Triệu Chi Lan che miệng lại, rơi lệ đầy mặt.
Bà nên làm gì đây, phải làm gì đây?
Sắc mặt Bối Lập Tài xanh mét. Ở nhà ông vốn ít nói, lúc này lại bình tĩnh mở miệng: “Bùi Xuyên, cậu đem những thứ này đến đây là có ý gì?”
Dù cho bây giờ là mùa xuân nhưng bên ngoài vẫn lạnh lẽo như cũ. Lúc này trời đã đổ mưa nhỏ. Mưa nhỏ như lông trâu khiến trời đất càng lạnh hơn.
Bùi Xuyên ngước mắt, nhìn vào đôi mắt của Bối Lập Tài: “Cháu có thể giúp mọi người, cháu yêu Dao Dao…….”
Lời còn chưa dứt, Triệu Chi Lan đã đỏ mắt cho anh một cái tát.
Cái tát này không lưu tình chút nào, khiến khuôn mặt của anh lệch đi.
Bùi Xuyên trầm mặc, một lát sau anh quay đầu lại nhìn Triệu Chi Lan, khó khăn mở miệng nói: “Cháu yêu Dao Dao.”
Triệu Chi Lan tức chết rồi! Bà không quan tâm, bà muốn đánh Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên đứng không nhúc nhích, mà Bối Lập Tài cũng tức giận đến không nhẹ. Có điều dù sao ông vẫn còn có lý trí, ông lôi kéo Triệu Chi Lan ra sau nói: “Cậu đừng nháo, chuyện đã đủ rối loạn rồi.”
Sắc trời yên lặng trầm xuống, Bùi Xuyên rũ mắt, động tác thong thả mà quỳ xuống trước mặt bọn họ.
Mưa nhỏ tí tách tí tách, trong phòng Bối Quân đang ngủ say.
Không khí chợt an tĩnh.
Bùi Xuyên không có cẳng chân, phần hai tấc dưới đầu gối anh đã bị chặt đứt.
Anh chống tay xuống đất, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Anh quỳ rất chật vật, nhưng tương phản với thân thể chật vật chính là anh lại rất bình tĩnh.
Đời này đây là lần đầu tiên anh chật vật như thế trước mặt người ngoài.
Phẫn nộ trêи mặt Triệu Chi Lan cứng lại, đến Bối Lập Tài cũng không nói gì. Hai vợ chồng lẳng lặng mà nhìn Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên nói: “Cháu biết mình không có tư cách, cháu biết mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là đê tiện, nhưng cháu yêu cô ấy.”
Anh thấp giọng nói, đêm rất tối, tiếng nói khàn khàn của anh phá lệ rõ ràng: “Cháu thực xin lỗi.”
Triệu Chi Lan cắn răng, quay đầu đi chỗ khác.
Bùi Xuyên biết, mặc kệ mình làm gì cũng không thể đả động bọn họ. Rốt cuộc là cha mẹ, cho dù thế nào cũng khó mà tiếp nhận chuyện con gái mình và một kẻ tàn phế ở bên nhau.
Anh đứng dậy, rũ mắt nói: “Hoắc Húc đã rất gấp rồi, nếu mọi người không đáp ứng thì hắn sẽ dùng tất cả thủ đoạn để đạt được. Thời gian đã không còn nhiều lắm. Dì Triệu, chú Bối, cách duy nhất để bảo vệ Dao Dao là để cô ấy…… kết hôn. Có vậy Khương Hoa Quỳnh mới có thể tin tưởng cô ấy và Hoắc Húc không có quan hệ gì.”
Triệu Chi Lan cả giận nói: “Vậy thì cũng không thể chọn cậu!”
Đối với bà thì Bùi Xuyên nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì so với Hoắc Húc cũng chẳng khác gì nhau!
Bùi Xuyên trầm mặc, từ trong túi áo lấy đồ ra.
Đầu tiên là thẻ ngân hàng, anh nói: “Mật mã của thẻ là ngày sinh của Dao Dao, tổng cộng trong này có 588 vạn, là số tài sản hiện giờ cháu có.”
Thứ hai là giấy nhậm chức nhà khoa học của viện nghiên cứu quốc gia. Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Đây là công việc của cháu. Cháu sẽ không để Dao Dao mất mặt.”
Lúc Triệu Chi Lan nghe thấy 588 vạn thì cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Sau đó lại nhìn thấy tờ giấy nhà khoa học của viện nghiên cứu thì Triệu Chi Lan xác định rồi, bà chắc chắn là đang nằm mơ.
Bà thừa nhận, trong nháy mắt bà bị dọa phát khϊế͙p͙.
Không, không phải Bùi Xuyên mới ra tù sao!
Bùi Xuyên đem đồ vật để trêи bàn trà, đặt trước mặt Triệu Chi Lan: “Hiện tại cháu chỉ có những thứ này, nhưng về sau cháu sẽ cho Dao Dao càng tốt hơn. Cháu sẽ không để cô ấy chịu khổ. Cháu có thể bảo vệ cô ấy, cũng có thể giải quyết khốn cảnh hiện tại của mọi người. Trong năm nay Hoắc Húc sẽ biến mất trong cuộc sống của mọi người.”
Lúc anh nói những lời cuồng vọng này thì ngữ khí vô cùng bình tĩnh, thậm chí là khiêm tốn nhún nhường.
Bối Lập Tài đưa tay lên lau mặt, nặng nề thở dài một tiếng.
~~~
Lúc Bùi Xuyên đi ra khỏi Bối gia thì trời đổ mưa nhỏ khiến mặt đường ướt đẫm.
Anh đem cuốn sổ hộ khẩu của nhà Bối Dao cẩn thận đặt trong túi áo, một đường đi ra ngoài. Kim Tử Dương dừng xe ở bên ngoài tiểu khu, kϊƈɦ động mà hỏi: “Thế nào, thế nào?”
Bùi Xuyên gật đầu.
Trong mắt anh là cảm xúc phức tạp, có vui mừng như điên, cũng có trầm mặc thấp thỏm.
Lúc dì Triệu đưa hộ khẩu cho anh nhưng vẫn hận không thể cắn một miếng thịt trêи người anh xuống.
Bọn họ hiểu rõ Bùi Xuyên là lựa chọn duy nhất của bọn họ lúc này.
Ngoài Bùi Xuyên, sẽ không ai không muốn sống mà trực tiếp đối đầu với Hoắc gia.
Triệu Chi Lan quay mặt đi, không hề có vui mừng của mẹ vợ khi nhìn con rể, thậm chí còn không thèm nhìn anh nói: “Chỗ Dao Dao, cậu tự đi mà nói với nó.”
Bùi Xuyên cất giọng khàn khàn: “Vâng.”
Hiện tại mọi người đều biết, Hoắc Húc đưa ra thời hạn cuối cùng là tháng năm. Hiện tại đã là tháng tư, còn hai mươi ngày nữa thôi. Cho nên trong hai mươi ngày này Bùi Xuyên và Bối Dao phải kết hôn, hôn lễ có thể làm sau nhưng giấy đăng ký kết hôn thì phải lấy ngay.
Bùi Xuyên biết lần này mình thắng.
Thứ anh trân trọng nhất đời này đã được đến tay.
Bùi Xuyên lên xe, Kim Tử Dương lúc này mới nhìn rõ mặt anh: “Xuyên ca, mặt anh……”
Dấu bàn tay trêи mặt anh vẫn chưa tan đi. Triệu Chi Lan xuống tay đúng là không chút nể tình.
Bùi Xuyên nhấp nhấp môi.
Cầu hôn bảo bối nhà người ta thì thế này đã là gì.
Lúc anh tới gặp dì Triệu thì anh đã biết sẽ có hậu quả như vậy. Cho nên anh vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng tiếp theo đó, chuyện mà anh phải đối mặt khiến anh không thể nào bình tĩnh nổi. Anh rũ mắt xuống, nắm chặt nắm tay.
Anh phải mở miệng nói với Bối Dao thế nào, để cô đồng ý kết hôn với anh?
Bối Dao mới 21 tuổi, vẫn còn ở độ tuổi tò mò với thế giới. Bạn cùng trang lứa với cô đều đang đọc sách, yêu đương, anh làm sao để mở miệng nói với cô đây? Làm sao nói anh mặc kệ Hoắc Húc bức cha mẹ cô đến không còn đường lui, chỉ vì muốn cô ở bên anh cả đời chứ?
Cô còn chưa học xong đại học đâu.
Nhưng việc gì phải đối mặt thì Bùi Xuyên vẫn phải đối mặt.
~~~
Đây là lần thứ hai Bùi Xuyên đi vào vườn trường đại học B. Lần đầu tiên tới trường học, trêи trời còn rơi tuyết, mặt hồ kết băng. Lúc đó cô mới 17 tuổi, trong mắt toàn là ý cười hồn nhiên.
Khi đó Bùi Xuyên mang theo tâm tình quyết biệt, cùng cô nhìn hết trận tuyết kia.
Nhưng hiện giờ mùa xuân đã đến, vườn trường là một mảnh sức sống bừng bừng. Từng nhóm sinh viên xuyên qua vườn trường mà đi, ngẫu nhiên sẽ nhìn lướt qua người đàn ông trẻ tuổi đang đứng dưới tàng cây hạnh hoa.
Tuổi tác Bùi Xuyên không khác bọn họ mấy, chỉ là trong mắt lãnh đạm, diện mạo thanh tuyển nên mang bảy phần lạnh lùng.
Khí chất bất đồng.
Anh khác với những bông hoa trong nhà kính đang tràn đầy khát vọng đối với cuộc sống kia. Anh an tĩnh lại trầm mặc, đôi mắt đen nhánh. Tóm lại là loại cảm giác rất kỳ quái, chỉ cần nhìn cũng biết anh không phải sinh viên đang đọc sách. Bùi Xuyên có vẻ quá thành thục. Bùi Xuyên đang đợi Bối Dao.
Lúc Bối Dao đi ra, liếc mắt một cái là nhìn thấy Bùi Xuyên.
Bối Dao nhón chân, tiếng nói thực nhẹ, trong mắt mang theo ý cười: “Anh cúi thấp đầu một chút.”
Anh dừng một chút rồi cúi đầu.