Mục lục
Sức nóng của một ác ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có tiếng điện thoại rè rè vang lên. Bùi Xuyên có cảm giác như chớp mắt trở lại năm bốn tuổi ấy. Mùa hè năm đó cũng rất nóng bức, bọn họ nói là bởi vì ba hắn nên hắn mới phải ở nơi đó.


“Hết một phút rồi, Bùi Hạo Bân, mau nói cho tôi đáp án của ông đi. Nếu ông không chọn thì tay chân bọn họ đều sẽ được gửi đến cho ông, cảnh tượng này cũng không xa lạ nhỉ?”


“Tao chọn!”


Bùi Xuyên nhắm mắt.


“Đừng tổn thương Gia Đống.” Bùi Hạo Bân sắp hỏng mất rồi, mà đầu bên kia Tào Lị đang khóc rống lên.


Hoắc Húc cười lớn mà ngắt điện thoại: “Bùi Xuyên, thật đáng tiếc, cha mẹ mày đều không chọn mày.”


Bùi Xuyên lạnh lùng nói: “Mày muốn gì thì nói thẳng, không cần làm trò mèo này.”


“Không không.” Hoắc Húc giật giật tay nói, “Mày thiết kế để Khương Hoa Quỳnh đối phó với tao, lại cưới Dao Dao, cũng chơi đâu có ít trò? Đây là gậy ông đập lưng ông thôi. Lựa chọn xuất sắc nhất mày còn chưa nhìn thấy thì sao có thể kết thúc được. Một đề bài cuối cùng tao sẽ để Dao Dao lựa chọn.”


“Có thấy cái hộp trước mặt mày không? Nhìn thử xem, bên trong có bút ký từ rất lâu trước kia của Bối Dao đó.”


Bùi Xuyên nhíu mày đi tới mở hộp và lập tức thấy được cuốn vở ố vàng trong đó. Chữ viết quen thuộc lại xa lạ bằng bút chì giống như đang cố hết sức.


Bùi Xuyên nhìn nó, trong chớp mắt cảm thấy thế giới đều trống không. Rất nhiều ký ức lập tức rõ ràng. Một hồi mưa đá năm 1996, mưa đá đi qua một cô gái nhỏ như cục bột tự nhiên không sợ hắn nữa còn bắt đầu đến gần hắn. Đối với Bùi Xuyên mà nói thì đó là một ngày rất khó quên, vì thế hắn cũng nhớ rõ vô cùng.


Hoắc Húc nói: “Mày biết không? Lúc tao vừa nhìn thấy nó cũng không thể tin được, nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy trên đời này chẳng có gì là không thể, mà nó cũng là lời giải thích hợp lý nhất. Nếu không vì sao tao theo đuổi cô ấy lâu như vậy mà cô ấy còn chẳng thèm liếc mắt mà một kẻ tàn phế như mày lại có được cô ấy? Mày ngẫm lại xem, bắt đầu từ khi nào Dao Dao đã đối xử tốt với mày?”


Đốt ngón tay Bùi Xuyên trắng bệch: “Đủ rồi, tao không tin.”


“Không tin, chúng ta để Dao Dao lựa chọn xem, phải lấy ai ra so với mày nhỉ? Để tao nghĩ xem nào……” Hoắc Húc nói, “Mày thấy một ân nhân như mày so được với ai trong lòng cô ấy, mẹ, cha, hay em trai?”


Mặt trời đã mọc nhưng vẫn không hòa tan được không khí lạnh lẽo.


Tưởng Văn Quyên nói xin lỗi, nhưng bà ta càng yêu thương người chồng và gia đình hiện tại của mình hơn. Bùi Hạo Bân cũng từng nói thực xin lỗi, nhưng mà ông ta vẫn sợ Bùi Gia Đống biến thành Bùi Xuyên thứ hai.


Bởi vì Bùi Xuyên vốn dĩ đã bị chặt đứt đôi chân nên có bị chặt đôi tay thì cũng không có vấn đề gì sao?


