Bối Dao nhìn hắn, có chút thẹn thùng, vội chuyển tầm mắt.
Hắn không hé răng, đột nhiên kéo khóa áo, đem áo khoác cởi ra, khoác trên người cô.
Hắn cởi áo khoác ra thì trên người chỉ còn một tầng áo đơn hơi mỏng, mỏng đến nỗi có thể thấy được cơ bắp rắn chắc của hắn, ở trong ngày hạ tuyết này đúng là cảnh chói lọi khiến người ta phải quay đầu.
Bối Dao ngơ ngác mà mặc áo khoác của hắn, thế này thì muốn ấm tay thế nào thì ấm tay thế đó nhé. Áo của hắn mang theo nhiệt độ cơ thể và hương vị của hắn, vì thế vô cùng ấm áp.
Một người lạnh băng như thế sao nhiệt độ cơ thể lại cao đến vậy.
Bối Dao đã mặc một cái áo bông thật dày, nhưng áo khoác của hắn vẫn có thể bao lấy cô. Tuyết dừng ở trên bờ vai rộng của hắn, còn hắn thì đút tay vào túi, trầm tĩnh lại.
Hai người cuối cũng cũng chờ được xe đến, rồi nhanh chóng đi đến nhà của Bùi Xuyên. Lâu nay tất cả mọi người đều không biết Bùi Xuyên đang ở nơi nào, bao gồm của Bùi Hạo Bân cũng không biết.
Bùi Xuyên ở tại một khu chung cư kiểu tây, đoạn đường này rất tốt, an tĩnh, lại cách tiểu khu cũ rất gần, chỉ mười phút đi xe đã đến.
Chung cư tổng cộng có hai mươi lăm tầng, Bùi Xuyên chính là ở tầng cao nhất.
Hắn móc ra chìa khóa mở cửa, thấy bộ dáng cô rất mong chờ thì dừng lại chút, tự hỏi trong nhà hắn hẳn là không có tất bẩn và quần lót vứt lung tung đâu nhỉ.
Lúc hắn mở cửa ra còn Bối Dao đổi giày đi vào thì hắn mới để ý đến chuyện này. Hắn vừa định nói không cần đổi giày thì quay đầu lại đã thấy cô gái nhỏ đem hai cái ủng đi tuyết của mình cởi ra.
Tích cực đến đáng yêu.
Ánh mắt hắn dừng trên chân cô, đôi chân đó so với bàn tay hắn còn nhỏ hơn, cô đi một đôi tất lông xù màu lam. Bởi vì sàn nhà lạnh nên ngón chân cô cuộn lại, Bùi Xuyên cắn răng, cong lưng tìm dép lê của mình để cô đi vào.
Nhà hắn ngày thường sẽ không có người tới nên mấy đồ như dép lê này hắn cũng không mua dư ra. Bùi Xuyên không cởi giày —— hắn đi chân giả, không thể để cho cô xem.
Bối Dao không chú ý tới lúc hắn đem dép của mình cho cô mặc thì đôi tay nổi đầy gân xanh.
Đối với người không có cẳng chân như Bùi Xuyên thì trong số vật dụng cá nhân, hắn để ý nhất chính là quần và giày. Dép lê của hắn là một đôi thật to, của nam. Lúc đưa cho cô trong lòng hắn cảm thấy chua xót khôn kể nhưng từ trước đến này hắn luôn am hiểu việc che giấu cảm xúc của bản thân, nên lúc này hắn chỉ rũ mắt để cô không thấy được ẩn nhẫn trong mắt mình.
Bối Dao thì rất vui, hắn muốn cô đi dép cô liền đi. Mà dép hắn lớn quá, cô đi vào trông như đứa nhỏ đi trộm giày của người lớn vậy.
