Mục lục
Sức nóng của một ác ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Đã sắp 4 năm, thiếu niên này so với bất kỳ ai khác đều nỗ lực, tích cực tiếp thu giáo ɖu͙ƈ trong “nhà giam số 7”.


Quy trình ra tù ở “Nhà giam số 7″ khác với các nhà giam khác, rốt cuộc nơi này cũng tốt hơn chút, đây là nôi bồi dưỡng người tài.


Năm 2013, Bùi Xuyên trước tiên điền bảng biểu, chứng minh nhân dân và giấy nhậm chức sẽ được phát sau khi được thả ra.


Thành Tranh Hải đi qua nhìn, thấy chàng thanh niên trẻ tuổi đang ngồi thẳng tắp để điền cái bảng biểu kia.


Bùi Xuyên, nam, 22 tuổi.


Thành Tranh Hải cười ha ha: “22 tuổi, đến tuổi pháp định kết hôn rồi.”


Tay cầm bút của Bùi Xuyên dừng lại một chút.


“Bùi Xuyên, đời này của cậu cũng được coi là không liễu ám hoa minh, tuyệt xử phùng sinh*?” Trời xui đất khiến đi lên một con đường khác nhưng sau khi ra tù lại có thể vì tổ quốc trực tiếp công tác. Đời này có lẽ là phụng hiến nhưng chung quy vẫn là vinh dự.


*Trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng. Tuyệt xử phùng sinh là một thành ngữ của Trung Quốc hiểu nôm na là gặp được đường sống trong cõi chết cũng có thể hiểu là thập tử nhất sinh.


“Thành tiền bối.” Anh nhàn nhạt nói, “Tôi chưa từng học đại học dù chỉ một ngày.”


“Thế thì có quan hệ gì? Cậu nhìn sinh viên bên ngoài xem, học xong 4 năm đại học nhưng có mấy người có thể làm nhà khoa học chứ? Ai có thể đến viện nghiên cứu quốc gia hoặc là một đường công tác chứ? Bốn năm này cậu trả giá không ít, về sau cậu thành thục hơn nam sinh cùng tuổi rất nhiều. Sau này có tiền đồ, đừng quên đến thăm lão già tôi nhé.”


Sắc mặt Bùi Xuyên trước sau đều bình tĩnh khiến người ta không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì. Thành tiền bối nói: “Cậu ấy à, cái duy nhất không tốt chính là tuổi còn trẻ mà suy nghĩ quá nặng.”


Bùi Xuyên điền xong bảng biểu thì không nói tiếp nữa.


Thế giới này định nghĩa đối với anh mỗi người lại khác nhau, có lẽ có người cảm thán sau khi anh ra tù sẽ là nhà khoa học của quốc gia, nhưng có một bộ phận người chỉ biết nhìn đến anh là một kẻ đã ngồi tù bốn năm, là một người đàn ông chưa từng học đại học một ngày.


Anh ở trong tù không thấy ánh mặt trời, cùng các lão tiền bối này ở chung, dĩ nhiên học được nhiều điều nhưng về sau anh phải đối mặt với xã hội phức tạp.


Bùi Xuyên cũng không có tâm lý khϊế͙p͙ sợ, anh không ngại ánh mắt của người ngoài, nhưng anh bận tâm đến Bối Dao, vì thế không thể không nghĩ nhiều.


Lúc anh còn ở trong tù thì các bạn cô có khả năng còn không biết cô có một người “bạn trai” như anh, mà anh cũng có thể chờ tâm tình thiếu nữ của cô lắng động, thấy rõ tình cảm của mình. Gần bốn năm nay Bối Dao lúc nào cũng có thể đổi ý nói lời chia tay nhưng cô không làm thế.


Có điều là một người đàn ông, anh không thể không nghĩ đến tương lai của cô.