Bùi Xuyên có phải đáng bị người ta không ngừng vứt bỏ từ nhỏ đến lớn như thế không? Kỳ thật Bùi Xuyên cũng có thể lý giải, những sự thật tàn khốc này chẳng qua chưa bị xé mở mà thôi. Với ai mà nói thì hắn cũng đều không phải người quan trọng nhất, cho nên lúc phải đưa ra lựa chọn thì người ta đều sẽ từ bỏ hắn.


Mà Dao Dao, Dao Dao của hắn, trước năm 1996 cô cũng giống những người bạn nhỏ khác, khiếp sợ mà nhìn Bùi Xuyên không có chân.


Từ cái ngày kia về sau cô mới bắt đầu tò mò mà nhìn hắn, sau đó cẩn thận vụng về mà đối xử tốt với hắn.


Bùi Xuyên rũ mắt nhìn trang giấy ố vàng.


Mùa hè ở nhà trẻ, cô nhóc 4 tuổi ôm một đóa hoa sen bỏ vào trong ngực hắn. Lúc tiểu học cô vì hắn mà lần đầu tiên đánh nhau. Lúc học cấp ba, cô cho hắn nụ hôn đầu tiên, mà lúc đại học cô gả cho hắn.


Đủ rồi, đã rất đủ rồi.


Hoắc Húc bị Khương Hoa Quỳnh bức cho thảm như vậy, hơn phân nửa đều do Bùi Xuyên ban tặng, vì thế trong lòng hắn bây giờ đều là khoái ý trả thù: “Thế nào? Không bằng để tao cho mày một lựa chọn nhé, xem mày sẽ lựa chọn ai? Mày thấy trong lòng cô ấy thì mày sánh được với ai?”


Bối Dao nhìn bóng dáng bình tĩnh của Bùi Xuyên trên màn hình, trong lòng cũng bình tĩnh lại.


Lúc này giữa ngọn núi có vài điểm đỏ di động, có người nhỏ giọng nói: “Mục tiêu ở lầu ba, phòng thứ nhất bên phải, nhưng không có cửa sổ, tay súng bắn tỉa vào vị trí.”


Bùi Xuyên nghe được âm thanh truyền đến từ trong tai mình. Hắn sẽ không chọn ai, đời này hắn sẽ không nghe cô nói ra đáp án kia.





Bùi Xuyên nói: “Lựa chọn thứ hai không phải còn chưa xong sao?”


Cho nên đừng chọn, đừng để Dao Dao lựa chọn.


Hoắc Húc kinh ngạc nhướng mày, lựa chọn thứ hai chính là chặt đứt tay Bùi Xuyên hay chân của Bùi Gia Đống.


Bối Dao mở to hai mắt, sau đó không quan tâm mà giãy dụa. Đừng! Đừng làm thế!


Hoắc Húc cảm thấy không thể tưởng tượng được. Bùi Xuyên sợ hãi nghe được đáp án đến mức dùng phương pháp này để cự tuyệt lựa chọn thứ ba sao?


Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trên camera chợt lóe, “Cho tao một con dao, mày động tay hay tao đây?”


Lần đầu tiên Hoắc Húc cảm thấy người này là một kẻ điên. Hắn nhíu nhíu mày, nhìn Bối Dao, còn cô lại đang nhìn màn hình, nước mắt đầy mặt.


Trong lòng Hoắc Húc đột nhiên có chút không thoải mái. Người này sợ hãi nghe được đáp án nên đã lựa chọn tự mình hại mình, nếu hắn không phải điên thì chính là yêu cô gái này đến thảm rồi.


Hoắc Húc vốn muốn ly gián quan hệ giữa bọn họ, hắn còn muốn mang theo Bối Dao ra nước ngoài sinh sống. Nếu cô có thể buông Bùi Xuyên là tốt nhất. Hiện tại hắn không thể chấp nhận được việc có người yêu Bối Dao hơn hắn. Vì thế hắn ngắt máy theo dõi, đột nhiên đặc biệt hận lựa chọn của Bùi Xuyên.


Được, không sợ đúng không? Vậy tao thành toàn cho mày.


Hoắc Húc mở cái rương của chính mình, bên trong bày dụng cụ cắt gọt chỉnh tề, còn có mấy cái roi.


Lúc Thiệu Nguyệt nhìn thấy mấy thứ này thì không nhịn được run lên.


Hoắc Húc chọn một con dao lớn, lại sờ sờ lên khẩu súng của mình, đi ra cửa. Nhưng hắn mới sờ lên then cửa thì đã bị một người đẩy ra.


Bối Dao dùng hết toàn lực, kết quả là hai người đều không đứng vững, con dao cũng văng ra.


Bối Dao ngã thật mạnh xuống đất, mà Hoắc Húc thì tức giận cực kỳ: “Em không muốn sống nữa sao?”


Trên tay hắn cầm đao, Bối Dao thế nhưng cũng dám đâm đến!


Bối Dao không thể nói chuyện, nhưng Hoắc Húc thấy được cả người cô đang run rẩy. Phẫn nộ, đau lòng, ánh mắt cô không màng tất cả, giống như muốn cùng hắn liều mạng.


Hoắc Húc nói không rõ tư vị trong lòng mình. Nếu những gì trên cuốn vở kia là thật thì có phải cô cũng từng dùng ánh mắt yêu thích mà nhìn hắn không?


Còn hiện tại, cô lại chân chính thích một kẻ tàn phế!


Hoắc Húc kéo Bối Dao dậy, ghen ghét khiến hắn nghiến chặt răng đến kẽo kẹt. Hắn nói: “Để anh giải quyết xong tên kia rồi lập tức mang em ra nước ngoài. Không sao, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.”


Hoắc Húc lấy một cái còng ra, khóa tay cô lên đầu giường, sau đó kéo cửa đi ra khỏi phòng.


Biệt thự rất an tĩnh, bởi vì căn phòng không có cửa sổ nên ánh mặt trời không chiếu được vào. Bối Dao nhìn màn hình theo dõi, nhưng trên đó chỉ có một mảnh tối đen.


Hắn tin tình yêu của cô, nhưng lại xem nhẹ địa vị của mình. Cô vùi mặt trong đầu gối, vì sao hắn không nghe xem lựa chọn của cô là gì chứ?


Bùi Xuyên không phải kẻ vĩnh viễn bị mọi người vứt bỏ.


*


Hoắc Húc vứt con dao trước mặt Bùi Xuyên, gió núi thổi qua cửa sổ vào, chân Bùi Xuyên vì leo núi mà dính đầy bùn đất.





Hoắc Húc nói: “Nghe nói tay đứt ruột xót, bắt đầu từ ngón tay của bàn tay phải đi, con dao này không sắc bén, tự mày xuống tay thì phải tàn nhẫn chút.”


Tai nghe truyền đến âm thanh rất nhỏ: “Mục tiêu đứng ở chỗ ẩn nấp, rất khó nhắm chuẩn.”


Hoắc Húc sợ Bùi Xuyên có gian trá nên còn mang theo không ít người, mỗi người đều có súng. Nhà họ Hoắc gia tài bạc triệu, đến lúc này trở thành lá bùa bảo mệnh cho hắn.


Bùi Xuyên nhặt con dao kia lên. Có vài thứ đối với hắn cũng không quá xa lạ. Hắn cho rằng mình đã quên ký ức năm bốn tuổi ấy nhưng kỳ thực không phải. Hắn thông minh sớm nên đến giờ vẫn nhớ rõ cái cảm giác đau đớn khuất nhục khắc cốt kia.


Lúc giơ tay chém xuống, Bùi Xuyên rất bình tĩnh. Nhưng một đao này đi xuống, hắn vẫn kêu rên lên tiếng. Ngón tay cái cứ thế rơi trên mặt đất.


Bùi Xuyên cắn chặt răng, nhưng không thắng nổi nỗi đau thống khổ kia nên hắn ngã trên đất, toàn thân đau đến run rẩy. Hắn vẫn không muốn kêu la gì thế nên chỉ có tiếng hít thở quá mức dồn dập vang lên.


Trong không khí lan tràn mùi máu, Hoắc Húc lại lần nữa cảm thấy may mắn vì mình đã tắt màn hình theo dõi. Bùi Xuyên là người điên. Tên tàn phế này vi Bối Dao mà cái gì cũng làm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK