Trần Phỉ Phỉ: “Vậy cậu thích người làm nghề gì? Bác sĩ? Nhà khoa học? Hay giáo viên! Truyện giữa thầy giáo với học sinh cũng lãng mạn lắm!”
Khuôn mặt nhỏ của Bối Dao nghiêm túc nói: “Trần Phỉ Phỉ, cậu đừng xem mấy thể loại biến thái đó đi.”
“……” Trần Phỉ Phỉ muốn đi véo khuôn mặt vừa nghiêm túc vừa ngốc nghếch này.
Bối Dao nhịn không được cong đôi mắt hạnh.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Được rồi Dao Dao, cậu lại dám trêu chọc mình! Xem Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của ta đây!”
Nháo xong rồi, Bối Dao lại nhớ tới cuốn vở bí mật kia.
Hoắc Húc, một cái tên phi thường xa lạ nhưng hắn lại tồn tại trong cuộc sống của cô, lại ở trên mặt giấy những hơn mười năm. Thế cho nên, cô thật ra không có hảo cảm với quân nhân.
Người cô thích phải vừa mẫn cảm lại lãnh khốc, kiệt ngạo lại tự ti.
Bối Dao còn nhớ khăn quàng cổ và găng tay chưa trả cho Bùi Xuyên. Cô đã giặt và phơi khô rồi, nhưng vào học thì lịch trình kín mít khiến người ta trở tay không kịp.
Bối Dao không thuộc về dạng người đặc biệt thông minh, cô cần phải nỗ lực nhiều lần hơn người khác mới có thể duy trì thành tích tốt.
Chờ đến đầu tháng năm, mùa xuân hầu như đã qua, mùa hè đã đến với thành phố C. Tiết tự học buổi tối ở trường lại nhiều hơn một tiết nữa. Bọn học sinh đều chờ đến ngày Quốc Tế Lao Động để được ngủ trưa.
Tháng năm chính là sinh nhật 18 tuổi của Bùi Xuyên. Lễ thành nhân là khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời mỗi người. Mấy ngày nay Bối Dao bớt thời giờ suy nghĩ rốt cuộc đưa quà gì mới tốt?
Bùi Xuyên sống không có chút thú vị nào, ấy vậy mà cô lại biết hắn chán ghét cái gì. Hắn chán ghét ánh sáng và âm thanh quá mức chói lóa, chán ghét cà chua và giăm bông, nhưng hắn hầu như lại không thích cái gì hết.
Khi còn nhỏ Bối Dao đã quen đưa những món đồ chơi nhỏ cho hắn, nhưng chưa bao giờ thấy hắn chơi. Hơn nữa cô cũng không có nhiều tiền, cũng không mua được đồ tốt. Cô nhớ tới Trần Phỉ Phỉ lần trước nói cô nàng cũng có một trúc mã, nên Bối Dao quyết định đi hỏi cô nàng một chút.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Sinh nhật 18 tuổi của nam sinh ư?”
Cô nàng nghĩ nghĩ sau đó cười xấu xa: “Ha! Bối Dao, đưa nụ hôn đầu tiên đi!”
Bối Dao ngốc ngốc mà chớp mắt: “……”
Trần Phỉ Phỉ vui sướng nói: “Tiểu bạch thỏ, trắng lại trắng, hôn một chút, thật đáng yêu.”
Bối Dao đỏ bừng cả mặt: “Mình hỏi nghiêm túc đó.”
Trần Phỉ Phỉ nói: “Cậu còn gạt mình! Tất cả mọi người đều biết sinh nhật Hàn Trăn vào tháng năm. Lưu Hiểu Linh của lớp chúng ta đang chuẩn bị quà rồi kia kìa. Mình nói cho cậu biết, trong tiểu thuyết đều nói như vậy, món quà thành nhân đều là nụ hôn đầu tiên, như thế mới có thể tương thân tương ái cả đời.”
Bối Dao chấn kinh hỏi: “Tiểu thuyết nào?”
Trần Phỉ Phỉ click mở di động: “Tiểu thuyết mình đang viết! Thấy không, 《 cô vợ ngọt ngào của thầy giáo 》.”
