Mục lục
Sức nóng của một ác ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh bị ánh mắt đơn thuần của cô nhìn khiến trong lòng đau đớn. Nghĩ đến chuyện mình sắp làm, trong lòng Bùi Xuyên áy náy lại sợ hãi, anh thấp giọng nói: “Nếu có một ngày anh làm một việc mà em không thích thì em có trách anh không?”


Bối Dao nghi hoặc nói: “Chuyện gì mà em không thích?”


Bùi Xuyên nói: “Ví dụ như…… Can thiệp vào tương lai của em.”


Cô nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Nếu thực nghiêm trọng thì em sẽ tức giận, nếu em không thích sẽ tức giận, cho nên anh đừng làm chuyện khiến em tức giận nhé?”


Anh trầm mặc một lát, sờ sờ tóc cô rồi nói: “Được.”


Ban đêm gió có chút lạnh, anh ngắm nhìn đôi mắt cô, trong lòng vừa chờ mong lại chua xót.


Đời này anh chỉ lừa cô một lần cuối cùng này nữa thôi.


Hoắc Húc làm cho anh có cảm giác nguy cơ cực lớn. Kim Tử Dương hỏi anh không muốn tranh giành sao? Không có khả năng không tranh, anh nhất định phải tranh giành bằng được!


Anh không chỉ muốn tranh, mà sẽ trực tiếp tranh đến kết quả cuối cùng. Anh muốn cùng cô kết hôn.


Nhưng Bối Dao tạm thời chưa nghĩ đến kết hôn, ý nghĩ của cô rất đơn thuần, giống với những cô gái trẻ khác. Cô nghĩ tốt nghiệp xong thì đi thực tập tìm công việc, cuối cùng sẽ yêu đương mấy năm, lựa chọn người thích hợp để kết hôn. Bùi Xuyên nghĩ, có lẽ để đến vài năm sau thì người cô chọn chưa chắc đã là mình.


Giống anh đã nói trước kia, đời người gặp rất nhiều việc, có thể có nhiều lựa chọn, cũng sẽ động tâm, sẽ thay lòng đổi dạ. Anh vốn định cho cô cơ hội hiểu biết thế giới, nhưng hiện tại lại có người cho anh rằng anh có khả năng sẽ đánh mất cô.


Năm cao nhị ấy anh hạ quyết tâm không làm trò trước mặt cô nữa, vĩnh viễn tôn trọng quyết định cuối cùng của cô.


Nhưng chuyện của Hoắc Húc khiến cảm giác sợ hãi trong lòng anh tỏa ra.


Anh không đợi được, không thể chờ, thậm chí sợ hãi cho Bối Dao thời gian để lựa chọn.


Đúng, Bùi Xuyên không hoàn mỹ, anh không có bằng cấp cao, sẽ không dỗ dành người khác, hiện tại cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, thậm chí thân thể tàn khuyết nhưng thế thì sao?


Thế thì thế nào…… Anh là đàn ông nên anh phải tranh một lần.


Nếu cứ để như bình thường thì đời này Triệu Chi Lan sẽ không bao giờ chấp nhận anh. Nhưng có chuyện của Hoắc Húc này thì anh có thể lợi dụng, để Bùi Xuyên có cơ hội phản kϊƈɦ.


Bùi Xuyên thừa nhận mình đê tiện, nhưng anh muốn đến bức Triệu Chi Lan đưa ra lựa chọn để bà đem con gái bảo bối giao cho mình.


Ở bên ngoài nhiều cũng lạnh, Bối Dao cảm nhận được ngực anh lạnh lẽo thì không biết anh đứng hứng gió bao lâu rồi.


Cô nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi mua pháo chúc mừng anh ra tù. Em sắp phải trở về trường học rồi, để mấy ngày nữa thì không tốt. Mấy ngày nay nhà em bận việc, không thể ở bên anh được, đợi mấy ngày nữa em sẽ ở cùng anh nhé.”


