Lúc này hắn rất nghiêm túc, trong phòng học chỉ có tiếng hắn tính toán, tiếng bút cọ vào trên giấy sàn sạt rung động.
Bên ngoài gió tuyết đã ngừng, trong phòng học ánh đèn nhu hòa. Bộ dáng hắn nghiêm túc trầm tĩnh khiến cô nhìn đến mềm lòng.
Trái tim cô nảy lên thình thịch, so với vừa chạy xong còn nhanh hơn, cảm giác vô cùng kỳ diệu. Trần Phỉ Phỉ nói, nếu nhìn thấy người mình thích sẽ vui mừng, không thấy người đó thì sẽ nhớ.
Kỳ quái là cảm giác này cũng không đáng ghét. Giống như mưa tuyết bên ngoài đã tạnh, trong lòng cô cũng sáng sủa lên. Năm nay cô sắp 17 tuổi, không cần hỏi Trần Phỉ Phỉ, cô đột nhiên đã hiểu ra.
Cô thích hắn.
Thực ngượng ngùng lại thực ngọt ngào mà thích, ai cũng không biết.
Cô bao dung tính tình lãnh đạm của hắn, cũng yêu khí phách và sự dũng cảm của hắn mà không ai có thể so được, còn có cả sư ôn nhu tiếc nuối vì hắn không được thế giới này quan tâm.
Má cô chậm rãi đỏ lên, đôi mắt hạnh sáng ngời.
Tình đậu sơ khai, trong lòng cô như có một chiếc trống nhỏ, từng khắc đều rung lên không ngừng được.
Bối Dao nhịn không được nghĩ không biết hắn có thích mình không? Có phải như Trần Phỉ Phỉ nói, hắn chỉ coi cô là tiểu thanh mai nên mới bảo hộ, dung túng cô sao? Hay là có tình cảm khác?
Cô đột nhiên cảm thấy, lần trước cô hôn hắn xong thì nên thừa dịp cảm giác mới lạ mà hỏi hắn xem hắn có thích cô không.
Nhưng mà…… Nhưng mà…… Bị cự tuyệt thì xấu hổ lắm.
~
Một bài thi này Bùi Xuyên dùng một tiếng rưỡi đã làm xong. Hắn kiểm tra lại một lần rồi đưa cho cô Trần. Mấy giáo viên so đáp án, nghiêm túc mà chấm bài, vài phút sau đã có thành tích.
Điểm tuyệt đối.
Thành tích này khiến cô Trần cũng thấy ngoài ý muốn. Bà kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Bùi Xuyên, mấy giáo viên cũng hai mặt nhìn nhau, đều không thể tin được. Có điều kết quả này khiến cô Trần vô cùng vui vẻ.
Lời giải của hắn rất nghiêm cẩn rõ ràng, tính toán cũng rất quen thuộc. Hắn thật sự có bản lĩnh thi được điểm tuyệt đối.
Cô Trần vui mừng không thôi. Bà ủng hộ đúng người rồi, căng thẳng suốt một giờ qua hiện có thể thả lỏng rồi.
Đoàn người lại về văn phòng của chủ nhiệm Trương, lúc này tiết tự học buổi tối còn chưa tan học.
Chủ nhiệm Trương cũng không nghĩ tới kết quả lại như thế này, mặt ông ta tái đi: “Thầy … Xin lỗi, trường học sẽ huỷ bỏ xử phạt với trò. Bạn học Bùi, mau trở về đi học đi.”
Bối Dao nói: “Huỷ bỏ xử phạt, các trường phải xin lỗi Bùi Xuyên, đây là thầy đã đáp ứng bọn em rồi.”
Bùi Xuyên rũ mắt nhìn cô. Giọng cô mềm mại, lại cố chấp nói: “Ngày mai nghỉ rồi, thừa dịp còn chưa nghỉ, thầy gọi cho giáo viên các trường, để bọn họ cho đăng thông báo xin lỗi đi.”