Triệu Chi Lan năm đó dùng toàn bộ tài sản trong nhà cầu anh buông tha cho con gái nhà họ. Khi đó Bùi Xuyên còn chưa ngồi tù mà dì Triệu đã như thế. Hiện tại anh ngồi tù ra thì không thể nghi ngờ là bọn họ sẽ càng không đồng ý. Anh sợ Bối Dao bởi vì ở bên mình mà bị tổn thương, càng sợ cô thấy rõ thế giới này, bỏ anh mà đi.


Những gì cô đem đến quá mức tốt đẹp khiến anh hãm quá sâu.


Nếu ngày nào đó cô vì bị tổn thương, sợ hãi mà muốn bỏ lại anh, thì anh chịu không nổi.


Ra tù đến tột cùng là một việc đáng ăn mừng nhưng Bối Dao cùng đám Kim Tử Dương đều không biết. Hết thảy vẫn như cũ tiến hành đâu vào đấy.


~~~


Vào lúc ăn tết năm 2013, Bối Dao không có cách nào đi thăm Bùi Xuyên.


Bà ngoại cô bị bệnh nặng, đã sắp không được.


Không biết là ai nói rằng khi một người trở thành mẹ thì trong mắt họ con cái là quan trọng nhất sau đó mới tới cha mẹ. Nhân loại vĩnh viễn yêu thương đời sau hơn.


Vì thế cho nên dù Triệu Chi Lan cũng có chút sầu thương thì vẫn không lập tức gọi Bối Dao về. Bà sợ con gái ở trường tâm tình không yên, sợ chậm trễ kỳ thì cuối kỳ của cô. Kỳ thật Triệu Chi Lan ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng có oán. Bà ngoại Bối Dao đời này chỉ có một trai một gái, con gái Triệu Chi Lan là chị, khi còn nhỏ đã chịu đủ khổ cực, thân còn chưa cao bằng bệ bếp thì đã phải nấu cơm.


Sau đó em trai Triệu Hưng ra đời lại nhận được toàn bộ sủng ái. Triệu Chi Lan đời này chỉ có sau khi gả cho Bối Lập Tài rồi mới thoát khỏi cuộc sống khổ sở trước đó.


Triệu Hưng đời này là cái chày gỗ, chẳng làm được chuyện gì tốt cả. Ông ngoại Bối Dao qua đời ngoài ý muốn, được không ít tiền bồi thường, nhưng đều bị bà ngoại tiêu phí trêи người Triệu Hưng.


Từ khi Bối Dao sinh ra tới nay vẫn luôn là Triệu Chi Lan tự tay nuôi đến lớn, bà ngoại Bối Dao không giúp Triệu Chi Lan trông con một ngày nào.


Chỉ trừ bỏ năm ấy vì sinh con thứ hai là Bối Quân nên Triệu Chi Lan mới về nhà mẹ đẻ ở một thời gian.


Lúc ấy bà ngoại ước chừng cũng hiểu con trai mình không đáng tin, tương lai có lẽ chỉ dựa được vào con gái để dưỡng lão. Bởi vậy bà đối với con gái của Triệu Chi Lan là Bối Dao thái độ đặc biệt tốt, trong ngoài đều khen Dao Dao xinh đẹp.


Nhưng Triệu Chi Lan lại biết, lời nói là thứ dễ dàng cho đi nhất. Tiền của Bối gia trước kia đều đắp hết lên người Triệu Hưng, thế nên trong nhà nghèo đến nỗi Bối Dao phải mặc đồ cũ của chị họ Tiểu Thương. Nhưng cho dù khó khăn đến thế thì bà ngoại Bối Dao cũng không giúp được gì.


Yêu ai yêu cả đường đi, quần áo xinh đẹp của Triệu Tiểu Thương lại phần lớn do bà ngoại của Bối Dao mua.


Vì thế lúc Bối Dao thi xong cuối kỳ Triệu Chi Lan mới nói cho Bối Dao: “Trở về gặp mặt bà ngoại con một lần cuối đi.”


