Do đáp án bị tiết lộ, Tam Trung có học sinh được điểm tuyệt đối các môn khoa học tự nhiên. Đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Dĩ vãng chưa từng có ai được điểm tuyệt đối các môn toán, lý, hóa, sinh. Tháng 1 năm 2008 này Tam Trung còn chưa có camera, nhưng mà bài thi điểm tuyệt đối thì đã là bằng chứng như núi rồi.
Bởi vì là thi chung nên Nhất, Tam và Lục Trung đều biết chuyện này.
Bối Dao đi WC về thì nghe thấy có người nói: “Bảng vàng ra rồi, người đứng đầu bị xóa khỏi bảng, nghe nói vì gian lận.”
“Thật sự sao?”
“Đương nhiên, cậu đã thấy ai được điểm tuyệt đối các môn toán, lý, hóa, sinh chưa?”
“Ai thế, lá gan cũng lớn quá nhỉ? Thi chung mà giám gian lận, lần này xử nặng lắm đây.”
“Tam Trung Bùi Xuyên, nghe thấy bao giờ chưa?”
Bối Dao ngước mắt, lập tức chạy xuống dưới lầu. Quả nhiên bảng vàng thật dài đã được treo lên, trên mặt là 200 người được khen ngợi ở cả ba trường, còn có tên trường của từng người. Ánh mắt cô dừng ở cái tên đầu tiên đã bị người ta dùng bút mực màu đen xóa chồng lên.
Bảng vàng là do máy tính sắp xếp in ra, còn vết mực này là do người ta bôi bẩn lên. Bối Dao nhìn đống mực đen kia, còn có nghe lời bàn tán của những người đang xem bảng vàng thì lần đầu tiên trong lòng cô dâng lên cảm xúc phẫn nộ khó áp được.
Vì sao hắn đạt được điểm tuyệt đối bốn môn khoa học tự nhiên thì lại bảo hắn gian lận chứ? Lục Trung bọn họ còn thảo luận kịch liệt như thế thì Tam Trung sẽ thế nào?
Quy củ của Tam Trung là nếu có gian lận sẽ phải xem xét kỹ.
Bối Dao không tin Bùi Xuyên sẽ gian lận, từ rất nhỏ cô đã biết Bùi Xuyên thông minh cực kỳ, giáo viên còn chưa giảng qua thì hắn đã biết rồi. Có những bài giáo viên còn thấy khó nhưng hắn lại nhìn một cái là biết làm thế nào.
Bối Dao nghẹn một ngọn lửa trong lòng, giống như tự trọng của chính mình bị người ta bôi nhọ giày xéo vậy.
Rất nhanh mức xử phạt đã được đưa ra, là phạt cảnh cáo.
Việc này làm rất nhiều người đều bất bình: “Hứ, vì sao? Nghe nói Tam Trung xử phạt rất nặng nề mà? Vì sao không đuổi học? Nói không chừng hắn không phải người duy nhất có đáp án, vậy thì khảo thí còn công bằng gì nữa?”
“Theo mình thì nên đuổi học, nếu không cũng phải đánh tụt một lớp chứ, ghi tội cảnh cáo thì được cái gì!”
Đến cả Trần Phỉ Phỉ đều nói: “Dao Dao, cậu nói xem cậu ta lấy đáp án ở đâu chứ?”
Bối Dao banh mặt nghiêm túc phản bác: “Anh ấy không gian lận mà dùng bản lĩnh làm được đó.”
Trần Phỉ Phỉ nghĩ thầm, chuyện này ai thèm tin! Cô thật muốn nhéo khuôn mặt nhỏ không vui của Bối Dao mà lắc lắc. Hắn là người nào chứ, làm sao có thể thi đứng thứ nhất cả ba trường được?