“……”
“Còn có bảng vàng bị bôi đen cũng phải sửa lại.”
“……”
“Còn nữa, Tam Trung có một người thi đứng thứ nhất toàn thành phố, thật là lợi hại.”
Cứ thế, ngón tay Bùi Xuyên ở trong túi quần xẹt qua màn hình di động của mình. Trước đó hắn có ghi âm lại việc xử lý học xinh gian lận một cách qua loa của chủ nhiệm Trương. Chỉ chuyện này cũng đủ khiến ông ta thân bại danh liệt, hoặc là bị sa thải, hoặc là đời này đều không thể thăng chức.
Nhưng mà cô gái nhỏ bên người hắn lại cất tiếng giòn vang, giống như con chim nhỏ sung sướng mà reo vang. Cái cằm nhỏ tuyết trắng của cô bị cái khăn lông xù che mất, khuôn mặt nhỏ càng làm cho người ta thấy trìu mến. Hắn chứng minh được trong sạch mà sao cô còn vui vẻ hơn hắn.
Hắn đột nhiên cảm thấy, người xấu trên thế giới này cũng không nhất định phải đuổi tận giết tuyệt. Bởi vì hắn cũng dựa vào sự thiện lương cùng sinh động đáng yêu này mà hấp thu ấm áp.
Trước khi bọn họ rời khỏi văn phòng, mặt chủ nhiệm Trương đen như đít nồi nói: “Từ từ, nữ sinh kia, em và Bùi Xuyên là quan hệ gì, khống cho phép yêu sớm!”
Mặt Bối Dao đỏ bừng, cô liếc hắn một cái mềm như bông.
Ừ……
Bùi Xuyên để cô đi ra ngoài trước. Hắn quay đầu lại nhìn chủ nhiệm Trương, tay đút trong túi nắm chặt lại, giọng nói trầm thấp, cố nén tức giận: “Thầy cảm thấy có thể có quan hệ gì? Đó là em gái tôi.”
Bối Dao đứng cạnh cửa lập tức ngây người.
Hắn nói thật sao?
Lúc Bối Dao trở lại trường học thì loa trường vừa lúc phát tin xin lỗi Bùi Xuyên. Trần Phỉ Phỉ nghe được thì ngây người: “Không phải chứ? Hắn thật sự tự mình thi được thành tích đó hả?”
Người kinh ngạc không chỉ có mình Trần Phỉ Phỉ, còn có Ngô Mạt. Một thiếu niên thanh danh không tốt của Tam Trung thế mà lại có thể thi đứng đầu cả thành phố!
Trường Lục Trung xin lỗi rất thành khẩn, cũng nói sẽ sửa lại bảng vàng nhưng ngày mai đã nghỉ rồi nên tạm thời chưa đổi.
Có điều ai là người đứng đầu năm đó đối với Trần Phỉ Phỉ mà nói thì cũng không quan trọng lắm, cô nàng đang chờ mong kỳ nghỉ tiếp theo.
“Dao Dao, ngày mai mẹ cậu có đến đón cậu không?”
Bối Dao nói: “Không tới, đồ thì tháng trước mình đã mang về một ít rồi, còn lại không nhiều nên tự mình sẽ mang về. Em trai mình đã đi học lớp vỡ lòng, mẹ mình phải đi đón thằng bé.”
Trần Phỉ Phỉ hiếu kỳ nói: “Nhà cậu trọng nam khinh nữ à? Mình nói cho cậu nghe, bà mình rất trọng nam khinh nữ, mỗi lần mình về nhà ăn tết bà không bao giờ đưa lì xì, sau đó lại lặng lẽ đưa hồng bao cho em họ mình. Em họ mình đảo mắt lại chạy đến khoe với mình, cậu không biết mình tức thế nào đâu!”
Bối Dao nhớ tới Bối Quân mặc quần áo cũ của cô thì có chút buồn cười, lắc đầu: “Nhà mình không có chuyện này.”
Cho dù bà ngoại trọng nam khinh nữ nhưng không ở cùng nhau nên ảnh hưởng cũng không lớn.
Quả nhiên đúng như Bối Dao nói, Triệu Chi Lan đi đón Bối Quân. Rốt cuộc thì đứa nhỏ mới 5 tuổi vẫn cần người lớn đi đón. Bối Dao tự mình về nhà, sau khi nhận được thành tích cuối kỳ thì chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.
Không bao lâu đã đến Tết Âm Lịch, tiểu khu năm nay so với dĩ vãng thì quạnh quẽ hơn nhiều. Triệu Chi Lan xoa tay sưởi ấm, cảm thán nói: “Tiểu khu ngày một thiếu vắng, trước kia nhà Triệu Tú dọn đi, sau đó chính là Bùi gia, rồi nhà Trần Hổ hình như cũng có ý đồ mua phòng ở chỗ khác, em thấy về sau trong tiểu khu sẽ càng ngày càng vắng hơn.”
Bối Lập Tài thích thanh tĩnh nên cũng chẳng cảm thấy gì: “Em có thể chủ động sang thăm người ta.”
Triệu Chi Lan thở dài, năm nay nhà mẹ đẻ là bà không trở về được rồi. Nếu chuyện Triệu Hưng làm sai kia mà bà ngoại của Bối Dao vẫn tha thứ thì Triệu Chi Lan cũng coi như không có nhà mẹ đẻ này.
Triệu Hưng năm nay ở trại cai nghiện, vợ cũng đã ly hôn, đứa con gái chung thì đi cùng vợ. Sống đến ba bốn mươi tuổi, Triệu Hưng có thể nói là trong chớp mắt hai bàn tay trắng.
Triệu Chi Lan nhìn tin tức về việc cai nghiện trong TV thì nghĩ ma túy đúng là thứ có thể hại người rất nặng. Đã từng hổ môn tiêu yên (chỉ sự kiện tập trung tiêu huỷ thuốc phiện ở Quảng Đông, sau trở thành ngòi nổ khơi mào chiến tranh thuốc phiện lần thứ nhất), không thể quên mất quốc sỉ. Ma túy tuyệt đối không thể dính! Cứ nhìn kết cục của Triệu Hưng thì biết.
Không có nhà mẹ đẻ, Triệu Chi Lan qua năm này cũng không đến nỗi nào.
Lúc làm sủi cảo, Bối Dao cũng ở đó, Triệu Chi Lan nói chuyện với con gái: “Mẹ nghe Triệu Tú nói ăn tết năm nay bà ấy tính toán sẽ cho Mẫn Mẫn đi xem mặt.”
Bối Dao kinh ngạc cực kỳ, cô nhéo rách cả một cái sủi cảo: “Xem mặt sao? Mẫn Mẫn mới mười bảy tuổi thôi mà.”
Triệu Chi Lan cũng không biết nên khóc hay cười: “Đúng vậy, đầu óc của Triệu Tú thật đúng là một lời khó nói hết. Nhưng cũng khó trách bà ta có loại suy nghĩ này. Ở thôn chúng ta trước kia có một sinh viên, sau đó lại học đến tiến sĩ ở nước ngoài, năm nay ăn tết ông ta cũng trở về. Ông ta có đứa con trai 19 tuổi, quan hệ lúc trước với Triệu Tú thật không tồi thế nên Triệu Tú mới muốn nắm bắt cơ hội làm thân.”
Triệu Chi Lan vốn dĩ cũng chỉ nhàm chán mà nói chuyện bát quái nhưng lại nghĩ đến con gái mình đang ở tuổi tình đậu sơ khai nên những cái này cũng không tốt. Triệu Chi Lan sau đó cũng ngậm miệng.