Bối Dao không kịp chạy đến thăm Bùi Xuyên nên đành phải gọi điện cho Kim Tử Dương để hắn nói với Bùi Xuyên một chút.


Lúc cô vội vàng về đến bệnh viện quê thì bà ngoại đang lôi kéo tay Triệu Hưng, một đôi mắt vẩn đục nhìn đứa con trai duy nhất, môi giật giật, nói không ra lời.


Trong không khí có mùi nước tiểu nhàn nhạt, Triệu Tiểu Thương đứng ở cạnh cửa, cái mũi hướng ra ngoài thỉnh thoảng hít một ngụm không khí bên ngoài.


Triệu Chi Lan ở phòng bệnh, thấy Bối Dao trở về thì vẫy tay: “Lại đây nhìn bà ngoại.”


Bối Dao qua đi, nhẹ nhàng cầm lấy một cái tay khác của bà lão: “Bà ngoại, cháu tới thăm bà.”


Bàn tay che kín nếp nhăn kia run lên, bà ngoại mất thật lâu sức lực mới nhận ra đây là cháu gái ngoại của mình, đứa cháu gái đời này mình chưa từng thương yêu.


Mà đứa cháu nội Triệu Tiểu Thương mà từ nhỏ bà đã yêu thương lúc này lại có sắc mặt rất khó coi đứng ở cạnh cửa, giống như bị cỗ mùi vị trong phòng hun đến không chịu nổi.


Tiểu Bối Quân nắm tay mẹ, tuy cậu nhóc không hiểu chuyện nhưng cũng biết trong nhà có chuyện lớn, không dám nói lời nào, thành thành thật thật đứng, cũng không oán giận mùi trong phòng thối.


Triệu Hưng không nói chuyện, cũng không quát Triệu Tiểu Thương ở ngoài.


Bà ngoại nhìn lướt qua một phòng toàn người, cuối cùng chảy ra một hàng nước mắt vẩn đục.


Đứa con trai bảo bối của bà cuối cùng lại là một tên phá gia chi tử, không chỉ phá hết tiền trợ cấp trong nhà mà còn khiến chị gái Triệu Chi Lan bị liên lụy tầm mười năm. Đứa con gái bà ít khi quan tâm này, không ngờ lại là người hầu hạ vệ sinh* cho bà trong đoạn thời gian cuối cùng của sinh mệnh.


*Nguyên văn bên cv quá thô nên tớ để “vệ sinh” nhé. (nguyên văn là c*t đái nhé.)


Đứa cháu gái bà nuôi nấng nhiều năm là Triệu Tiểu Thương thì ngại bà thối.


Bà ngoại lúc này đã nói không nên lời, nhưng bàn tay cầm tay Bối Dao vẫn dùng sức đến run rẩy.


Triệu Chi Lan quay mặt đi chỗ khác, không để mọi người trong phòng nhìn thấy mình khóc.


Có đôi khi bà cũng không hiểu, tại sao cùng là phụ nữ đi lên từ thời đại cũ chịu nhiều khổ sở mà sao vẫn cố tình xem thường nữ nhân, khắt khe với con gái mình.


Buổi tối hôm đó bà ngoại vẫn qua đời, không để lại một câu di ngôn.


Triệu Chi Lan hy vọng mẹ mình đi có thể diện một chút nên tự thay quần áo cho mẹ. Bối Dao muốn hỗ trợ nhưng Triệu Chi Lan nói: “Dao Dao mang theo em con đi ra ngoài, nơi này có mẹ là được rồi.”


Từ trong xương cốt Triệu Chi Lan đã là một người quật cường, Bối Dao chỉ đành dẫn em trai ra ngoài.


Ai cũng không biết bà ngoại trọng nam khinh nữ của cô lúc lâm chung đã nghĩ cái gì, có hối hận không.


Bối Quân nhỏ giọng nói: “Chị, mẹ đã một ngày không ăn cơm rồi.”


- NhayHo.Com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK