Nhưng Tần Đông Ni nói đúng, có vài thứ chính là không nhịn được.
Nếu cô còn có thể tìm được Bùi Xuyên, nếu cô còn có thể nhìn thấy Bùi Xuyên thì cô nhất định sẽ nói với anh một câu cho dù đến muộn rằng cô thích anh nhiều đến thế nào.
~~~
Nhưng mà ngày tháng vẫn không nhanh không chậm trôi qua, tất cả mọi người đều biết hoa hậu giảng đường của khoa y hay chạy qua khoa luật khiến trái tim các sinh viên nam của khoa luật rung động không thôi.
Nhưng từ mùa thu năm thứ nhất đến mùa thu năm thứ hai, Bối Dao không đi tìm bất kỳ sinh viên nào bên đó, cô chỉ đi tìm giáo viên của khoa, hỏi họ về các loại tội phạm hình sự và phán quyết cuối cùng.
Toàn bộ giáo sư của khoa luật đều bị cô xin gặp và hỏi han hết.
Vì thế khoa luật đồn rằng hoa hậu giảng đường muốn chuyển chuyên ngành chứ không phải muốn tìm nam sinh nào đó yêu đương. Nhưng sau thời hạn được chuyển chuyên ngành, Bối Dao vẫn ở lại khoa y, mọi người đều không hiểu rốt cuộc cô muốn làm gì.
Cứ mỗi khi nhàn rỗi là Bối Dao lại đi quanh khoa luật để trưng cầu ý kiến. Sau đó có một giáo viên nói với cô: “Không công khai thẩm tra xử lí thì hoặc là vụ án trẻ vị thành niên, hoặc là…… Có liên quan đến cơ mật. Nếu người kia đã thành niên thì khả năng lớn là trường hợp sau.”
Bối Dao nhớ tới danh xưng “Ác ma” trong cuốn nhật ký, còn nhắc tới phần mềm.
Cô thay đổi câu hỏi: “Nếu là tội phạm có chỉ số IQ cao thì sao ạ? Nếu vụ án cũng tương đối nghiêm trọng thì anh ấy khả năng sẽ bị giam ở đâu ạ?”
Giáo viên nghĩ nghĩ: “Nếu thăm tù cũng không được phép thì nhất định là trải qua thẩm tra của tòa án tối cao. Thiếu niên phạm tội, nhân tài có chỉ số IQ cao, không biết em đã nghe thấy vụ án này chưa.”
Giáo viên tiếp tục nói: “Mười mấy năm trước, ở nước X từng có một nữ gián điệp, cô ta đánh cắp rất nhiều bí mật quốc gia, từ khi 10 tuổi đã gia nhập tổ chức. Sau đó cô ta gây ra vài cuộc náo động và bị nước G bắt khi 18 tuổi. Vốn dĩ phải xử bắn nhưng sau khi trải qua rất nhiều thảo luận, nữ gián điệp đó được thả ra, một lần nữa cho cô ta cơ hội. Trong lúc làm gián điệp cô ta sửa sang lại mật báo gửi ra nên đã tránh được rất nhiều cuộc chiến vô nghĩa.”
Giáo viên tổng kết lại: “Quốc gia rất khoan dung đối với nhân tài có tâm hướng về chính nghĩa. Bối Dao, nếu đúng như lời em nói thì cậu ta có khả năng đang làm cải tạo cơ mật, quốc gia sẽ thu nhận nhân tài thế này.”
Giáo viên thấy đôi mắt cô gái trước mặt sáng lên, khuôn mặt ôn nhu như ánh trăng.
Cô hỏi, “Vậy anh ấy sẽ bị nhốt ở đâu ạ?”
Giáo viên lắc đầu, cái này thì bà bất lực.
Bối Dao vẫn cúi đầu thật sâu mà nói: “Cảm ơn ngài.”
Mùa đông năm nay Bối Dao về thành phố C ăn tết. Trêи ngọn cây ở thành phố C có treo đèn lồng đỏ thẫm, Bối Dao ăn xong bữa cơm đoàn viên thì Phương Mẫn Quân lại đây thăm hỏi.
Phương Mẫn Quân đã trưởng thành, từ quần áo cũng bắt đầu thành thục hơn.
Cô nàng uốn tóc, nhuộm thành màu nâu.
Hai cô gái nhỏ ở trong phòng nói chuyện.
Phương Mẫn Quân cũng không mang bộ dáng thật vui mừng. Cô nàng tự giễu mà lắc lắc mái tóc của chính mình: “Bộ dạng này của tớ có phải thực xa lạ hay không?”
Cô nàng không thích như bây giờ, cô nàng thích như hồi thiếu niên, ở bên đám Bối Dao, mùa đông cùng nhau ném tuyết, để một mái tóc dài đen tùy ý đường hoàng. Khi đó không cần trang điểm cũng rất đẹp.
Nhưng Hoắc Đinh Lâm thích dáng vẻ hiện tại của Phương Mẫn Quân. Rốt cuộc năm đó cô nàng có bóng dáng của minh tinh Thường Tuyết nên khi trưởng thành Phương Mẫn Quân vẫn rất ưa nhìn.
Bối Dao cười nói: “Mẫn Mẫn vẫn luôn thật xinh đẹp, khi còn nhỏ tớ còn rất hâm mộ cậu đó.”
Giọng nói của Bối Dao ôn nhu, trong mắt là chân thành. Trong lòng Phương Mẫn Quân chua xót, suýt nữa đỏ mắt. Gia đình Hoắc Đinh Lâm ở thành phố C phát triển rất khá. Bọn họ là một chi của Hoắc gia, vì thế chỉ cần 2 năm đã đứng vững gót chân ở thành phố mới này. Hoắc gia trước kia từng có người làm nguyên soái, đến nay còn có lực ảnh hưởng rất lớn ở trong quân đội, cũng quen nhiều người.
Phương Mẫn Quân ghé sát vào bên tai Bối Dao nói: “Dao Dao, mình có hỏi Hoắc Đinh Lâm cùng chú Hoắc, những tội phạm có chỉ số IQ cao sẽ bị quốc gia nhốt ở chỗ nào.”
Cô nàng nhẹ giọng nói mấy chữ khiến Bối Dao trợn to mắt.
Hoắc gia trước kia có người ở khắp nơi trong quân đội, Phương Mẫn Quân nói: “Tuy có khả năng không phải ở đó nhưng cũng coi như có nửa hy vọng. Cảm ơn cậu trước kia đã giúp đỡ, những gì tớ có thể làm được cho cậu cũng không nhiều, chỉ thế này thôi.”
Lúc Phương Mẫn Quân và Triệu Tú rời đi, Bối Dao nhìn bóng dáng cô nàng gọi: “Mẫn Mẫn!”
Phương Mẫn Quân quay đầu lại.
“Cảm ơn.”
Phương Mẫn Quân cười: “Không có gì.” Bóng dáng quạnh quẽ của cô nhu hòa xuống, hóa ra có những người càng lớn lên càng tốt đẹp.
~~~
Tết Âm Lịch còn chưa tới nhưng Bối Dao lại muốn trở lại thành phố B.
Triệu Chi Lan vội vàng nói: “Con, cái đứa ứa nhỏ này, tết nhất mà sao con đột nhiên lại phải trở về trường, có chuyện gì để ăn tết xong lại trở về không được sao?”
Nhưng cuối cùng Bối Dao vẫn trở về, vé xe cũng không thể trả lại, rất nhiều phương tiện giao thông hiện tại đã ngừng hoạt động rồi.
Lúc Bối Dao gập ghềnh trở lại thành phố B thì ở đây đang đổ tuyết lớn.
Bông tuyết như lông ngỗng bay đầy trời, trong khoảnh khắc khiến người ta bạc đầu.
Bối Dao đến “Nhà giam số 7″ trước, cũng chuẩn bị tinh thần có thể Bùi Xuyên sẽ không ở đây. Phương Mẫn Quân cũng đã nói chỉ có khả năng anh ở đây chứ không hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng Bối Dao vẫn tới.
“Nhà giam số 7″ ở vùng ngoại ô, rất xa.
Không có xe đến thẳng chỗ đó, vì vậy Bối Dao thuê một chiếc xe đạp chạy qua đó. Cô quấn khăn quàng cổ che lại gương mặt để cản gió tuyết, đến bên ngoài “Nhà giam số 7” thì đã là giờ ăn cơm chiều.
Nơi khác mọi người đều đang ăn tết chúc mừng, trong ngục giam sẽ có vài phần quạnh quẽ.
“Nhà giam số 7″ thì có chút bất đồng, đối tượng giam giữ đều là nhân tài.
Nói cách khác, bọn họ đang lập công chuộc tội.
Vào thời điểm ăn tết, trại giam sẽ tăng cường cảnh lực bố trí, cũng sẽ tổ chức một ít hoạt động cho phạm nhân tham dự.
Tay Bối Dao đã sắp đông cứng rồi, cô nhìn tòa kiến trúc trước mặt, trong mắt ê ẩm.
Nhà giam số 7 cũng không phải không cho phép thăm tù, nhưng người có thể tìm đến nơi này đã ít lại càng ít hơn. Lúc trước Bùi Xuyên tiến vào thì trong hồ sơ ghi không có người thân, vì thế cũng không thông báo cho người thân anh bị nhốt ở đâu.
Còn Bối Dao, anh dựa vào cái gì mà trì hoãn con gái nhà người khác chứ?
Lúc cảnh ngục đến thông báo thì Bùi Xuyên đang ăn cơm. Người xung quanh một vòng đều là lão đại chỉ số IQ cao, có thiên tài sinh hóa, có nhân tài cơ giới. Quốc gia rất khoan dung nên bọn họ ở đây cũng không quá quạnh quẽ. Nghe nói lát nữa ăn xong còn có hai hoạt động giải trí.
Rốt cuộc mọi người ở nơi này đều đã ký một hiệp nghị, bọn họ cũng không hẳn là “Ngồi tù”, mà là đang vì quốc gia công tác bí mật.
Lúc trước mỗi lần cảnh ngục đến đây thông báo có người nhà của ai đó đến thăm, Bùi Xuyên đều không tỏ thái độ gì.
Anh không có người nhà, cũng không ai biết anh ở chỗ này.
Nhưng lần này cảnh ngục lại mở miệng nói: “Bùi Xuyên, có người tìm.”
Không khí trong nháy mắt an tĩnh, đám “Bạn tù” đều kinh ngạc hoặc trêu chọc mà nhìn Bùi Xuyên.
Thần sắc Bùi Xuyên vốn đang nhàn nhạt an tĩnh mà ăn cơm, một khắc này chiếc đũa trêи tay anh bỗng nhiên rơi xuống đất.
Những người trong “Nhà giam số 7″ đều có người thân hoặc bạn bè, mỗi khi đến “ngày thăm tù” bọn họ đều sẽ đến thăm họ.
Mà người trong ngục giam này đều có tương lai.
Mỗi một năm đều có rất nhiều người từ nơi này ra ngoài, trở thành công chức nhà nước, vì quốc gia làm việc. Rốt cuộc là nhân tài có chỉ số IQ cao, cho dù phạm sai lầm thì cũng sẽ không tạo thành hậu quả đặc biệt nghiêm trọng gì.
Nhưng mà Bùi Xuyên đã vào đây hơn một năm, anh so với mọi người làm việc càng nỗ lực hơn nhưng lại chưa có người nào đến thăm.
Hơn một năm nay, hơn bốn trăm ngày đêm, mỗi người đều từng được gọi ra gặp người quen, chỉ có Bùi Xuyên là không.
Mọi người gần như đều đã chấp nhận việc thiếu niên trầm mặc ít lời này không có thân nhân. Nhưng hôm nay thế mà lại có người đến thăm, hơn nữa nhìn phản ứng của Bùi Xuyên thì người này hẳn là rất quan trọng.