Để dễ mát xa, cô ngồi xổm giữa hai chân hắn, cúi đầu, bộ dạng nghiêm túc lại ngây thơ.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Được rồi Dao Dao.”
Bối Dao nói: “Trên sách nói phải làm lâu một chút, ít nhất phải nửa giờ.”
Lòng bàn tay hắn thực ấm, nắm lấy cái cằm xinh đẹp của cô khiến cô phải ngẩng đầu nghe hắn nói: “Anh nói được rồi mà.”
Cô chớp chớp mắt. Vừa rồi không phải đã nói xong rồi sao, thế nào mà người đàn ông hư đốn này lại đổi ý rồi!
Cô không phục, vừa muốn nói cái gì thì lại thấy Bùi Xuyên lấy cái gốm ôm để một bên đè lên hông mình. Sau đó hắn buông tay không dám nhìn cô, bộ dạng có chút chật vật.
Quả nhiên vẫn không nên đồng ý cho cô mát xa.
Bối Dao ngơ ngác ngồi xổm giữa hai chân hắn, một lúc sau mới đỏ mặt. Cô nhỏ giọng hỏi: “Rất khó chịu sao?”
Hắn gằn từng tiếng: “Em đứng lên trước đi.”
“Vâng.”
Cô đứng lên, đến ngồi bên cạnh hắn trên số pha, không chớp mắt nhìn. Bùi Xuyên nói: “Ngoan, em mang xe lăn đến đây cho anh, sau đó đi rửa mặt rồi đi ngủ.”
Bối Dao nói: “Em mát xa có được không?” Cô hỏi, trong mắt có chờ mong, khiến người ta mềm lòng.
Bùi Xuyên khen cô: “Rất tốt.”
“Ngày mai tiếp tục mát xa nhé?” Cô nghĩ nghĩ, “Ông xã ……”
Gân xanh trên trán Bùi Xuyên nảy lên, trước khi cô kịp nói hết lời thì vội che miệng cô lại. Hắn lạnh lùng, nghiến răng nói: “Đi ngủ.”
*
Từ đêm đó về sau, ban ngày Bối Dao đến trường học, buổi tối về nhà, mà cô cũng phát hiện ra Bùi Xuyên về nhà sớm hơn nhiều, còn đặc biệt đúng giờ.
Bối Dao lúc này đã học năm 4, việc học rất bận. Học y là một quá trình dài lâu, đại đa số mọi người còn muốn học lên thạc sỹ. Các cô học đại học đã mất năm năm, những thứ phải học cũng không ít.
Kiến thức đại học cũng không có trong ký ức của kiếp trước nên mỗi môn học cô đều phải tốn rất nhiều công sức để nỗ lực.
Cuộc sống đại học của cô trôi qua trong yên tĩnh. Cô bẻ ngón tay tính toán, còn mấy ngày nữa là sinh nhật 23 tuổi của Bùi Xuyên rồi.
Năm nay cô nên tặng cái gì cho hắn mới tốt?
Bùi Xuyên để Triệu Chi Lan cùng Bối Lập Tài mang theo Bối Quân tạm thời dọn khỏi tiểu khu cũ. Tâm tư hắn sâu, nghĩ đến nhiều thứ. Trước mắt tuy không có nguy hiểm nhưng Khương Hoa Quỳnh đã bắt đầu ra tay đối phó với Hoắc Húc.
Năm đó Hoắc Nhiên ly hôn với Khương Hoa Quỳnh. Có lẽ bởi vì cái chết của Hoắc Nam Sơn nên trong lòng Hoắc Nhiên áy náy, cổ phần cho bà ta cũng nhiều hơn 10%. Nhưng trừ bỏ 10% này, nhà mẹ đẻ của Khương Hoa Quỳnh cũng là thế tộc, nếu không Hoắc gia cũng đã không chọn bà ta làm con dâu.
Người phụ nữ này trời sinh có đầu óc kinh doanh, bà ta toàn lực ép khiến hai tháng nay Hoắc Húc không thể ngẩng đầu lên được.