“Dao Dao, không phải mình không tin cậu nhưng đây là điểm tuyệt đối đó. Một môn còn thôi, nhưng đây là bốn môn. Nếu hắn có cái trình độ này thì sao trước kia không có lần nào làm tốt. Mấy lần trước hắn còn không trèo vào nổi danh sách 200 người kìa. Sao vừa xuất hiện đã ở vị trí thứ nhất chứ?” Trần Phỉ Phỉ nghĩ thầm, loại này nếu ở trường học thì chẳng ai quản được. Sao hắn không kiềm chế chút, chỉ cần đứng trong số 100 người đầu tiên cũng so với vị trí số 1 này tốt hơn. Hắn quá mức huênh hoang rồi.
Bối Dao sửng sốt. Đúng vậy, vì sao trước đây hắn không thi tốt mà lần này lại được thành tích đứng đầu chứ?
Vì…… Cái gì?
Cô bừng tỉnh nhớ lại, vào đêm Giáng Sinh đó cô có nói với hắn một câu chúc.
Cô đã nói gì nhỉ?
Bùi Xuyên, Giáng Sinh vui vẻ, phải học tập thật tốt nhé.
~
Chủ nhiệm văn phòng của Tam Trung là chủ nhiệm Trương, nói: “Trò còn đem đáp án cho người nào khác không?”
Thiếu niên đứng trước mặt ông ta đang rũ đôi mắt đen nhánh nhìn vào danh sách. Sau đó Bùi Xuyên lạnh lùng nhìn ông ta một cái rồi xoay người đi luôn.
Chủ nhiệm Trương tức muốn hộc máu nói: “Trò đi đi! Nếu hôm nay trò dám đi thì Tam Trung sẽ không nhận học sinh này nữa! Tôi dạy học nhiều năm như thế, có dạng học sinh nào chưa thấy qua chứ? Cái loại vô pháp vô thiên như trò về sau ra xã hội cũng chỉ là đồ bại hoại. Mặt mũi của Tam Trung đều bị trò ném hết!”
Giáo viên chủ nhiệm của Bùi Xuyên vội ngắt lời: “Chủ nhiệm Trương!” Lời này ông ta nói cũng quá khó nghe.
Bùi Xuyên ngoái đầu nhìn lại, cười nhạt một tiếng: “Cái loại chủ nhiệm như ông thì còn không bằng kẻ bại hoại như tôi.”
Chủ nhiệm Trương tức giận đến mức ngực phập phồng: “Cô Trần! Cô nhìn xem, đây là học sinh lớp cô đó, chúng ta muốn xử lý khoan dung mà thái độ của cậu ta thế này là thế nào!”
Cô Trần cũng đau đầu cực kỳ, nhưng mà thân là giáo viên, bà vẫn có trách nhiệm mở miệng: “Chuyện này không phải còn chưa điều tra kỹ sao, Bùi Xuyên cũng chưa thừa nhận gian lận, anh nói như vậy thì không tốt lắm.”
“Không gian lận! Sao trước giờ tôi lại không biết lớp cô có học sinh có tài thế nhỉ? Xếp thứ nhất kỳ thi chung ba trường, còn được điểm tuyệt đối bốn môn, cậu ta lợi hại thế hả?”
Cô Trần á khẩu không trả lời được, bà cũng không có biện pháp đành nói: “Tốt xấu gì cũng phải đem sự tình điều tra rõ ràng, em ấy lúc trước là được cử vào học trường chúng ta, vốn đã có cơ sở tốt. Trong khoảng thời gian này em ấy cũng không trốn học, cuối kỳ cũng ôn tập. Tóm lại, để tôi đi khuyên em ấy giải thích, anh đừng đem chuyện vừa rồi báo cho các trường kia.”
Mặt chủ nhiệm Trương đen kịt, phất phất tay.
Trong sân trường Tam Trung đọng một lớp tuyết thật dày, Quý Vĩ ôm sách, lúng ta lúng túng hỏi: “Xuyên ca, làm sao bây giờ?”
Trịnh Hàng nói: “Để mình về nói với mẹ một chút, yên tâm đi, không sao đâu.”