Lúc này Bùi Xuyên lại nhịn không được xem thần sắc của cô. Dưới ngọn đèn thủy tinh ở phòng khách, ánh mắt cô thực sự rất sáng, ướt dầm dề, nhưng bên trong là vui sướng tràn đầy. Trên mặt cô cũng không hề có ý ghét bỏ, cũng không hỏi vì sao hắn không đổi giày. Cơ bắp đang căng chặt của hắn bây giờ mới thả lỏng chút.
Ngây thơ đáng yêu cũng có chỗ lợi, ít nhất cô không có cái loại che giấu, và rộng lượng của người trưởng thành. Cô cất giọng giòn nộn, tay nhẹ vuốt qua chiếc chuông gió: “Bùi Xuyên, nhà anh quạnh quẽ quá, không có câu đối nữa, cũng không mua đèn lồng sao?”
“Ừ.”
Cô lại nói: “Em có thể ngồi không?”
Bùi Xuyên nói: “Có thể.”
Thế là cô ngồi xuống ghế sô pha.
Căn nhà chung cư này của Bùi Xuyên xác thực là lớn, 140 m2, một mình hắn ở thì có vẻ quá lớn và lạnh lẽo. Đồ đạc trong nhà đều là hai màu trắng đen lạnh băng, thứ duy nhất tươi sáng chính là thiếu nữ mặc chiếc áo màu vàng nhạt đang ngồi trên sô pha.
Hắn có chút co quắp.
Bối Dao nói: “Trong hộp là sủi cảo, em và mẹ cùng gói đó, anh bỏ vào trong tủ lạnh mà ăn.”
Bùi Xuyên dựa theo chỉ thị của cô mà bỏ vào trong tủ lạnh, lúc quay đầu lại thì thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô: “Anh có lạnh hay không? Em hết lạnh rồi, trả áo lại cho anh nè.”
Hắn duỗi tay nhận lấy, nhưng lại không mặc vào mà đặt nó ở bên sô pha. Trên áo hắn có nhợt nhạt mùi của cô. Cô ngước đôi mắt ướt dầm dề, thẹn thùng nói: “A, em có thể ôm cái kia một chút không?”
Hắn quay đầu thấy đó là một cái gối ôm hình thoi, hắn ngẫu nhiên sẽ dùng để lót cổ, cũng chưa kịp cho người mang đến giặt.
Hắn trầm mặc còn Bối Dao thì chớp chớp mắt nói: “Không thể sao?”
Bùi Xuyên đành nhận mệnh mà gian nan nói: “Có thể.”
Cô vui mừng mà ôm lấy, tuy rằng nó không đáng yêu, thực xấu, nhưng lại mềm hơn so với tưởng tượng.
Trong nhà Bùi Xuyên quạnh quẽ không có dù chỉ là một chậu cây xanh, bức màn cũng ảm đạm dày nặng. Hắn là người không có chút thú vị nào, dĩ vãng hắn thường ở nhà đọc tin tức, đọc báo, rất ít khi chơi game. Hắn không nuôi sủng vật nên trước đây chỉ có mình hắn là sinh vật sông trong căn nhà lớn hơn trăm mét vuông này. Bùi Xuyên cũng không ăn đồ ăn vặt, tết nhất hắn tự nhiên cũng không giống nhà khác mà mua đồ tết.
Nhà hắn đến trái cây cũng không có.
Chờ Bùi Xuyên ý thức được trong tủ lạnh nhà mình chỉ có mấy bao thuốc lá thì hắn nhịn không được nhìn cô. Hắn không thú vị như thế, cô khẳng định sẽ không ở lại lâu.
Bối Dao chỉ vào căn phòng lớn nhất trong căn hộ, nói: “Đó là dùng để làm gì vậy?”
Cửa căn phòng đó đều không giống những phòng khác, bộ dạng có vẻ khó mở.
Ngón tay Bùi Xuyên cứng lại, sợ cô muốn tham quan nơi đó. Nếu cô một hai muốn đi tham quan thì hắn…… Hắn căn bản không thể cự tuyệt. Hắn thấp giọng nói: “Phòng làm việc.”
