Bùi Xuyên trầm mặc một lát, bình tĩnh mà trả lời hắn: “Chuẩn bị thi đại học.” Anh muốn thi đậu đại học B.
Bóng dáng thiếu niên bị hoàng hôn tháng ba kéo đến thật dài.
Kim Tử Dương nổi giận gầm lên một tiếng, suýt nữa rơi lệ đầy mặt.
~~~
Bối Dao ngồi xổm bên dưới tiểu chung cư của Bùi Xuyên, dù anh mới chỉ mang cô tới một lần nhưng cô vẫn nhớ rõ.
Gió xuân tháng ba nhu nhu thổi một hơi, lộc non đầu cành xanh biếc, chim chóc nhảy lên cành cây, nghiêng đầu đánh giá cô gái sau khi không ngừng rơi nước mắt.
Bối Dao bẻ nhánh cỏ dại, không ngừng đan vào với nhau.
Trước khi anh trở về, cô đã lau khô nước mắt.
Bùi Xuyên tùy ý khoác cặp trêи vai, lúc anh đi qua bồn hoa nhỏ của chung cư thì bị một thân thể mềm mại ôm lấy.
“Bùi Xuyên!”
Anh cười nói: “Ừ. Dao Dao, sao em lại đến đây? Không phải em phải ôn tập thật tốt sao?”
Cô rũ mắt: “Em mệt quá, ở trêи bàn ngủ một giấc, tỉnh lại mới phát hiện nhớ anh.”
Anh rũ mắt nhìn cái đầu nhỏ trước ngực mình: “Ừ, anh cũng nhớ em.”
Cô hỏi hắn: “Nhớ bao nhiêu?”
Bùi Xuyên trầm mặc mà sờ sờ tóc cô, lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Trêи đường trở về anh nhìn thấy một cây ngọc lan nở hoa, vừa nhìn thấy nó thì đã nghĩ có thể em sẽ thích.”
Anh mở tay ra, để lộ một đóa hoa ngọc lan màu trắng.
“Vậy nếu em không đến thì sao?”
Anh không nói.
Bởi vì không quan trọng cô có đến hay không, anh chỉ là đã quen mỗi ngày đều làm như vậy.
Cô nhận lấy đóa hoa kia nói: “Em cũng có quà cho anh.”
Anh nhìn cô.
“Bùi Xuyên, anh vươn tay ra.” Cô nói, “Không đúng, là tay kia.”
Anh thuận theo mà thay đổi tay.
Bối Dao mở bàn tay đang nắm chặt ra, đem bọc cành xanh non mềm lồng vào ngón áp út của anh.
Là một chiếc nhẫn, lớn nhỏ vừa vặn.
Cô hỏi anh: “Anh thích không?”
Hầu kết Bùi Xuyên giật giật: “Ừ.”
Cô cười, đi cà nhắc rồi dùng ngón cái phủ lên khóe môi của anh: “Bùi Xuyên, lúc anh vui vẻ thì phải cười, lúc khổ sở thì phải khóc. Không thể sống như cái máy rồi nghẹn hỏng chính mình.”
Anh rũ mắt, nhìn cái “nhẫn” trêи ngón áp út của mình.
Trong lòng anh đau đớn hồi lâu, đến cùng không bỏ được món quà cô cho mình mà trả lại cho cô, anh nắm chặt nắm tay.
Về sau nhẫn thật của cô sẽ cho một người khác, anh có cái này…… Có cái này cũng đã rất tốt rồi.
Bối Dao nói: “Em cực kỳ tham lam, hiện tại đưa cho anh cái này là muốn anh sau này trả cho em một cái thật có biết hay không?”
Cô cực kỳ nghiêm túc, bên trong ánh mắt như nước long lanh phản chiếu bộ dạng trầm mặc của anh.
Bùi Xuyên nói: “Được.”
Cô vui mừng gật đầu, lui ra phía sau một bước nghiêng đầu đánh giá anh: “Ai nha đây là bạn trai của ai? Thật là hào phóng lại đẹp trai quá.”
Môi anh hơi cong cong lên, nhỏ đến khó mà phát hiện.
~~~
Khi đến trường vào thứ hai, Bùi Xuyên phát hiện rất nhiều người đã không còn lặng lẽ hoặc là tò mò mà nhìn chân mình nữa.
Quý Vĩ thực khẩn trương mà đứng ở cửa phòng học, dùng khẩu hình nói: “Xuyên ca đến rồi!”
Kim Tử Dương làm dấu “OK”, lấy ra một cuốn sổ ký tên bên trong bàn học.
Bùi Xuyên đi vào phòng học, ánh mắt các bạn học đều không quái dị như trước. Giống như quá khứ, nghiêm túc vùi đầu mà làm bài, người nào vui đùa thì vẫn cứ vui đùa.
Không có bất kỳ ai dùng ánh mắt quái dị nhìn anh.
Bùi Xuyên ngước mắt.
