Bùi Xuyên vươn tay, xoa mặt nạ của mình, kỳ thật vì có mặt nạ nên hắn chẳng cảm nhận được cái gì. Hắn cố gắng bình tĩnh hỏi cô gái nhỏ: “Em làm cái gì vậy?”
Bối Dao quay đầu lại trừng mắt nhìn Cao Quỳnh một cái. Mà Cao Quỳnh thì chửi một vạn câu trong lòng. Đầu tiên cô ta nghĩ cái đồ giả mạo này đúng là đồ yêu tinh ấu trĩ, một mặt lại cảm thấy cô ta quá là to gan đi.
Cô ta nghĩ thầm, lần này, lần này nhất định là cô ta xong đời rồi!
Satan lúc này lại bình tĩnh nhìn về phía Cao Quỳnh, cảnh cáo mà nói: “Tôi đã nói rồi, cô đừng có bắt nạt cô ấy.”
Cao Quỳnh không chờ được kẻ giả mạo kia bị trừng phạt thì đã bị Satan cảnh cáo. Cô ta ngẩn ra chớp mắt một cái, ngay sau đó lại mắng chó chết hàng trăm lần trong lòng. Ai bắt nạt ai, cô ta còn chưa động tay mà!
Lúc này Bối Dao vui vẻ lắm, xem đi cô đã nói Bùi Xuyên thích mình rồi, Bùi Xuyên mới không thay lòng đổi dạ đâu.
Cô vui vẻ nên cũng không so đo với Cao Quỳnh, ánh mắt trông mong mà dọn cái ghế nhỏ đến ngồi cạnh Bùi Xuyên.
Hắn nhìn cô một cái, nhớ tới cái hôn nhẹ nhàng kia, lại đành cam chịu để cô ở lại.
Bùi Xuyên nói với thủ hạ: “Tiếp tục đi.”
Thủ hạ lắp bắp vài câu mới xua tan khiếp sợ để nói tiếp. Bấy giờ Bối Dao mới biết hiện tại cả đám bọn họ đang ở trên một hòn đảo tư nhân, có khí hậu hợp lòng người. Bùi Xuyên đem một tòa đảo nhỏ biến thành nơi “cô” yên giấc.
Buổi tối lúc ăn cơm, Cao Quỳnh theo lệ thường vẫn tới. Cô ta mặc một bộ váy trắng thuần, trang điểm tươi mát, so với cô gái “giả mạo” kia thì cô ta càng giống một Bối Dao trưởng thành có lễ hơn. Một Cao Quỳnh khác lạ khiến Vu Thượng Huyền hơi hơi nhướng mày: “Cô làm gì thế?”
Cao Quỳnh nghiêng mắt nhìn hắn: “Chuyện thế thân tôi cũng có thể làm được.”
“Cô……” Vu Thượng Huyền cảm thấy một lời khó nói hết, “Làm đồng nghiệp nhiều năm, tôi khuyên cô đừng đi tìm chết.”
Cao Quỳnh cắn răng: “Cô ta dám hôn Satan, mẹ nó, tôi còn chưa dám làm thế kia kìa.”
Tuy rằng chỉ hôn lên mặt nạ nhưng lúc ấy Satan kinh ngạc sờ mặt nạ, phản ứng đó khiến Cao Quỳnh tức giận đến ngứa răng.
Vu Thượng Huyền: “……” Hắn nghĩ nghĩ, xuất phát từ tình đồng nghiệp nên vẫn nói, “Nếu cô chết tôi sẽ nhặt xác cho cô, à, đông thành có một chỗ thích hợp làm mộ lắm, cô thấy thế nào?”
“Ha hả, thật đúng là cảm ơn.”
“Không khách khí, chuyện nên làm thôi.’
Cao Quỳnh thật sự muốn thử một lần, tính cách cô ta chính là không cam lòng.
Buổi tối lúc Bối Dao cùng Bùi Xuyên ăn cơm, Cao Quỳnh nhìn vài lần, sau đó cô ta phát hiện một chi tiết rất nhỏ, ví dụ như thứ giả mạo kia thích ăn cái gì thì Bùi Xuyên sẽ không động đũa, cho dù chính hắn cũng thích ăn, còn thứ gì cô nàng kia không thích ăn thì Bùi Xuyên lại ăn thật nhiều.