“À.” Cũng may Bối Dao cũng không khó xử hắn, cô nghĩ, chỗ đó khẳng định có bí mật của Bùi Xuyên, cô không muốn hắn khó chịu, vì thế cô đổi chủ đề: “Tối qua anh có xem xuân vãn không? Có hai cái tiểu phẩm đặc biệt hay.”
Bùi Xuyên làm gì có xem thứ đó, vì thế hắn nói: “Không có.”
“Chúng ta cùng nhau xem TV nhé?”
“…… Ừ.”
Hắn cùng cô xem TV, xuân vãn năm nay đều là trai xinh gái đẹp, tiểu phẩm cũng hết sức đặc sắc, đặc biệt là tác phẩm ảo thuật.
Lúc này cô đang giải thích cho hắn: “Trong chốc lát người máy kia sẽ đột ngột nhảy ra. sau đó nam chính mới biết được mình bị lừa.”
“Bồ câu là ở chỗ nào ra nhỉ? Anh ta giấu ở chỗ nào chứ?”
Giọng Bùi Xuyên khàn khàn nói: “Mũ.”
Thấy Bối Dao nhìn mình, Bùi Xuyên nhấp môi nói: “Ảo thuật bồ câu là dùng chim ngói màu trắng, cắt lông đuôi và cánh, lúc lôi từ trong túi tiền ra thì dùng tay túm lấy.”
Bối Dao khô khan đáp lời: “…… Úc.” Cô chỉ thuận miệng hỏi, vốn là muốn Bùi Xuyên cũng kinh ngạc cảm thán như mình, không nghĩ tới hắn lại nghiêm túc mà vạch trần trò ảo thuật của người ta như thế.
Bùi Xuyên cũng hiểu ra điều này, sắc mặt liền âm trầm. Bối Dao nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, mới có thể nhịn cười được.
Bùi Xuyên lúc này mới hiểu hắn vốn không có bạn chơi cùng, lớn hơn chút thì Bối Dao cũng không ngồi cùng bàn với hắn. Không có ai cùng hắn nói chuyện, chơi trò chơi vì thế hắn không am hiểu việc ở chung với con gái. Loại sinh vật mềm mại kiều quý này thật khó nắm bắt, hắn không biết làm sao để dỗ cô vui vẻ.
Lúc này điện thoại của Bối Dao vang lên. Là Bối Lập Tài gọi đến.
Bối Lập Tài nói: “Dao Dao, còn ở nhà Phương Mẫn Quân sao? Mau trở về ăn cơm.”
Bùi Xuyên ngước mắt nhìn cô. Tiếng nói từ di động của cô lớn, giọng Bối Lập Tài lại không thấp. Bối Dao che lại ống nghe, má phấn đỏ bừng, muốn tìm cái khe đất chui vào để trốn tránh.
Bùi Xuyên nghe được! Hắn nhất định nghe được cô nói dối là đến nhà Mẫn Mẫn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Dao đỏ lên, lan đến cả lỗ tai. Cô nói: “Ba! Con, con lập tức về ngay.”
Bùi Xuyên rũ mắt.
Chờ cô ngắt điện thoại, Bùi Xuyên bình tĩnh hỏi: “Ai thế?”
Không, không nghe được hả? Trái tim đập bùm bùm của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Là ba em, ba bảo em về nhà.”
Bởi vì ăn tết, mọi người dù sao cũng phải ăn bữa cơm đoàn viên nên hắn cũng không giữ cô lại. Bùi Xuyên đi vào phòng ngủ, tìm được một cái khăn quàng cổ màu đen mình chưa dùng, và một đôi găng tay sạch sẽ cũng màu đen đưa cho cô: “Anh chưa dùng, còn sạch sẽ.”
Cô nhận lấy, mắt hạnh ngước lên nhìn hắn.
Bùi Xuyên nói: “Về nhà đi.”
Bối Dao gật gật đầu: “Lần sau em lại đến tìm anh được không?”
Bùi Xuyên nói: “Anh thích thanh tĩnh.”