Bùi Xuyên vẫy tay từ chối nói: “Chỗ khác không bị cắn.”
Bùi Xuyên cũng cảm thấy buồn cười. Cái chân giả đó thế mà lại cứu hắn một mạng. Lúc hắn xuống giường bệnh, Vương Triển lại nói: “Cô bé kia vẫn ở bên ngoài chờ đó.”
Cũng không biết tên nhóc hỗn trướng này có ý gì mà để con gái nhà người ta đi theo một đường đến đây.
Bùi Xuyên thấp giọng “Ừ” một tiếng. Hắn biết.
Hắn đẩy cửa ra, đêm mùa thu có chút lạnh, ánh đèn thành phố sáng chói, còn Bối Dao thì quy quy củ củ ngồi trên ghế màu xanh của bệnh viện. Vừa nhìn thấy hắn đi ra cô đã mở to mắt, khẩn trương mà nhìn chằm chằm hắn.
Hắn đi qua hỏi cô: “Lạnh không?”
Bối Dao lắc đầu, cô sợ hãi hỏi kết quả kiểm tra, giọng nói vẫn run run: “Anh không sao chứ?”
Bùi Xuyên nói: “Không có việc gì.”
Cô há miệng thở dốc một hơi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay cơ hồ đã đảo lộn nhận thức nhiều năm của cô. Lòng người ấm lạnh, Bùi Xuyên sớm đã nhìn thông thấu, chỉ có cô là vẫn hồn nhiên vui sướng, hy vọng hắn trở thành một người tốt.
Nhưng mỗi người đều đối xử với hắn như thế, hắn có lý do gì để làm người tốt chứ? Cha mẹ của đám nhỏ đều hoảng hốt lo cho con mình, ngay cả Triệu Chi Lan cũng bị đứa con trai ruột là Bối Quân dọa đến gần như hôn mê bất tỉnh.
Bối Dao khổ sở cực kỳ, cô cảm thấy hổ thẹn. Khi còn nhỏ cô thấy thế giới này tốt đẹp bao nhiêu, thế nhưng có những việc lại khiến một thiếu nữ như cô phải trưởng thành.
Lúc này đã khá trễ rồi. Trước khi ra cửa Bối Dao đã nói với Bối Lập Tài cô sẽ về muộn. Nhưng xe từ bệnh viện về nhà cũng không nhiều nên cô phải chờ rất lâu. Bùi Xuyên không lái xe tới, hắn cũng không để Vương Triển đưa mình về.
Hắn mang theo Bối Dao đi về phía trước.
Gió đêm nhẹ nhàng, thiếu niên đút tay vào túi mà đi. Bùi Xuyên luôn ít lời, nếu không ai nói chuyện với hắn thì hắn có thể một mình an an tĩnh tĩnh qua cả ngày.
Ánh trăng ló ra, treo cao trên bầu trời đêm.
Bối Dao chậm rãi đi theo hắn, đôi mắt vẫn còn hơi hồng hồng. Cô càng nghĩ càng khổ sở. Nếu Bùi Xuyên không cùng cô trở về thì có phải cô cũng đã đánh mất hắn trong những năm tháng này không?
Có một số việc, không liên quan đến tình yêu ngây thơ.
Cô ngó trái ngó phải, nhìn thấy một ông già bán bóng bay. Bối Dao nói: “Bùi Xuyên, anh chờ em chút.”
Bùi Xuyên đứng yên tại chỗ, nhìn cô chạy chậm qua chỗ ông già kia mua một quả bóng bay. Ông già đưa cho cô một quả bóng bay hình con chuồn chuồn. Cô cầm lấy nó rồi chạy về phía hắn.
Rất nhiều đứa trẻ đều nhìn cô và quả bóng cô cầm trong tay. Cô cất tiếng mang theo nghẹn ngào nhưng vẫn mềm mại của mình nói: “Bùi Xuyên, anh duỗi tay ra đi.”
Hắn nắm chặt tay, rồi mới vươn tay trái ra, không cho cô thấy vết sưng đỏ còn chưa khỏi trong lòng bàn tay.
Bối Dao đem quả bóng bay cột lên tay hắn, rồi thắt nút lại. Quả bóng đáng thương kia bị thổi bay giữa bọn họ, buồn cười cực kỳ. Thế nhưng Bùi Xuyên cũng không cởi nó xuống. Con chuồn chuồn bị thổi bay nhẹ nhàng lắc lư, giống như đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào hắn.
Tự tôn trong lòng hắn không đè nén được khát vọng, Bùi Xuyên thấp giọng hỏi: “Em đang làm cái gì?”
Bối Dao nói: “Thực xin lỗi, đều là em không tốt. Một năm nay anh rời nhà, có phải rất khổ sở không?”
Hắn lẳng lặng mà nhìn cô.
Thiếu nữ thấp thỏm mà nở nụ cười, giống như giọt sương rơi xuống cánh hoa, dưới ánh trăng đẹp đến nao lòng. Cô an tĩnh chờ hắn trả lời.
Trong một chớp mắt đó hắn như gột rửa được những bừa bãi và phù hoa của một năm qua, trong lòng lại dâng lên chút chua xót. Hắn nói, “Không có.” Bản tính của hắn vốn đã hư hỏng, lấy đâu ra khổ sở, chỉ là muốn đi thì đi thôi.
Cô nói: “Lúc em còn nhỏ, có một lần suýt nữa thì bị lạc. Mẹ em sau đó buộc một quả bóng trên tay em, nói làm thế thì có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy và tìm em về. Bùi Xuyên, thực xin lỗi đã không tìm được anh, anh tha thứ cho em nhé.”
Ánh mắt hắn dừng trên người cô. Đêm thu có chút lạnh, cô mặc một cái áo vàng nhạt tay lỡ, hơi hơi co lại trong gió. Nhưng nụ cười trên mặt cô lại đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Cô vươn một bàn tay trắng nõn ra với hắn rồi nói: “Anh đánh em một chút đi, rồi anh tha thứ cho em nhé?” Giống như khi còn nhỏ hắn giận cô vượt qua ranh giới, cô đã nhút nhát sợ sệt hỏi, em cho anh đánh một chút, anh lại tha thứ cho em nhé?
Tiếng gió lọt vào tai hắn, tim hắn mềm một mảnh.
Cô có làm gì sai đâu, cho tới nay chỉ có hắn đối xử với cô không tốt. Cho nên khi phát hiện ra mình thích cô thì đến hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Hắn trở về cũng chỉ vì tham vọng của bản thân. Cô không hề thay đổi, chỉ có hắn là tệ hơn.
Hắn chỉ muốn cầm lấy bàn tay nhỏ này của cô, nhưng hắn lại không làm được. Hắn tuyệt vọng mà nghĩ, xong rồi, hắn càng ngày càng thích cô mất rồi.
Hắn chỉ mở miệng nói: “Về nhà.”
Vô số âm mưu quỷ kế đều không dùng được, cũng không thắng nổi nụ cười chân thành trên mặt cô lúc này. Hóa ra có người chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ hắn.
Chiếc xe buýt cuối cùng để về nhà lung lay đến kịp lúc. Bối Dao lần đầu ngủ đến an tâm như vậy. Bùi Xuyên ngồi ở bên người cô, cửa sổ mở một cái khe hẹp. Con đường này hơi tối, nhưng bóng cây vẫn không che được ánh trăng. Bên ngoài có một cửa hàng đĩa nhạc xưa cũ, mở một bài hát cũng đã cũ. Hắn tập trung lắng nghe thì phát hiện đó là bài 《 ánh trăng nhạc nhẹ 》của Lý Khắc Cần. Hắn nghiêng đầu nhìn cô, cô đang rũ lông mi dài mà ngủ say sưa không hề phòng bị ——
……
Tiếng hát du dương vang lên.