Cô nghĩ nghĩ, sợ Bùi Xuyên không có tiền để dừng chân, lại không dám đem người mang về nhà mình —— hai ngày này Triệu Chi Lan cáu giận vô cùng.


Bối Dao sờ sờ túi áo, lấy ra toàn bộ tiền đưa cho anh: “Trước tạm chấp nhận ở khách sạn trước, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm phòng ở có được không?”


Anh không muốn tiền của cô: “Trêи người anh có tiền.”


Bối Dao biết anh mẫn cảm nên cũng không miễn cưỡng: “Bên ngoài lạnh lẽo, trời cũng đã khuya, Bùi Xuyên, anh về nghỉ ngơi thật tốt. Em cũng phải về nhà đây.”


Bùi Xuyên bỗng nhiên cầm lấy tay cô.


Trong mắt cô là ôn nhu và bao dung, mang theo nụ cười nói: “Sao thế?”


Bùi Xuyên mím môi nói: “Anh có thể…… hôn em không?”


Má cô nóng lên, rốt cuộc cũng thẹn thùng, ngón tay xoắn vào nhau, sau một lúc lâu mới gật gật đầu. Việc này…… Sao còn phải hỏi ra chứ?


Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu, môi dừng trêи môi cô.





Bùi Xuyên ôm lấy mặt cô, hầu kết lăn lộn.


Gió thực lạnh, nhưng môi anh lại rất nóng.


Tối nay bầu trời không trăng, bàn tay dày rộng của anh di chuyển xuống, dừng trêи cổ mềm mại của cô. Da thịt con gái mềm mại, ấm áp khiến người ta muốn hung hăng đụng vào. Ngón tay anh cũng dùng sức lớn hơn. Lòng bàn tay thô ráp vuốt ve, khiến cô gái nhỏ dưới tay hơi run rẩy.


Bối Dao choáng váng mà nhớ tới năm nhất cô nhìn thấy Tần Đông Ni cùng bạn trai kϊƈɦ hôn, khi đó cô lặng lẽ cảm thán thật kịch liệt.


Nhưng đêm nay…… Đêm nay……


Cô thở hổn hển thật lâu, Bùi Xuyên dùng ngón cái nhẹ nhàng lau khóe môi cho cô.


Anh cất giọng khàn khàn: “Em về nhà đi.”


Mặt cô đỏ bừng, đi đường như đang bay, chờ đến lúc vào phòng đóng cửa lại, cô vội dùng chăn che mình lại. Có như thế cô mới cảm nhận được trái tim đang nhảy bang bang, ở trong đêm tối hết sức rõ ràng.


~~~


Ngày hôm sau Bối Dao đi mua pháo, lặng lẽ cùng Bùi Xuyên đốt.


Bùi Xuyên tạm thời ở khách sạn, nhìn Bối Dao đốt pháo hoa xong lại vội vã về nhà, anh trước sau vẫn vô cùng bình tĩnh.


Kim Tử Dương lại giống như kiến bò trêи chảo nóng, không biết Bùi Xuyên đang có ý tưởng gì, Kim Tử Dương vội muốn chết.


“Xuyên ca, dì Triệu hẳn là rất gấp rồi. Hiện tại anh không đưa tiền qua thì chẳng lẽ chờ Hoắc Húc nhanh chân đến trước sao?”


Bùi Xuyên xoa xoa ngón tay: “Ừ.”


“Ngọa tào! Anh nói cái gì?”


Lúc niên thiếu tất cả mọi người đều biết Bùi Xuyên thích Bối Dao bao nhiêu, lần này…… Thật sự không có cách nào sao?


Bùi Xuyên nói: “Để hắn bức dì Triệu đi.” Anh trầm mặc một lát, “Kim Tử Dương, cậu có từng nghe qua bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau chưa?”


Kim Tử Dương: “…… Em tuy không có văn hóa nhưng cái này em cũng có nghe qua.”


Bùi Xuyên gật đầu, bình tĩnh nói: “Dì Triệu cùng chú Bối sẽ không cho tôi cưới Bối Dao, năm nay sẽ không, sang năm sẽ không, đời này đều sẽ không cho. Nếu tôi có con gái cũng sẽ không để con bé gả cho một người tàn phế.”


Anh nói thẳng như thế…… Nói chính mình là tàn phế có sao không?


Kim Tử Dương khụ khụ, có chút xấu hổ.


Đôi mắt Bùi Xuyên đen nhánh: “Cho nên, tôi muốn cho bọn họ không thể không đồng ý.” Lúc anh nói lời này thì cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài. Anh cũng biết mình đê tiện, sợ hãi sẽ khiến Bối Dao không có lựa chọn nào, sợ bị cô chán ghét cho nên rũ mắt, tức giận nhìn cây cỏ bừng bừng sức sống ở góc tường.


Kim Tử Dương: “……”


Hắn có chút sợ hãi.


Làm cái máy bay gì sao? Anh nghiêm túc sao? Có biện pháp nào có thể khiến người ta cam tâm gả con gái cho anh ư? Anh không bệnh chứ?


Bùi Xuyên không bệnh, anh đang thanh tỉnh hơn bất kỳ lúc nào.


Đây là một ván cờ rất cẩn thận, lúc anh ở “Nhà giam số 7″, đã từng nghe đám lão tiền bối nhắc đến Hoắc gia. Tổ tông của Hoắc gia liên quan đến súng ống đạn dược, sau đó lại chuyển qua kinh thương, thế lực không hề đơn giản.


Hoắc gia đã từng có quyền có tiền, hiện tại cũng không kém. Trí nhớ của Bùi Xuyên tốt, chuyện này tuy chỉ là lời tán gẫu trong giờ giải lao nhưng anh vẫn nhớ đến.


Tuy gia thế của Hoắc Húc tốt nhưng cái loại đại gia tộc này việc xấu lại rất nhiều.


Người bình thường đều biết không thể nhúng tay vào tang sự của nhà người khác, nhưng Hoắc Húc lại hết lần này đến lần khác cố tình nhúng tay. Loại hành vi vội vàng này tuy Bùi Xuyên không biết vì sao nhưng anh khẳng định Hoắc Húc đang cấp thiết lấy lòng Bối Dao. Các tiền bối nói, Hoắc gia trước kia rất phong quang, toàn bộ thành phố B cũng coi như nhân vật có tiếng thượng đẳng. Nhưng sau đó Hoắc gia gia chủ là Hoắc Nhiên cùng vợ là Khương Hoa Quỳnh ly hôn.


Không biết vì nguyên nhân gì mà Hoắc Nhiên đem đa số tài sản nhường cho vợ mình là Khương Hoa Quỳnh.


Nhưng có quyền nhất là Khương Hoa Quỳnh lại giống như không phải mẹ đẻ của Hoắc Húc.


Chuyện này làm Bùi Xuyên nhịn không được nghĩ sâu xa, anh đang đợi lỗ hổng, chờ một cơ hội tuyệt vời để phản kϊƈɦ.


~~~


Kỳ nghỉ Bối Dao xin nghỉ kết thúc, cô không thể không về thành phố B tiếp tục đi học.


Triệu Chi Lan rốt cuộc vẫn cắn răng đem tiền trả cho Hoắc Húc, qua lần này nhà bọn họ lại nghèo rớt mồng tơi.


Triệu Chi Lan rất áy náy, nếu không phải ngày đó bị Triệu Hưng làm tức đến điên rồi thì bà cũng không nghĩ không quản chuyện này, rồi để Hoắc Húc nhúng tay.


Nhưng …… Nhà bình thường làm gì có ai làm mai táng những 15 vạn chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK