Tiêu Lục gào lên như điên như dại vang vọng một vùng thiên hà, Trạch Liên nghe được liền một quyền vung tới, Hàn Vũ Thiên trầm mặt nhưng không hề tránh né.
Tiêu Lục đột nhiên xuất hiện một quyền nhỏ bé đối kháng với một quyền như 3 đại hành tinh gộp lại, thật như là nguyên tử nhỏ bé so với một quyền cự nhân.
Nhưng một quyền nhỏ bé này lại chặn được cự quyền của Trạch Liên.
"Tiêu Lục, ngươi là đang làm gì vậy?"
Trạch Liên gầm lên có chút khó hiểu, Tiêu Lục hừ lạnh nói:
"Ta cần giữ hắn lại, tuyệt nhiên không thể giết."
Trạch Liên hừ lạnh cũng xoay người trở về chỗ cũ, Tiêu Lục xoay người nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Ta chỉ cần Lăng Hồn Phiến, cái ngươi đưa là giả, nên ta mới hủy diệt thế giới đó."
Hàn Vũ Thiên mỉm cười cũng không giấu diếm nói:
"Lăng Hồn Phiến ở trong tay Chân Ma Đế, nhưng hiện tại hắn đã mất cũng không ai biết Lăng Hồn Phiến được giấu nơi nào, chỉ có Vạn Niên sách mới biết."
Tiêu Lục không có vẻ gì là thất vọng quay người nói:
"Ta vừa tới chỉ 1 hơi thở là ngươi đã tính xong một cái lưới để bắt ta rồi."
Tiêu Lục rời đi còn Hàn Vũ Thiên thì biến mất trở về Vạn Niên cung.
Cùng lúc đó Hàn Diệp phấn khởi chạy vào khoe thành tựu của mình:
"Cung chủ, cung chủ, Diệp nhi đã hiểu được đan, trận, khí rồi."
Hàn Vũ Thiên không chút bất ngờ gì khi ở độ tuổi này Hàn Diệp lại học được như vậy, hắn điểm lên mi tâm của Hàn Diệp một cái rồi biến mất.
Hàn Vũ Thiên ở trong Tử Vực đang chiến đấu trận bán kết, kẻ đối đầu thật không may lại là Ý Hoan.
"Vô Thi sư huynh."
"Ý Hoan huynh."
Hai người hành lễ với nhau thật không muốn đối đầu sớm như vậy, nhưng cũng vì số mệnh an bài đành phải chiến thôi.
Cả 2 rút ra binh khí của mình lao tới giao thủ, chỉ trong một đòn duy nhất này đã dấy lên vô số cuồng phòng sắc bén của kiếm và kích.
Một bóng đen đứng phía sau một đệ tử tên là Thôi Mạt chưa tham gia thi đấu, bàn tay đặt trên vai hắn bóp chặt giọng trầm thấp phía sau truyền tới:
"Cho dù ngươi có chết cũng phải giúp Ý Hoan thắng trận này."
"Dạ."
Thôi Mạt giọng điệu cung kính không dám cãi lên, một luồng pháp lực trong ầm thầm đang hội tụ.
"Căn Nguyên Sung Pháo!"
Hàn Vũ Thiên vung tay bắn tới 8 tia nước kinh người, Ý Hoan một kích chạm xuống đất nói:
"Vách Sơn."
Từ dưới đất nhô lên vô số vách đá đen xen nhau như một con đập ngăn sóng dữ, Ý Hoan ngưng tụ vài cây kích bằng đá đánh tới.
Hàn Vũ Thiên cũng hóa ra ma tiễn hướng về phía kích.
Hai thân ảnh một kiếm, một kích xoẹt qua nhau, Ý Hoan chân vừa chạm đất thì phía sau vang lên một tiếng ầm.
Hắn quay người nhìn lại thì thấy ngực của Hàn Vũ Thiên bị lủng một lỗ máu, tất nhiên không phải do một kích vừa rồi gây ra.
"Thôi Mạt, ngươi muốn chết sao?"
"Thằng khốn bẩn thỉu, sợ đánh không lại Hà Vô Thi nên chơi bẩn à."
"Huyết mạch Thôi gia bao năm đều rất dơ bẩn, kẻ nào lại cho hắn tham gia vậy?"
Từng nhóm người sát ý đùng đùng nhắm Thôi Mạt, Hàn Vũ Thiên phía trước mắt mơ hồ.
Cơ thể ngã về phía trước rồi khựng lại, hắn chống kiếm để không làm cho cơ thể mình không gục ngã.
Sát ý kinh người vượt trên mấy ngàn tu sĩ ở đây, một cổ sát ý này phóng xuất đã đánh tan sát ý khác.
Hàn Vũ Thiên từng bước khập khiển bước xuống kháng đài, ánh mắt giờ phút này lộ ra một tia lãnh khốc.
Bão tuyết thổi quét ở trong căn phòng kín, không hiểu vì sao trong phòng lại có tuyết vân xuất hiện.
Máu đang chảy ở ngực bị đông cứng lại, Hàn Vũ Thiên từng bước khập khiển đã bắt đầu thản nhiên bước đi.
"Tam Hồn, Quỷ Thủ Thu Hồn."
Lời nói lạnh như băng thốt ra thì phía sau lưng Hàn Vũ Thiên đã xuất hiện một cái mặt quỷ, nó to lớn mà đáng sợ áp đảo toàn bộ tu sĩ Đại Túc Mệnh.
Thôi Mạt sợ hãi linh hồn như bị băng phong không thể điều khiển nhục thân bỏ chạy, mặt quỷ giơ lên ma trảo bắt lấy Thôi Mạt nâng lên.
"Khà khà khà, ha ha ha, linh hồn dơ bẩn của ngươi sắp được tra tấn rồi đó."
Mặt quỷ thốt ra lời nói khiến mọi người như đã xuống được âm phủ, gió lạnh thổi qua toàn thân lông tóc dựng lên sợ hãi.
Hàn Vũ Thiên nâng kiếm chém đứt linh hồn Thôi Mạt ra khỏi nhục thân, ma trảo rất nhanh bắt được đạo linh hồn kia, nó sảng khoải hóa ra vô số dụng cụ tra tấn, khắc lên linh hồn Thôi Mạt một chữ luân.
Nhục thân thì bị Hàn Vũ Thiên thôn phệ, nhưng vết thương chỉ khép lại một nửa, cái lỗ ở ngực vẫn còn lớn như nắm tay.
"Ah!"
Một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng trong đại điện, mặt quỷ đã bắt đầu buổi tra tấn của bản thân.
Linh hồn Thôi Mạt sẽ được thưởng thức hết tất cả hình phạt ở địa phủ, Hàn Vũ Thiên bước một chân lên bậc thang thì phía sau có một âm thanh vọng tới.
"Hà Vô Thi, ngươi đã bước xuống kháng đài như vậy đã là bỏ cuộc, còn muốn quay lại chiến sao?"
Hàn Vũ Thiên không chú ý tới lời nói kia mà chậm chậm bước lên kháng đài, chấp sự có chút do dự không biết mình nên tiếp tục cho đấu hay là loại bỏ Hà Vô Thi.
"Không sao cứ tiếp tục đấu."
Lời này là do chính Ý Hoan nói ra, hắn biết cao tầng Ô Nhã bộ lạc đã nhúng tay, nên muốn đòi lại công bằng cho bằng hữu của mình, nắm tay nâng lên tự đâm thủ lòng ngực của mình.
Vừa vặn là bằng cái lỗ trên ngực của Hàn Vũ Thiên, tên trung niên Ô Nhã bộ lạc quát:
"Ý Hoan, ngươi điên rồi."
Ý Hoan không để ý tới trung niên kia mà nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Vô Thi huynh, vừa rồi là có người đánh lén huynh, ta không muốn huynh đang trọng thương mà đánh với ta còn nguyên vẹn, nên ta làm như vậy là để công bằng cho cả 2."
Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:
"Trên kháng đài chỉ có thắng hoặc thua, vốn dĩ 2 từ công bằng mà Ý Hoan huynh nói không tồn tại."
Ý Hoan nghe xong lời này liền biết trong lòng của Hàn Vũ Thiên đã có một vạch ngăn lớn với hắn.
"Nhất Kiếm Băng Tiêu."
Hàn Vũ Thiên hóa ra băng khí thổi quét một kiếm chém tới, băng khí hóa thành mấy trăm thanh kiếm đâm tới.
Ý Hoan bạo phát tu vi dùng tốc độ cao nhất tránh né băng kiếm, hắn nhìn về phía trung niên truyền âm nói:
"Nếu sau trận đấu này, mối quan hệ bằng hữu giữa ta và hắn có vấn đề gì, thì rửa sạch cổ chờ đi."
Trung niên nghe được lời cảnh cáo này chỉ biết trầm mặt mà thôi, phía trên không trung vẫn là truyền tới từng tiếng kêu của Thôi Mạt.
Hàn Vũ Thiên không biết là do quá thất vọng hay là tức giận mà cơ thể lại xuất hiện điều kì quái.
Một nửa là ma khí cuộn trào, một nửa là băng khí thổi quét, tựa như âm dương không thể dung hòa.