỏ sợ hãi, không dám đứng gần Bùi Xuyên.
Hướng Đồng Đồng sắp khóc: “Cậu ta thật đáng sợ, còn cắn người nữa.”
Bối Dao ôm hoa sen cao bằng người, phát hiện không ai quan tâm Bùi Xuyên. Bùi Xuyên lau máu bên khóe miệng, trầm mặc nhìn bánh quy bị dẫm nát dưới mặt đất.
Trần Hổ khóc đến nỗi thở hổn hển: “Cô ơi, đi, mau đi……”
“Được được, cô ôm em ra ngoài.”
Sắc mặt Phương Mẫn Quân tái nhợt, vừa nãy lúc Bùi Xuyên và Trần Hổ đánh nhau cô bé ở ngay bên cạnh. Cô bé cố nhịn không dám khóc—— bởi vì mẹ nói người nổi tiếng kia là người đẹp lạnh lùng. Vậy nên làm “Tiểu Ngọc Nữ” cô không thể khóc.
Lúc này cô bé cũng không ngồi bên cạnh Bùi Xuyên nữa, một mạch chạy ra bên ngoài.
Bối Dao nhìn giáo viên dỗ Trần Hổ, ánh mắt sáng lên, chân ngắn nhỏ lạch bạch đi đến trước mặt Bùi Xuyên. Sau đó đặt hoa sen vào trong ngực anh.
“Tặng cho cậu.”
Cô quay đầu ra ngoài cửa nhìn thì thấy cô Ngô ôm Trần Hổ vỗ vỗ lưng: “Không đau không đau nha……”
Bối Dao lại quay lại đầu, ngửa đầu nhìn cậu bé ngồi trêи xe lăn, chiều cao làm cô chỉ có thể vỗ vỗ lên cánh tay anh, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng dỗ dành: “Không đau không đau nha……”
Khóe môi anh còn vết máu chưa lau hết, trêи người lại đặt một bông hoa sen to.
Mùi hương thanh nhã của hoa sen cùng với mùi sữa trêи người cô bao phủ xung quanh anh. Bàn tay nhỏ đầy thịt mềm mại nhẹ nhàng vỗ về. Giống như một con chuồn chuồn của mùa hè khẽ đậu xuống.
Đầu khi nãy bị Trần Hổ đánh vẫn rất đau.
Anh rũ mắt nhìn cô, thấy mắt hạnh của cô như mang theo một hồ nước trong suốt, khẽ nói: “Không đau nha……”
Ánh mặt trời sáng lạn chói mắt, khiến người ta thấy chua xót. Anh đặt đóa hoa sen lên trêи bàn, hất bàn tay nhỏ của cô ra, đẩy xe lăn đi ra chỗ khác.
Bối Dao chán nản nhìn bóng dáng gầy yếu của anh, sau đó đi về phía Hướng Đồng Đồng.
Chóp mũi Hướng Đồng Đồng đỏ bừng, giữ chặt tay Bối Dao, muốn kéo cô ra bên ngoài.
Đứa trẻ chơi thân với Trần Hổ nhất trong lớp là Lý Đạt, lúc này Lý Đạt hét to một tiếng: “Bùi Xuyên là con chó nhỏ!”
Lập tức có mấy đứa bé đồng ý gật đầu.
Bối Dao quay đầu lại, bóng dáng cô đơn kia vẫn không nhúc nhích.
“Mẹ tớ nói, cắn người là con chó nhỏ. Dao Dao, chúng ta không chơi với cậu ta.”
Bối Dao có đôi mắt to, lông mi cũng rất cong. Lúc chớp chớp mắt, làm người ta muốn sờ sờ đầu cô. Cô nghiêm tú lắc đầu: “Cậu ấy không phải con chó nhỏ.” Cô lớn tiếng nói cho Hướng Đồng Đồng và mọi người nghe, “Cậu ấy tên là Bùi Xuyên, mẹ tớ nói, xuyên là con sông, con sông rất sạch sẽ.”
Bùi Xuyên rũ mắt.
Tiếng nói của cô non nớt thanh thúy, giống như chuông gió vậy.
Chân bị chặt đứt, rất nhiều người ngại cậu bẩn.
Mọi người trong nhà trẻ đều nhớ chuyện lần trước cậu tiểu ra quần.
Kỳ thật cậu không bẩn, cậu đã có thể tự mặc quần áo từ sớm. Đi WC xong cậu cũng chăm chỉ rửa tay ba lần. Bùi Xuyên thậm chí còn thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, bây giờ cậu cũng đã biết làm toán. Nhưng mà bị chặt đứt chân, lại trở thành bẩn thỉu.
Khi cha đặt tên cho bé, lấy nghĩa “Hải nạp bách xuyên”, nghĩa là trăm sông đổ vể một biển.
Tuy cậu không hiểu có ý gì, nhưng lại biết đây là cái tên hay.
Nhưng cái tên hay, bây giờ cũng bởi vì hai chân bị chặt đứt mà nhiễm bẩn, không có linh hồn.
~~~
Phụ huynh Trần Hổ tới trước, cả cha mẹ đều tới.
Cha Trần Hổ bọn nhỏ đều quen, là một người lưng hùm vai gấu. Đôi mắt ông trừng to như cái chuông đồng, chỉ vào Bùi Xuyên nói: “Thằng nhóc thối, nếu Tiểu Hổ nhà tao có chuyện gì, ông đây sẽ đánh chết mày!”
Trần Hổ vừa nghe, khóc đến kinh thiên động địa cực kỳ tội nghiệp.