Kim Tử Dương chạy tới, nhét một cuốn sổ nhỏ vào trong tay anh, hắn nghiêm trang mà khụ khụ: “Xuyên ca, lần trước sinh nhật anh các anh em cũng không thể tặng quà cho anh, hôm nay tặng bù.”
Đó là một cuốn sổ màu đen.
Bùi Xuyên nhìn vào mắt hắn, Kim Tử Dương khụ khụ, lần đầu tiên làm loại việc này, nhóm nhị đại không được tự nhiên cực kỳ.
Bùi Xuyên mở trang đầu tiên ra.
Chữ vừa xấu vừa to, xiêu xiêu vẹo vẹo viết: “Xuyên ca là khốc nhất thế giới! —— Kim Tử Dương”
Phía dưới là Trịnh Hàng viết: Xuyên ca thật trâu bò, vĩnh viễn đệ nhất.
Lại giở qua một trang thì thấy một hàng chữ viết như chữ học sinh tiểu học, “Xuyên ca thi đại học thi Cambridge đi! Cambridge! —— Quý Vĩ”
Trong lòng Quý Vĩ thì cao thượng nhất chính là Cambridge.
Bùi Xuyên rũ mắt lật tiếp.
Rất rất nhiều lời nhắn, có đến hơn ngàn điều. Có những người anh quen, có người không quen, nam sinh, nữ sinh, từ cao nhị đến cao tam, mỗi một câu đều là đều cổ vũ. Ngay cả Vệ Uyển, cũng ở phía trêи viết một câu nhưng đi con đường phía trước.
Kim Tử Dương cùng Trịnh Hàng và Quý Vĩ đã cầm cuốn sổ này chạy suốt một ngày, làm vở tràn ngập lời nhắn.
Rất rất nhiều lời nói cuối cùng tụ thành một câu.
“Bùi Xuyên cố lên!”
Bùi Xuyên không nói, ngón tay anh cầm chặt lấy cuốn sổ.
Hóa ra thế giới này không chỉ có ác ý và cô đơn, không có ai nhắc đến sự tàn khuyết của anh.
Làm người tốt, cho dù không làm chuyện xấu đã là một việc không tồi rồi, đúng hay không?
Vào tháng tư, Nhất, Tam và Lục Trung cử hành một bài thi thử chung cuối cùng, mà tên của Bùi Xuyên vẫn đứng thứ nhất.
Quý Vĩ chạy xuống xem bảng vàng thì kính nể cực kỳ nói: “Xuyên ca thật lợi hại.”
Hắn vừa dứt lời thì mấy bạn học đang xem bảng vàng ở xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị. Kim Tử Dương lập tức cho một cái tát qua nói: “Làm sao? Không phục hả? Nhìn cái con mẹ mày ấy mà nhìn?”
Người nọ bị đánh nhưng thấy bộ dáng hung thần ác sát của Kim Tử Dương thì giận mà không dám nói gì, xám xịt rời đi.
Kim Tử Dương phỉ nhổ đối với bóng dáng người kia: “Cái đồ rùa rụt đầu, dám xem thường người khác, không cho chút giáo huấn còn tưởng chúng ta đã chết chắc?”
Trịnh Hàng cười.
Ngay sau đó mấy nam sinh đều có chút trầm mặc, Bùi Xuyên thông minh như vậy lại gặp phải chuyện đau lòng khi còn nhỏ. Kim Tử Dương cúi đầu nói: “Thật muốn đem những kẻ cặn bã kia từ trong quan tài kéo ra để quất xác.”
Trịnh Hàng vỗ vỗ bả vai hắn: “Đều đã qua rồi, Xuyên ca hiện tại rất nỗ lực.”
Hơn nữa sau khi toàn bộ lớp số 9 biết chuyện kia, không ai trào phúng Bùi Xuyên, những người nhìn anh với ánh mắt quái dị cũng chẳng có bao nhiêu, tóm lại Kim Tử Dương thề là thấy một tên đánh một tên.
Mọi người trưởng thành cũng hiểu người bị hại mới là vô tội nhất, những điều đó vốn không phải nỗi khổ mà anh phải chịu.
Có một ngày Trịnh Hàng mở diễn đàn ra, mắt sáng rực lên: “Quý Vĩ, Kim Tử Dương, lại đây xem.”
Mấy thiếu niên châu đầu vào nhau, thấy mấy bài viết ác ý kia đã bị đè xuống.
Rất nhiều học sinh của ba trường đều viết bài đăng dán lên, kiểu như “Con mèo tôi nuôi bị lạc, cầu tìm mèo”, hay “Có vị đại thần nào có thể giúp tôi thăng hạng trong ba mươi ngày cuối cùng này không?” còn có “Chia sẻ với mọi người một chút chuyện bái quái về rừng cây nhỏ của trường chúng ta……”
Mọi người bắt đầu đăng bài một cách cực kỳ ăn ý, đem những bài đăng về ảnh chụp Bùi Xuyên năm đó bị chặt đứt chân dìm xuống dưới.
Khóe miệng Kim Tử Dương lúc này nhếch đến không ép xuống được: “Cũng coi như mọi người có chút lương tâm.”