Bối Dao một lời khó nói hết, Trần Phỉ Phỉ, cậu còn muốn thi đại học không!
Trần Phỉ Phỉ nói: “Tin tưởng mình đi, nếu cậu thích Hàn Trăn thì ôm lấy mặt cậu ta mà hôn một cái. Cậu là Bối Dao cơ mà! Là tình nhân trong mộng của nam sinh cả trường, nếu cậu hôn một chút thì ai cũng sẽ quỳ dưới chân cậu hết. Hàn Trăn vốn dĩ đã có hảo cảm với cậu, việc này cực kỳ ổn luôn. Nhưng cần làm một cách lặng lẽ, đừng để ai biết, trường chúng ta không cho yêu sớm đâu.”
Bối Dao thậm chí không biết sinh nhật Hàn Trăn là vào tháng năm. Nhưng mà cô cũng không thể giải thích cô đang chuẩn bị quà cho ai.
Gương mặt Bối Dao chôn trong cánh tay, ấn theo cách nói của Trần Anh Kỳ thì Bùi Xuyên cũng không dám thích cô.
Nụ hôn đầu tiên gì đó, nghe có vẻ không đáng tin cậy lắm.
Lúc Ngô Mạt tiến vào, Trần Phỉ Phỉ lập tức câm miệng.
Trong lòng Ngô Mạt cười lạnh một tiếng, lại nhìn Bối Dao một cái. Cô ta nghe được hết lời bọn họ thì thế nào? Nhận thư tình của Hàn Trăn nhưng lại không đến chỗ hẹn, giờ lại muốn dâng nụ hôn đầu tiên lên sao?
Cô ta vừa nghĩ đã hoảng hốt trong lòng, nụ hôn đầu tiên của cô ta là cho cái tên lừa đảo Đinh Văn Tường kia.
Sau khi vào học kỳ hai lớp 11, Ngô Mạt có thể cảm nhận được mấy người trong phòng ngủ đều lãnh đạm với mình. Học kỳ 1 Dương Gia còn ngẫu nhiên đi ăn cơm với cô ta, nhưng hiện tại đã hoàn toàn không có.
Cô ta đoán hơn phân nửa là do Trần Phỉ Phỉ ở sau lưng nói xấu cô ta.
Ngô Mạt bất động thanh sắc, vì sao có người lại sống được hồn nhiên sinh động, mà có người lại bị kẻ lừa đảo lừa gạt đến mức phải lo lắng đề phòng? Đối với Ngô Mạt mà nói thì chỉ có Bùi Xuyên đã từng cứu cô ta mới khiến cô ta có cảm giác an toàn.
Nhưng Bùi Xuyên…… Cố tình lại đối với Bối Dao……
Thú vị chính là, thiếu niên lạnh băng đạm mạc kia có biết nữ thần của hắn muốn đi thân thiết với người khác không?
Trần Phỉ Phỉ không xác định Ngô Mạt có nghe được câu chuyện của họ không, nhưng cô tâm tư đơn giản, chỉ nghĩ thiếu nữ 16, 17 tuổi ấy mà, tuy tính cách không tốt thì cũng có thể xấu đến mức nào chứ?
Trần Phỉ Phỉ càng cảm thấy có hứng thú với bát quái về sinh nhật của Hàn Trăn hơn.
Hàn Trăn ở Lục Trung có thanh danh rất tốt, thành tích của hắn tốt, lại hiểu lễ phép, hơn nữa phẩm cách cũng không tồi. Chủ yếu là, người tốt như vậy lại luôn duy trì khoảng cách nhất định với các nữ sinh. Cho đến nay hắn chỉ duy nhất bày tỏ hảo cảm với một người là Bối Dao.
Đối với một “Tác giả mới” như Trần Phỉ Phỉ mà nói thì người như vậy chính là xứng đáng làm nam chính trong truyện ngôn tình, trong lòng cô cũng đặc biệt coi trọng Hàn Trăn.
Hàn Trăn cũng là người trong mộng của rất nhiều nữ sinh. Nhưng mà tuổi 18 như một tín hiệu, tỏ rõ rằng người dũng cảm sẽ có thể có được một cơ hội.