Kim Tử Dương làm mặt quỷ: “Xuyên ca, anh lấy đáp án từ đâu thế? Lần trước toán học anh cũng thi được điểm tuyệt đối, lần này cũng thế, thật là trâu bò. Hơn nữa thi chung các trường mà anh cũng dám làm thế, anh đúng là người đầu tiên. Làm điếu thuốc không?”
Kim Tử Dương dựng thẳng ngón tay cái. Bùi Xuyên tiếp nhận bao thuốc, làm tư thế ném bóng rổ mà ném nó vào thùng rác.
Kim Tử Dương: “……”
Bùi Xuyên nói: “Lòng tôi phiền, đừng lằng nhằng.”
Buổi chiều cô Trần đi đến bàn cuối cùng trong phòng học: “Bùi Xuyên, rốt cuộc em có gian lận hay không, mau nói rõ ràng với cô. Không phải cô không tin em nhưng có gì thì em cũng phải nói ra đi chứ.”
Các bạn học của lớp số 9 đều đồng thời quay lại lặng nhẽ nhìn Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên hỏi: “Nói cái gì?”
Cô Trần vội đáp: “Giải thích vì sao trước kia thành tích của em ít khi đạt tiêu chuẩn, lần này vì sao lại thi tốt như thế? Nếu không phải gian lận thì em cũng phải nói cho các thầy cô biết nguyên nhân là gì chứ?”
Vì cái gì sao?
Các bạn học đều ngừng thở.
Cô Trần bất đắc dĩ nói: “Ba trường thi chung, đây không phải chuyện riêng của Tam Trung nữa rồi. Em nghĩ kỹ đi, việc này rất nghiêm trọng, cho dù là……” Bà nhìn Trịnh Hàng, nhớ tới mẹ hắn là phó hiệu trưởng. Nhưng đây là thanh danh của trường, phó hiệu trưởng cũng không thể bao che. Chủ yếu vẫn là Bùi Xuyên phải nói ra nguyên nhân mới được.
“Nếu em gian lận thì chỉ cần thừa nhận, sau này hứa không tái phạm. Nếu không gian lận thì phải có nguyên nhân, giải thích rõ ràng, để mọi người tin tưởng em.”
Bùi Xuyên nắm chặt bút.
Tay phải của hắn đã khỏi, nơi trái tim mà cô dựa vào lại vẫn tràn đầy nhiệt huyết nóng bỏng.
Bùi Xuyên tỏ thái độ không có gì cả, cười cười: “Mọi người cảm thấy là gian lận thì chính là gian lận.”
Lấy đâu ra một nguyên nhân thi tốt chứ?
Theo lý thuyết, thành tích cuối kỳ phát xong thì hôm sau sẽ được nghỉ, nhưng bởi vì chuyện “Gian lận” này mà bầu không khí thư giãn bỗng nhiên sôi sục lên.
Kỳ thật trường học thông thường sẽ không dễ dàng phán định học sinh gian lận nhưng lần này bọn họ quả quyết như thế là vì ba nguyên nhân.
Thứ nhất, lịch sử thành tích của Bùi Xuyên kém khá xa thành tích đệ nhất này, người bình thường sẽ không tin tưởng có người có thể ở trong một tháng tiến bộ vượt bậc như thế.
Thứ hai, kỳ thi chung này quan trọng, nếu Tam Trung xử lý không thỏa đáng thì trong lòng đám học sinh về nhà nghỉ đông sẽ có một điều lấn cấn.
Thứ ba, ngày mai nghỉ rồi, không có thời gian để Bùi Xuyên lại thi lại một lần nữa.
Bình thường chuyện gian lận không có gì mà gièm pha, nhưng đáp án bị tiết lộ lại đáng để gièm pha. Bởi vì các bạn học sẽ hoài nghi, ba trường thi chung, vì sao chỉ có người của Tam Trung động được vào đáp án?