Nếu Giao lão ngã xuống sẽ là bất lợi cực lớn của Vạn Niên cung, cũng sẽ dẫn tới cơn thịnh nộ của một người.
Nhưng làm bọn họ ngạc nhiên chính là một con sơn dương bộc phát khí tức thần thánh ngăn vị Hóa Thần kia lại.
"Ha ha ha, ngươi trở về đúng lúc lắm."
Giao lão đã thả lỏng được một hơi tiếp tục đánh với Tống Hà, chiến sủng sơn dương đã trở về cục diện lại đi vào thế dằn co ban đầu.
Hoàng thành khắp nơi chiến hỏa, từ phía sau đại quân tiên tộc lại xuất hiện một cái cửa đồng thật lớn, Ma Luân Kiếp hiện rõ giữa không trung, trên đó còn có một vết khảm dài do Hàn Vũ Thiên tạo ra lúc trước.
"Ma Luân Kiếp, tại sao lại xuất hiện vào lúc này?"
Một vị vương gia Thánh Nhân đang đối đầu với một Hóa Thần kinh sợ quát lớn, từng người tu sĩ của Nam Cương đều sắc mặt đại biến.
Ma Luân Kiếp hiện thế vào thời khắc này, nếu bọn chúng cùng tiên quân liên minh thì không phải Nam Cương sẽ bị diệt sao?
Cổng đồng mở rộng ma khí bao phủ đất trời làm cho tiên quân và hoàng thành tạm ngưng chiến đấu, một đại quân ma tộc hùng mạnh bắt đầu bước ra khỏi cổng đồng.
Bọn chúng hung ác khát máu nhìn chằm chằm vào đám tiên quân, cho tới khi một cái kiệu xa hoa xuất hiện ở trong tầm mắt mỗi người.
Những kẻ khiên kiệu đều có pháp tắc bao quanh, hiển nhiên là mấy vị Thánh Nhân, nhưng chỉ đáng khiên kiệu cho người ngồi ở trong.
Sự việc trước mắt làm ai cũng kinh hãi không thôi, ma khí từ cảnh cửa đồng truyền ra khắp thiên địa, giúp ma vật có thể thích nghi với chiến trường hiện tại.
Hồ Cửu Liêm hoàng đế Nam Cương cuối cùng sắc mặt cũng là do dự nhìn về phía chiếc kiệu kia.
Hắn đang bị một tảng đá lớn đè nặng trước một kết cục chính là ma cùng tiên liên thủ đánh hoàng thành, việc này xảy đến chắc chắn hoàng thành thất thủ.
Đây là nơi chủ chốt cũng là huyết mạch của Nam Cương, hoàng thành bại thì Nam Cương vong, đây là điều mà ai cũng có thể hiểu được.
"Giết những kẻ có khí tức khác thường này đi."
Lời nói ma mị từ trong kiệu vang ra, ma quân tàn ác rít gào lao tới.
Theo lời của nàng ta chính là giết những kẻ có khí tức khác thường, Ma Luân Kiếp tung hoành ngang dọc Tô Lăng giới, hiển nhiên rất quen thuộc với khí tức sinh linh nơi đây.
Khác thường chỉ có đại quân tiên tộc là hiện thế không bao lâu, đương nhiên rất lạ lẫm với ma quân nên bị bọn chúng tàn phá.
"Hồ Cửu Liêm đa tạ ma tộc đã trợ giúp một tay, ân này về sau sẽ đền đáp."
Hoàng thành ánh mắt cũng là sáng như đuốc nhìn thấy được ma quân đánh vào tiên quân, khiến cho chiến trường càng thêm nhuốm máu.
"Ta không phải giúp một lũ nhân tộc chỉ nói được bằng miệng, bản ma xuất thế là để khiến một kẻ nợ ta một ân tình."
Âm thanh từ chiếc kiệu vang lên kiều ngạo mà mị hoặc tới cực điểm, hoàng đế dù không nghe lọt tại cũng phải ráng nghe, dù sao người ta tới giúp mình bảo vệ quốc thổ đã là may mắn.
Ai quan tâm kẻ nào đủ tư cách để nợ nàng ta một ân tình, trận hoàng thành mọi thứ đều nghiêng về một hướng của Nam Cương, ma và nhân liên thủ đánh tới tiên tộc.
Tình huống thay đổi đột ngột khiến lão Quân hơi ngỡ ngàng, lão cứ nghĩ một quân cờ Hàn Vũ Thiên hạ xuống trước đó là một vị cường giả nào đó.
Nhưng không ngờ tới quân cờ đó hạ xuống là một đại quân ma tộc hùng mạnh, lão Quân phất tay âm thanh đã có chút bất ổn nói:
"Các ngươi tới hoàng thành một chuyến đi."
Hàn Vũ Thiên cong lên một nụ cười thản nhiên nói:
"Nàng ta xuất thủ, e là không có cấp bậc Hóa Thần nào có thể đánh bại nàng ấy, nếu ngươi ra tay còn có nửa phần cơ hội đấy."
Hàn Vũ Thiên ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn bàn cờ, lão Quân vung tay một lần nữa liền có 2 đạo phân thân xuất hiện ở trái phải.
2 cổ phân thân này đã theo lão từ thời cứu vạn tiên tới này, cũng là cổ lão thần bí tới cực điểm, dù thực không bằng bản thể vài phần, nhưng cũng là vô địch trong Hóa Thần khó ai có thể vượt qua được.
Hàn Vũ Thiên cười rất thản nhiên mặc cho hai phân thân kia đã hướng về hoàng thành đi tới.
"Tà đạo khốn khiếp!"
Mấy vị cường giả Hóa Thần đang ẩn nấp đột nhiên xuất hiện, bọn họ thấy được tình thế không ổn mới xuất thủ.