Trong lòng hắn chua xót, rồi lại may mắn vì còn chưa thực sự tổn thương cô.
Bối Dao tỉnh dậy là do tài xế đánh thức: “Cô nhóc mau tỉnh, tỉnh, đến trạm rồi.”
Cô trợn mắt, lúc này mới phát hiện đã đến trạm giao thông công cộng gần nhà nhất, mà bên người cô thì trống trơn, một người cũng không có.
“Chú ơi, nam sinh bên cạnh cháu đâu rồi ạ?”
Tài xế nhìn kính chiếu hậu nói: “Cậu ta đã sớm xuống xe rồi, trước khi xuống còn nhờ chú đánh thức cháu dậy đó.”
“Cảm ơn chú.” Bối Dao xuống xe, bóng đêm mông lung khiến cô có chút mất mát. Bùi Xuyên lại rời đi. Cô lấy di động từ trong túi ra, gọi cho hắn.
Chiếc xe kia lướt qua bên người cô, một thiếu niên ngồi ở hàng ghế cuối cùng ấn nút nghe điện. Tài xế nhịn không được mắng chửi trong lòng, ông ta một đống tuổi rồi còn một hai phải bắt ông ta đi lừa dối một cô gái nhỏ. Người rõ ràng còn ở trên xe, thế mà lại bảo đã xuống rồi, đúng là người trẻ tuổi.
“Bùi Xuyên.”
Hắn nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
“Anh không cùng về nhà với em sao?”
Bùi Xuyên quay đầu lại, thấy một mình cô đứng trong bóng đêm lạnh lẽo. Xe buýt chạy rất chậm nhưng thân ảnh của cô vẫn dần biến mất không thấy đâu.
Hắn nói: “Anh không quay về.”
Không muốn tính kế cô nữa thì tự nhiên chẳng có lý do gì để hắn trở về.
Mũi Bối Dao đau xót, phảng phất như vừa mới làm hòa nhưng hắn lại đổi ý.
Bùi Xuyên nói: “Mau về nhà đi, chú ý an toàn.” Sau đó hắn ngắt điện thoại, làm tài xế dừng xe, hắn muốn xuống ở chỗ này.
Tài xế nhịn không được mắng: “Đây là nơi nào cậu có biết không, xe buýt không thể ngừng.”
Bùi Xuyên nói: “Dừng lại.”
Tài xế nổi giận: “Cậu nói lý chút đi!” Trạm vừa rồi cậu không thèm xuống, hiện tại mới đi được ba phút cậu lại muốn dừng là sao!
Bùi Xuyên gỡ xuống búa an toàn gài bên cửa sổ.
Một lát sau, tài xế vẻ mặt xanh mét mà ngừng xe. Bùi Xuyên đem ví tiền của chính mình đưa cho tài xế. Ông ta vừa nhìn thấy thì liền đổi sắc mặt, một chồng tiền thật dày trong đó khiến ông ta sáng mắt. Cú dừng xe này thật là giá trị.
Ông ta quay đầu lại, bóng dáng thiếu niên kia đã biến mất trong bóng đêm.
~
Đêm lạnh như nước, Bối Dao ngắt điện thoại, mà đèn đường chỗ này hỏng rồi, vì thế cô đành dựa vào hàng cây bên đường mà đi.
Gió thu mang theo mùi hoa hỗn loạn ven đường, lúc cô ra khỏi nhà không mang theo áo khoác, nên hiện tại cô phải ôm lấy hai tay, đi về nhà mình.
Đi được vài bước, cô quay lại nhưng thấy đằng sau trống rỗng không có bóng người. Rốt cuộc đi tới đoạn đường có đèn cô mới thở ra, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn. Con đường này kỳ thật cô đã rất quen thuộc, lúc đi học đã đi qua vô số lần, sau này rất nhiều thứ đã thay đổi nhưng riêng con đường về nhà vẫn như cũ, không có gì khác.
Nhưng cô còn có thể về nhà, mà Bùi Xuyên lại không có nhà. Cô nhớ lại vẻ xa cách của mẹ con Tào Lị hôm nay thì trong lòng thấy buồn. Ở trong một căn nhà như vậy, ai cũng sẽ khổ sở, cho nên Bùi Xuyên mới muốn rời đi.
Bùi Xuyên đốt một điếu thuốc, đi theo cô một khoảng xa. Lúc trước Bối Dao quay đầu lại thì hắn dập tắt điếu thuốc. Bóng dáng mảnh khảng của cô lúc này đã đi đến chỗ có ánh điện chiếu sáng, còn hắn chỉ đứng ở xa nhìn cô rẽ vào tiểu khu.
Sau đó Bùi Xuyên rời đi, quay lại dựa vào trạm giao thông công cộng, bật lửa, đốt một điếu thuốc. Hắn híp mắt nhìn bóng đêm vô biên không có bất kỳ tia sáng nào.
Dưới chân đầy đất và khói bụi, may mà đêm nay không mưa.
Bối Dao gõ mở cửa, người ra mở là Triệu Chi Lan. Đèn phòng khách sáng lên, đã sắp 10 giờ tối nhưng Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài đều chưa ngủ, ngay cả tiểu Bối Quân bình thường hay đi ngủ sớm cũng vẫn ngồi trên ghế sô pha ngóng trông mà nhìn cô.
Bối Dao vừa tiến đến, Triệu Chi Lan đã khẩn trương hỏi: “Bùi Xuyên không có việc gì chứ?”
Bối Dao nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.”
Hai vợ chồng đều nhẹ nhàng thở ra, Triệu Chi Lan chà xát tay, bà vốn là người luôn luôn sang sảng giỏi giang nhưng lúc này lại có chút co quắp: “Là chúng ta không đúng, lúc ấy hẳn là……” Bà cắn răng nói, “Ai, nhiều lời vô ích, ngày mai mẹ sẽ đến Bùi gia nhận lỗi.”
Bà thật sự áy náy, tim nhảy thình thịch, sợ Bùi Xuyên xảy ra chuyện gì. Sau khi nhớ ra thì lại chẳng biết hắn đến bệnh viện nào kiểm tra. Rốt cuộc người ta vì cứu Bối Quân, hơn nữa hắn cũng là đứa nhỏ Triệu Chi Lan nhìn lớn lên, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cả đời bà sẽ bị lương tâm cắn rứt.
Bối Lập Tài ở một bên nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bối Quân mới bốn tuổi, từ trên sô pha chạy lại. Bình thường giọng hắn vẫn luôn giòn vang nhưng bây giờ lại mang theo nhút nhát sợ sệt khi làm sai chuyện mà nói: “Chị, em xin lỗi. Ngày mai em sẽ đi xin lỗi anh Bùi Xuyên.”
Bối Dao ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn: “Thực xin lỗi, không phải em sai, là chị sai. Chị không nên giận chó đánh mèo với em. Hôm nay chị đánh em có đau không?”
Bối Quân ôm lấy cổ cô, liều mạng lắc đầu.
Trong lòng Bối Dao chua xót, cuối cùng dỗ hắn đi ngủ. Bối Quân trải qua chuyện kinh hoàng này thì nghe lời hơn nhiều, thanh kiếm nhỏ bảo bối bình thường hắn hay cầm hôm nay cũng không cần, cũng không cần Triệu Chi Lan dỗ đã đi ngủ rồi.
“Đứa nhỏ kia……” Triệu Chi Lan thở dài một tiếng, “Nếu không có hắn thì Bối Quân nhà chúng ta, chỉ sợ cũng……”
Bối Lập Tài cũng hiểu, ông vỗ vỗ vai vợ nói: “Đừng nghĩ nữa, ngày mai cùng đến nói lời cảm ơn nhà người ta.”
“Năm Quyên Nhi ly hôn rời đi, chúng ta cũng biết nó sống không tốt, ngần ấy năm trời cũng không quan tâm đến nó. Uổng công nó gọi em là dì nhiều năm như thế. Ai nha không được, hiện tại phải đến nhà cảnh sát Bùi ngay mới được.”
Bối Lập Tài vội ngăn cản: “Đã muộn thế này rồi, ngày mai mua chút đồ rồi hẵng qua……”
Bối Dao nói: “Anh ấy không trở về.”
Hai vợ chồng đều nhìn về phía Bối Dao, cô nhẹ giọng nói: “Bùi Xuyên không về nhà, anh ấy đi chỗ khác ở.”
Triệu Chi Lan nghĩ thầm, hàng xóm như bọn họ hôm nay khẳng định đã khiến Bùi Xuyên thương tâm. Bà nói: “Bùi Xuyên mới bao lớn chứ? Mình nó ở bên ngoài lâu như vậy, cuộc sống nhất định cũng không dễ. Dao Dao con biết trường học của Bùi Xuyên đúng không? Mai con mang chút đồ qua cho thằng bé nhé.”
Lần này Bối Dao không cự tuyệt, cô gật đầu: “Được.”
Trong căn phòng lầu bốn ở đối diện.
Bùi Hạo Bân cũng đã sớm trở lại, Tào Lị xem sắc mặt ông ta, thấp thỏm nói: “Em cũng không biết thằng bé có chuyện gì không, em và Đồng Đồng cũng không giữ nó lại được.”
Bạch Ngọc Đồng vội vàng gật đầu. Kỳ thật cô nàng nghĩ thầm, muộn thế này còn không về, không biết có phải hắn thật sự xảy ra chuyện rồi chết ở bên ngoài rồi không? Nghe nói bệnh chó dại gì đó rất đáng sợ. Cũng may là tự hắn chạy ra ngoài, Bối Dao kia cũng đi theo, thật đúng là không muốn sống mà.
Nhưng Bạch Ngọc Đồng cũng không dám nói điều này với Bùi Hạo Bân. Giống mẹ cô ta nói, Bùi Xuyên có thế nào cũng là con trai ruột của Bùi thúc. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì Bùi thúc chắc chắn sẽ buồn.
Bùi Hạo Bân nói: “Để anh ra ngoài xem.”
Tào Lị ngăn ông ta lại: “Hạo Bân, đã trễ thế này rồi biết đi đâu tìm đây? Bệnh viện tỉnh lại cách nhà chúng ta xa như vậy. Hơn nữa một mình anh cũng không biết thằng bé đến chỗ nào. Không bằng để mai tìm đồng nghiệp cùng đi với anh xem sao?”
Bùi Hạo Bân biết đây là lời có lý, ông ta ngồi sụp xuống sô pha. Một đêm này ông ta gặp ác mộng.
Trong mộng là Bùi Xuyên lúc mới sinh ra, mũm mĩm béo tròn. Đứa nhỏ một tuổi khác chỉ biết đi đường, tập nói, còn hắn đã có thể đọc thơ. Khi đó Bùi Xuyên là niềm kiêu ngạo của Tưởng Văn Quyên và Bùi Hạo Bân, cuộc sống của hai người cực kỳ mỹ mãn.
Nhưng đảo mắt chính là đôi chân bị chặt để trong hộp, máu dần đọng lại, ông ta ôm cái hộp kia, trong đầu như có sợi dây nào đó bị đứt.
Năm đó quốc gia đã cho bọn họ rất nhiều tiền bồi thường, còn có huân chương vinh dự. Hai mắt ông ta đẫm lệ nhìn đống đồ an ủi và huân chương kia, ở giữa đêm mà bừng tỉnh dậy.
~
Thứ hai Bối Dao đi học.