Và đúng như lời Trần Phỉ Phỉ nói thì rất nhiều thiếu nữ cũng đang chuẩn bị quà cho Hàn Trăn. Sinh nhật hắn là vào ngày 16 tháng 5, đầu mùa hạ, có ánh nắng màu hè ấm áp nhưng lại không chói chang.
Bối Dao nghĩ thầm cũng thật khéo, sinh nhật Bùi Xuyên là ngày 17 tháng 5.
Nhưng hai người cùng sinh ra một mùa lại có vận mệnh và gia đình khác nhau một trời một vực. Dù cho Bối Dao không hiểu biết quá về Hàn Trăn, nhưng cô cũng có thể nhìn ra hắn nhất định là đứa con sống trong một gia đình mỹ mãn. Điều đó thể hiện từ ngôn ngữ đến sự khéo léo, và tư thái.
Hôm nay là ngày 14 tháng 5, Lục Trung đột nhiên tuôn ra một bát quái kinh thiên động địa ——
Nghe nói chưa! Vào ngày sinh nhật của Hàn Trăn lớp 11 số 1, hoa khôi Bối Dao muốn hiến hôn kìa!
Vô số người cảm thấy không có khả năng, Hàn Trăn và Bối Dao ngày thường đều là những người không thích yêu đương. Hai người đều có khuôn mặt thích hợp yêu sớm nhưng lại không có hành vi đó, sao có thể! Sao có thể!
Nhưng mà kế tiếp lại có người lộ ra: Hàn Trăn từng đưa thư tình cho Bối Dao.
Bạn thân của Hàn Trăn lập tức thêm vào rằng hắn biết Hàn Trăn định nhân cuộc thi Marathon mà tỏ tình.
Lúc Hàn Trăn nghe thấy chuyện này thì cũng ngây dại, sau đó khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng.
Bạn tốt nhịn không được trêu chọc: “Kích động hả?”
Tim Hàn Trăn đập rất nhanh, hắn nghĩ nghĩ rồi nhíu mày nói: “Các cậu đừng truyền tin lộn xộn, sẽ làm hỏng thanh danh của cô ấy.”
Hơn nữa mặc dù Lục Trung quản lý rời rạc nhưng cũng không chấp nhận yêu sớm. Tin đồn bát quái này ngay cả Hàn Trăn nghe xong cũng đỏ mặt tía tai. Có điều việc này càng chứng minh lời đồn Bối Dao hiến hôn có khả năng là thật.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Nói thật, Hàn Trăn có chút chờ mong, nhưng lý trí lại nói cho hắn rằng chuyện này không có khả năng. Nếu Bối Dao thật sự thích hắn thì đêm đó sẽ không để Ngô Mạt tới. Sau đó ở cuộc thi Marathon cô cũng sẽ không cho hắn leo cây, chuyện này hơn phân nửa là đồn đại rồi.
Nhưng cho dù là đồn đại thì hiện tại nó cũng được đồn đến ồn ào huyên náo. Trần Phỉ Phỉ nói không sai chút nào, nữ sinh như Bối Dao chính là được nửa trường yêu thầm. Lời đồn này giống như mọc cánh mà bay loạn. Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, ngày 16 tháng 5 đã đến, quả thực khiến người ta hóng không chịu được.
Trên Tieba cũng có một vài người đăng bài lên bình luận.
Lúc Bối Dao biết thì sắc mặt liền biến đổi.
Trần Phỉ Phỉ cũng ngây ngốc. Cô nàng vốn chỉ đùa một chút, mà cô cùng Bối Dao cũng biết đây là lời nói đùa. Nhưng lúc mọi người đều tin tưởng sự kiện kia thì nó giống như đã trở thành sự thật vậy.
Trần Phỉ Phỉ biết mình không lựa lời gây ra họa nên thấy áy náy vô cùng: “Thực xin lỗi Dao Dao, mình trở về sẽ đăng bài trên Tieba để làm sáng tỏ. Chuyện này đều do mình, nếu thầy cô biết thì mình sẽ đứng ra làm chứng.”