Thật đúng là tri kỷ mà. Cao Quỳnh cắn răng một cái, học theo đồ giả mạo kia lạch bạch chạy đến bên bàn ăn, cúi đầu muốn hôn Bùi Xuyên, mà lúc này hắn nhíu mày ấn cái nút trên cổ tay.
Lúc Bối Dao còn không có phản ứng lại thì Cao Quỳnh đã quỳ gối trên mặt đất. Biểu tình sinh động trên mặt cô ta trở nên mờ mịt, giọng nói giống như máy móc: “Satan có gì phân phó?”
Bùi Xuyên bình tĩnh nói: “Đi lãnh phạt.”
Cao Quỳnh cứng nhắc mà đáp: “Vâng.” Sau đó cô ta đứng dậy, đi ra ngoài.
Bối Dao nhìn không hiểu: “Cô ấy đang làm gì vậy?” Sao tự nhiên cô ấy lại quỳ xuống, sau đó lập tức đi nhận trừng phạt?
Vu Thượng Huyền thấy Bối Dao thật sự nhìn không hiểu thì biểu tình có chút vi diệu mà thay đổi.
Hiện giờ thế giới này, còn có ai là không biết chip “Vãng sinh” sao?
Bùi Xuyên không muốn nhiều lời: “Đêm nay sẽ hạ nhiệt độ, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn đẩy xe lăn rời đi.
Bối Dao thấy Bùi Xuyên tựa hồ không muốn nói nữa vì thế đành quay đầu hỏi mấy người khác đang đứng: “Cao Quỳnh làm sao vậy?”
Con hồ ly Vu Thượng Huyền càng không dám nói, hắn nghiền ngẫm tâm tư Bùi Xuyên, lại nói: “Ban ngày cô ta làm việc không tốt, hiện tại tự mình đến thỉnh tội.”
Bối Dao hiển nhiên không tin.
Vu Thượng Huyền nói: “Satan có vẻ rất thích cô.” Hắn cười khanh khách nói, “Hắn trước kia cũng thích Bối Dao tiểu thư như vậy.”
Bối Dao cảm thấy khá hứng thú với cái này, cô hỏi Vu Thượng Huyền: “Tôi…… Bối Dao trước kia đối với Satan không tốt sao?”
“Cũng không phải không tốt, có lễ phép và rất kính trọng.” Vu Thượng Huyền chậc lưỡi, nhìn Bối Dao liếc mắt một cái, “Chẳng qua cô ấy và Satan ở cùng một chỗ một năm, đến tay cũng chưa từng nắm, nội dung nói chuyện chỉ là chào buổi sáng, chào buổi trưa, rồi chúc ngủ ngon. À, còn có một câu: Cảm ơn ngài nhưng tôi không cần.”
Bối Dao phụt một cái cười ra tiếng. Cô không có đoạn ký ức này nên khó mà tưởng tượng ra tình cảnh đó.
Vu Thượng Huyền cười tủm tỉm nói: “Thực xa cách đúng không?”
Bối Dao gật đầu, tự nhiên có chút xấu hổ.
Vu Thượng Huyền nói: “Nhưng những điều đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện Satan yêu cô ấy, thật nhiều năm. Nếu có thể thì cô sẽ giúp hắn chứ? Tôi mặc kệ cô có thân phận gì, mục đích là gì, ở lại đây bao lâu, nhưng khiến hắn vui vẻ một chút cũng tốt.”
Bối Dao nói: “Cảm ơn anh và Cao Quỳnh đã đối xử tốt với anh ấy.”
Vu Thượng Huyền khoa trương nói: “Cô thấy tôi tốt với hắn chỗ nào? Với thủ trưởng mà nói thì tôi chỉ đang lo lắng cho tiền đồ của mình thôi.” Hắn luôn nói nửa đùa nửa thật làm người ta khó có thể nắm lấy.
Nhưng có một thứ không thể ngờ là Vu Thượng Huyền là người rất có dã tâm. Bùi Xuyên sẽ không cưỡng bách người bên cạnh cấy vãng sinh, nhưng Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh đều chủ động yêu cầu cấy chip. Cứ như vậy, mười mấy năm nay bọn họ đều là người mà Bùi Xuyên tín nhiệm nhất.