Sáng sớm thứ hai Lục Trung cử hành nghi thức kéo cờ nên học sinh lục tục đi xuống. Bối Dao mặc áo khoác đồng phục màu xanh, bên trong là áo phông đơn giản. Mái tóc dài của cô được buộc đuôi ngựa, đuôi tóc hơi cuốn lên rũ trên vai, cùng các bạn học đi xuống dưới.
Trong tầm mắt của cô đều là học sinh mặc đồng phục của Lục Trung, trên vai áo có hình con cá heo đánh dấu, liếc mắt qua nhìn thì đúng là cảnh đẹp ý vui, có điều dòng người xô đẩy chen lấn xuống lầu thật sự khó khăn.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Buồn ngủ mà đi qua chỗ này thì đều hết sạch.”
Bối Dao nhéo tiền mà Triệu Chi Lan đưa cho đang để trong túi. Bà đựng tiền trong một bao lì xì và Bối Dao sợ nó rơi ra mất.
Ngô Mạt đuổi kịp bọn họ từ đằng sau đám người. Cô ta khoác tay Trần Phỉ Phỉ nói: “Việc kia các cậu không nói ra ngoài chứ?”
Sự kiện kia tự nhiên chính là chuyện cô nàng yêu qua mạng. Trần Phỉ Phỉ có chút tức giận việc Ngô Mạt lấy lòng tiểu nhân mà suy đoán bọn họ, vì thế hầm hừ nói câu: “Không có.”
Bối Dao nhất thời không hiểu là việc gì, thấy Ngô Mạt tha thiết mà nhìn qua, cô mới lắc đầu.
Ngô Mạt nhẹ nhàng thở ra, bọn họ cùng nhau đến sân thể dục để tập hợp.
Trong lòng Ngô Mạt có tâm sự, cô nàng hạ quyết tâm đi đến bên người Bối Dao nói: “Lần trước cậu nói là Bùi, Bùi Xuyên nói người kia là người xấu, vậy cậu quen Bùi Xuyên sao?”
Bối Dao gật gật đầu.
Ngô Mạt lơ đãng nói: “A, ngày đó ở “Khuynh Thế” mình gặp cậu ta, cũng chính cậu ta giúp mình giải vây nên mình muốn cảm ơn.”
Bối Dao còn chưa nói lời gì thì Trần Phỉ Phỉ đã kéo cô qua một bên.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Nếu cậu muốn đi cảm ơn thì cứ đi, kéo Bối Dao vào làm gì, cậu ấy cũng không thân với người kia.”
Động tác của Trần Phỉ Phỉ quá lớn, người chung quanh đều nhìn qua. Sắc mặt Ngô Mạt có chút khó coi hỏi: “Trần Phỉ Phỉ, cậu có ý gì chứ?”
Trần Phỉ Phỉ nói: “Không có ý gì, thanh danh Bùi Xuyên vốn dĩ chẳng ra gì, hơn nữa cậu ta nổi tiếng như vậy, cậu tùy tiện hỏi ai ở trong trường chẳng được, sao cứ một hai phải hỏi Bối Dao chứ?”
Ngô Mạt không nói lời nào mà chỉ vòng qua hai người bỏ đi.
Lúc mọi người đều xếp thành hàng thì Bối Dao đột nhiên mở miệng hỏi: “Phỉ Phỉ, cậu biết Bùi Xuyên học lớp nào không?”
Trần Phỉ Phỉ thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cô nàng dùng một loại ánh mắt hận sắt không thành thép mà quay đầu lại nhìn Bối Dao: “Không phải cậu thật sự muốn đi hỏi giúp Ngô Mạt chứ? Mình nói cho cậu biết, từ lần yêu qua mạng kia cậu ấy đã thay đổi rồi, cậu đừng xen vào chuyện đó.” Cô nàng cuối cùng vẫn nhớ phải nói nhỏ khi nói đến việc yêu qua mạng.
Bối Dao cười: “Không phải, mình không hỏi giúp cô ấy, mình cũng có việc muốn cảm ơn Bùi Xuyên.”