Huống chi Khương Hoa Quỳnh như một con sư tử mẹ mất con, bà ta sẽ không từ thủ đoạn nào để giết chết Hoắc Húc và Thiệu Nguyệt. Đem một nhà Triệu Chi Lan chuyển đến chỗ an toàn thì Bối Quân cũng có thể tiếp tục yên tâm đi học.
Vạn nhất tương lai Hoắc Húc chó cùng rứt giậu thì ít nhất cũng có thể yên tâm chút.
Bùi Xuyên cũng không dám khinh địch, hắn biết rõ con rết có trăm chân, không thể dễ dàng ngã xuống.
Hắn suy đoán cũng không sai, mấy ngày nay Hoắc Húc sứt đầu mẻ trán, căn bản không còn tinh thần mà đến tìm Bối Dao cùng Triệu Chi Lan. Trong lòng hắn trầm trầm, cũng hiểu kế hoạch của mình đã bại lộ.
Bối Dao đã gả cho người khác, vì an toàn của Thiệu Nguyệt mà Hoắc Húc chỉ có thể đem cô ta đến bên người mình. Hai người ở biệt thự Hương Sơn ở thành phố B, mà Thiệu Nguyệt hiện tại vô cùng lo lắng, lúc nào cũng sợ Khương Hoa Quỳnh đến trả thù, sợ đến mức cửa không dám ra.
Cô ta rất thích vinh hoa phú quý, nhưng mệnh không còn thì ai ham hố gì phú quý hay không phú quý nữa chứ.
Trong lòng Thiệu Nguyệt thậm chí lặng lẽ oán trách Hoắc Húc lúc ấy không nên hại chết Hoắc Nam Sơn. Cho dù …… Hoắc Húc là vì cứu chính mình.
Cô ta là đầu sỏ gây tội, Hoắc Húc là người xuống tay, hai người đều chạy không thoát. Nhưng đến ở cùng nhau thì gặp mặt cũng tiện, đỡ phải trốn trốn tránh tránh.
Thiệu Nguyệt không phải đồ ngốc, cô ta biết một người đàn ông có tiền và thân phận như Hoắc Húc có thể có bất kỳ người phụ nữ nào. Cô ta lại lớn hơn hắn ba tuổi, nếu dễ dàng cùng hắn lên giường thì hắn sẽ mất đi cảm giác mới mẻ.
Cô ta xác thật rất thích Hoắc Húc, nhưng chưa thích đến độ không quan tâm đến cái gì. Trong lòng cô ta luôn có cân nhắc. Bởi vậy cô ta vẫn luôn dính lấy hắn, khiến hắn cảm thấy tình cảm dành cho cô ta càng ngày càng sâu đậm.
Lần đầu tiên cô ta lên giường với Hoắc Húc chính là vào buổi tối nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn kia. Sau đó Hoắc Húc quả nhiên vì an toàn của cô ta mà theo đuổi Bối Dao.
Mà hiện giờ, Khương Hoa Quỳnh giống như đột nhiên xác định chính là hai người bọn họ giết chết Hoắc Nam Sơn khiến trong lòng Thiệu Nguyệt cũng luống cuống. Để giảm bớt áp lực, buổi tối cô ta và Hoắc Húc ở biệt thự liều chết triền miên.
Đêm tháng năm, bên ngoài vẫn có gió lạnh. Thiệu Nguyệt dính trên người hắn, cực kỳ động tình. Hai người đều đã đến đỉnh, Hoắc Húc nhìn khuôn mặt động tình của nữ nhân bên dưới, động tác cũng nhanh hơn, cầm lòng không đậu hô lên một cái tên.
Khuôn mặt hồng nhuận của Thiệu Nguyệt nháy mắt liền trắng bệch. Cô ta đẩy Hoắc Húc ra, ngồi dậy, run rẩy hỏi: “Anh vừa gọi tên ai?”
Trong mắt Hoắc Húc còn chưa tan tình dục, nghe thấy Thiệu Nguyệt chất vấn thì hắn dường như mới hốt hoảng tỉnh lại từ giấc mộng.
Hắn…… Hắn gọi chính là…… Bối Dao.
Thiệu Nguyệt cực kỳ phẫn nộ, một người đàn ông ôm cô ta làm đến mức sảng khoái nhưng lại kêu tên của người khác, như vậy đã đủ chứng minh mọi thứ. Cô ta chảy nước mắt: “Em yêu anh nhiều năm như thế … Nhiều năm như vậy, Hoắc Húc, anh lại đối xử với em thế này!”
Cô ta không mặc quần áo, để chân trần bước đến bên cửa sổ: “So với chờ Khương Hoa Quỳnh tới hại chết, chẳng thà em tự mình kết liễu cho xong.”
Hoắc Húc có chút kinh hoảng hô: “A Nguyệt, em xuống dưới đi.”
Thiệu Nguyệt lắc đầu: “Anh thật sự yêu em sao? Anh chứng minh cho em xem!”
Trong lòng Hoắc Húc loạn thành một đoàn, nhưng gió lạnh ban đêm cũng khiến hắn bình tĩnh lại. Hắn xoa xoa trán nói: “Gần đây anh gặp nhiều áp lực, cũng có nhiều chuyện phải suy nghĩ, nhất thời nói sai, em xuống đi.”
Nói sai, đúng là buồn cười!
Thiệu Nguyệt quả thực hối hận muốn chết, lúc trước cô ta không nên ra chủ ý kia, hiện tại vừa mất quân lại thiệt dân!
Biệt thự có gió núi lạnh lẽo, Thiệu Nguyệt lau nước mắt nói: “Là em cùng anh đi tới hôm nay, Hoắc Húc, 6 năm, chúng ta ở bên nhau 6 năm, hiện tại anh nói gì với em chứ?”
Hoắc Húc nói: “Xin lỗi, gần đây anh áp lực quá, em cũng biết mụ đàn bà điên Khương Hoa Quỳnh kia ép người đến lợi hại. Bà ta tình nguyện hai bên cùng chết cũng không cho anh có ngày lành.”
Thiệu Nguyệt nhìn kỹ vẻ mặt của hắn: “Anh đang nói dối, anh vừa mới nghĩ tới cô ta, có thoải mái không?”
Sắc mặt Hoắc Húc thay đổi: “Thiệu Nguyệt!” Lần đầu tiên hắn cảm thấy không kiên nhẫn thế này. Hoắc Húc thậm chí nghĩ việc công ty vốn đã mệt mỏi, về nhà còn phải dỗ dành người phụ nữ này khiến hắn mất sạch kiên nhẫn.
Giọng Hoắc Húc lạnh xuống khiến tâm Thiệu Nguyệt cũng lạnh một nửa.
Hoắc Húc nói: “Em nói không sai, chúng ta đã ở bên nhau 6 năm, cho nên anh sẽ không vứt bỏ em. Còn cái trò hề nhảy lầu này em đừng dùng trên người anh. Thiệu Nguyệt, anh không còn nhỏ nữa, không phải một đứa trẻ mười mấy tuổi. Chuyện của Bối Dao em thử nhắc lại xem.” Cho rằng hắn rất thoải mái sao? Cô gái kia thà gả cho một kẻ tàn phế cũng không chịu gả cho hắn!
Lần đầu tiên Hoắc Húc nói trắng ra như vậy khiến cả người Thiệu Nguyệt lạnh lẽo. Không sai, Hoắc Húc đã trưởng thành rồi. Lúc cô ta không biết, hắn đã tiếp nhận toàn bộ Hoắc gia hơn một năm nay, dã tâm của hắn càng ngày càng tàn nhẫn, nếu là dĩ vãng hắn sẽ không bao giờ nói lời này.
Trước kia chỉ cần cô ta vừa khóc thì Hoắc Húc sẽ vội vàng dỗ dành, có yêu cầu gì đều đáp ứng. Nhưng hiện tại chỉ vì một Bối Dao không chiếm được mà hắn cũng chẳng thèm giả bộ nữa.
Thiệu Nguyệt đi xuống khỏi cửa sổ, trầm mặc không nói. Hoắc Húc cũng không nhìn cô ta, đi thẳng vào nhà tắm.