Mẹ Trần Hổ cũng trừng mắt nhìn Bùi Xuyên, ôm con muốn tới bệnh viện khám.
Cô Tiểu Ngô xấu hổ đứng một bên: “Xin lỗi xin lỗi, là do chúng tôi không trông chừng hai cháu tốt, hai anh chị mang Tiểu Hổ đi khám trước đi.”
Hai vợ chồng lúc này mới ôm con mình đi.
Qua nửa tiếng, mẹ Bùi Xuyên là Tưởng Văn Quyên tới. Khuôn mặt bà thanh tú, tóc búi ở sau đầu, sạch sẽ lưu loát.
Đây là một người phụ nữ ngoại hình vô cùng dịu dàng. Bùi Xuyên giống mẹ một chút nên khuôn mặt tuấn tú, lại giống cha ba phần nên thêm vài phần thâm trầm.
Tưởng Văn Quyên trêи đường tới đã nghe cô Tiểu Triệu nói qua.
Bà trầm mặc, đi tới cười cười với Bùi Xuyên, sau đó sờ sờ đầu anh.
Bối Dao tinh ý thấy, ánh mắt anh sáng lên, giống như đất trời vào xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc, từng điểm sáng nhỏ xuất hiện làm ánh mắt anh trở nên rực rỡ, sinh dộng. Mẹ Bùi đẩy xe lăn ra ngoài, Bối Dao nghe thấy anh nhẹ nhành lên tiếng “Mẹ”.
Anh có thể nói, chẳng qua là ít nói.
Trong lòng anh có một cán cân, giới hạn rõ ràng.
Cô chớp mắt, ghé vào cạnh cửa, mắt trông mong nhìn bóng dáng hai người.
Khi nào Bùi Xuyên mới bằng lòng nói chuyện với cô nhỉ? Tưởng Văn Quyên mang Bùi Xuyên về nhà, rửa mặt cho anh, lại lấy nước để anh súc miệng.
Bùi Xuyên vẫn luôn im lặng, Tưởng Văn Quyên nhìn khuôn mặt thanh tú tái nhợt của con mình, sờ sờ mái tóc đen của anh: “Vì sao Tiểu Xuyên lại cắn Trần Hổ?”
Bùi Xuyên rũ mắt nói: “Cậu ta cướp bánh quy của con.”
Tưởng Văn Quyên nhíu mày.
Bà biết Bùi Xuyên đang nói dối, gia đình bọn họ xem như giàu có nhất tiểu khu này. Cái loại bánh quy có nhân đó nhà người khác không có, nhưng nhà bọn họ không chỉ có bánh quy, còn có chocolate. Bùi Xuyên sẽ không đánh nhau vì một cái bánh quy.
Mặc dù con trai không nói, ánh mắt mẹ Bùi lại dừng trêи chân Bùi Xuyên, trong mắt mang theo sự buồn bã. Kỳ thật Tưởng Văn Quyên cũng biết vì sao, khẳng định là bởi vì chân.
Bà ôn nhu ôm anh một cái, sau đó cười nói: “Mẹ đi nấu cơm, một lát là có thể ăn cơm, Tiểu Xuyên có muốn ăn gì không?”
Bùi Xuyên lắc đầu, mắt đen an tĩnh hiểu chuyện nhìn bóng dáng bận rộn của Tưởng Văn Quyên.
Bùi Hạo Bân chạng vạng mới về nhà, gần đây ông phải truy nã tội phạm nguy hiểm, thường phải bận đến đêm khuya. Sau khi ông trở về, bầu không khí trong nhà bỗng nhiên an tĩnh lại.
Nhà Bùi Xuyên có một chiếc TV màu, đặt ở phòng khách, trong năm 1996 xem như thứ hiếm, không phải nhà nào cũng có. Tưởng Văn Quyên đang xem chương trình âm nhạc cùng với Bùi Xuyên, bà không quay đầu, Bùi Hạo Bân nói trước, “Anh đã về.”
Ông nhìn bộ dáng mệt mỏi của vợ mình, lại sờ sờ đầu con trai.
Bùi Xuyên ngửa đầu nhìn cha, trong đôi mắt ngây thơ không có chút căm ghét nào. Trong lòng Bùi Hạo Bân có chút đau xót khó phát hiện.
Tưởng Văn Quyên oán Bùi Hạo Bân liên lụy tới Bùi Xuyên, hai người lâu lâu lại cãi nhau.
Khoảng thời gian trước có một đêm hai người đều bận, Tưởng Văn Quyên phải mổ chính cho một ca cấp cứu, Bùi Hạo Bân cũng phải tăng ca. Bọn họ đều cho rằng người kia sẽ đón Bùi Xuyên, kết quả trở về mới biết hai người đều không đi, đêm đó Tưởng Văn Quyên cuồng loạn khóc cả một đêm.
Tưởng Văn Quyên và Bùi Hạo Bân tuy rằng kết hôn là do mai mối, nhưng sau khi kết hôn cũng rất ngọt ngào. Đặc biệt là sau khi Bùi Xuyên được sinh ra, hạnh phúc giống như lên đến đỉnh viên mãn. Nhưng sau khi Bùi Xuyên bị chặt đứt chân, Tưởng Văn Quyên không có cách nào không hận Bùi Hạo Bân.
Bà hận chồng mình bởi vì công việc mà làm kẻ thù hại con trai mình, để con trai mình mới bốn tuổi đã bị kẻ thù chặt đứt hai chân.
Lúc ấy nhìn thấy Bùi Xuyên cả người đầy máu, mọi can đảm của bà tan nát, trái tim đều nát.