Bối Dao nghĩ nghĩ: “Có lẽ anh không rõ tình huống của tôi lắm, trên thực tế tôi cũng không biết tôi có thể vì anh ấy làm bao nhiêu, có thể làm cái gì thì làm cái đó thôi.”
Vu Thượng Huyền thấy cô nguyện ý thử làm thì trong mắt lóe lên. Người này và tiểu thư Bối Dao lãnh đạm không giống nhau, hắn cũng muốn thử một chút xem đây có phải Bối Dao thật không, vì thế nói bừa: “Vậy không bằng cô khuyên Satan tháo mặt nạ ra đi. Từ khi Bối Dao tiểu thư chết hắn đều đeo mặt nạ, không tháo xuống nữa, tâm tình cũng trầm trọng hơn. Có thể buông tha quá khứ thì mới có thể sống nhẹ nhàng chút.”
Bối Dao không nói chuyện, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi hiểu.”
Vu Thượng Huyền ngoài cười nhưng trong không cười.
Nửa đêm lúc gió thổi, Bối Dao gõ gõ cửa phòng Bùi Xuyên. Chỉ trong chốc lát cửa đã mở, quần áo Bùi Xuyên có chút hỗn độn, hiển nhiên là vừa mới mặc vội vào. Hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em có thể nói chuyện với anh một chút được không?”
“Mời vào.”
Trong khoảng thời gian này Bối Dao vẫn luôn coi hắn thành Bùi Xuyên trong lòng mình nhưng vừa rồi nói chuyện với Vu Thượng Huyền xong cô đã hiểu. Satan là Bùi Xuyên của cô, nhưng cũng không giống lắm. Hắn đã trải qua quá nhiều đau khổ, phong sương, mới có thể khiến hắn mài giũa thành bộ dáng không màng tất cả này. Hơn nữa Bùi Xuyên đối với cô tôn trọng khách khí, hiển nhiên cũng đang sử dụng cách đối đãi với Bối Dao trước kia.
Trong lòng Bối Dao có chút bất an. Cô ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn: “Anh nhìn em đi, em là Bối Dao, nhưng lại không phải Bối Dao mà anh quen.”
Cô chọc chọc gương mặt của mình, má mềm mại, động tác đáng yêu đến không được.
Hắn thật sự nhìn cô, sau một lúc lâu mới ôn hòa nói: “Ừ, anh biết.”
Cô áy náy mà cúi đầu: “Thực xin lỗi, thật là xin lỗi. Em xin lỗi vì hành vi ban ngày của mình, em đã nghĩ kỹ rồi, em thật là ích kỷ. Em không hy vọng anh thích Cao Quỳnh, nhưng mà rõ ràng là em có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Yhế giới này với em mà nói thì đã không còn tồn tại nữa. Em chẳng thể cho anh tương lai hứa hẹn gì thì cũng không nên ngăn cản anh thích bất kỳ kẻ nào, cũng không nên hôn anh.”
Hắn mím môi, ôn hòa nói: “Không sao hết.”
Cảm giác áy náy sắp bao trùm cả người Bối Dao. Đối với hắn mà nói thì khẳng định hắn đã nhìn ra sự bất đồng. Trước kia Bối Dao không thích hắn, cho nên không cho hắn chờ mong và hy vọng gì, hiện giờ mình thích Bùi Xuyên, lại vì sự ôn nhu dung túng của Satan mà có thể khiến hắn sau này càng thêm khổ sở.
Cô giống một con chim cút nhỏ nhận sai, thành khẩn gục đầu xuống, uể oải áy náy cực kỳ. Bùi Xuyên do dự một chút rồi mới nhẹ nhàng vương tay vuốt tóc cô.
Tóc cô vừa mềm mại vừa mát lạnh. Cô ngẩng đầu hắn mới nhìn thấy cô đang khóc: “Thực xin lỗi, là em không tốt, trước kia không tốt, hiện tại cũng không tốt mới khiến anh luôn khổ sở. Nếu anh…… Thật sự thích Cao Quỳnh, thì cũng.” Cô nghẹn ngào một chút, tuy rằng khó chịu đến không được nhưng vẫn nói hết, “Cũng khá tốt, cô ấy tốt hơn em nhiều.”