"Cung chủ đại nhân, thuộc hạ đã điều tra được nguyên nhân và vị trí mới của Tuyết Vân Quán."
Kiều Nguyệt Nga nghe vậy đã rất gấp rút, nhưng cũng không có chen vào cuộc trò chuyện, Hàn Vũ Thiên thì nhẹ gật đầu ra hiệu cho Mộ Thư Bá nói.
"Trăm năm trước Bạch gia và Đinh gia có hẹn ước với nhau, hai gia tộc sau khi tổ chức lễ cưới đã bắt đầu gộp chung lại một nhà, Tuyết Vân Quán và Đinh Hinh Lâu cuối cùng trở thành Đinh Tuyết Lâu hiện tại, đất của Bạch gia để trống là để sau này xây dựng một đấu trường rèn luyện, bọn họ làm những chuyện này đều trong âm thầm, nên ai cũng nghĩ Bạch gia đã rời Trường An thành."
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu ra hiệu cho Mộ Thư Bá lui ra ngoài, Kiều Nguyệt Nga đứng lên nét mặt đã tươi vui hơn trước vài phần.
"Đi thôi."
Hắn và nàng rời khỏi Vạn Niên Các hướng tới Đinh Tuyết Lâu ở phía nam Trường An thành, nơi này sa hoa lộng lẫy nhìn như cung điện vua chúa, người qua lại trong đây ăn mặc sang trọng và rất có thế lực.
Thị nữ thấy khách đến chỉ là hai người ăn mặc thuộc thế lực tầm trung thì hơi tỏ vẻ xem thường, Hàn Vũ Thiên không quan tâm thản nhiên nói:
"Ta muốn gặp Bạch Yên Nha, nói là cố nhân Vân Đạo Tông đến thăm nàng."
Thị nữ kia đảo mặt mỉm cười nói:
"Khách quan thứ lỗi, hiện tại bà chủ không có ở Đinh Tuyết Lâu, hẹn ngài dịp khác."
Nàng ta nói xong thì Hàn Vũ Thiên vung tay bóp cổ của nàng nâng lên nói:
"Ta nói ngươi gọi nàng đến."
Hắn ném thị nữ kia ra không chút thương hoa tiếc ngọc, với loại người mắt cao hơn đầu thì không cần kiên nhẫn, trực tiếp uy hiếp liền giải quyết được mọi chuyện.
Thị nữ kia không sợ mà còn tức giận quát ầm lên nói:
"Người đâu mau bắt kẻ gây rối này lại."
Thủ vệ nghe thấy lập tức đi vào vây quanh Hàn Vũ Thiên và Kiều Nguyệt Nga vào giữa, những người xung quanh cũng đưa ánh mắt đến xem trò vui.
Hàn Vũ Thiên thở dài bàn tay hất lên liền đánh bay thủ về, hắn kéo cổ áo thị nữ bước vào một gian phòng trống nói:
"Ta cho ngươi nửa canh giờ để gọi Bạch Yên Nha đến."
Thị nữ cuối cùng đã khiếp sợ liên tục gật đầu không dám vọng động, ả quay người chạy chối chết không dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Một đạo bạch quang hiện lên bốn bóng người, thị nữ lúc trước là một trong bốn người xuất hiện, Bạch Yên Nha dẫn theo hai tiểu nữ xinh xắn đáng yêu, là một cặp tiểu phượng.
"Vị các hạ nào muốn gặp ta?"
Bạch Yên Nha trăm năm không gặp tu vi đã đạt Thánh Nhân trung vị, còn sinh ra được một đôi tiểu phụng, nàng ta vốn đang nét mặt không vui vì có người quấy rối Đinh Tuyết Lâu, nhưng khi nhìn thấy người ngồi bên trong thì ngây người tại chỗ.
Kiều Nguyệt Nga cũng đơ người nhìn lấy tỷ muội cùng mình vượt qua sóng gió, hai nàng lập tức chạy lại ôm chằm lấy nhau không buông.
"Bạch Yên Nha."
"Kiều Nguyệt Nga."
Hai người ôm lấy nhau rất lâu mới bình ổn lại tâm tình, Bạch Yên Nha nhìn trên dưới Kiều Nguyệt Nga đánh giá một chút nói:
"Nguyệt Nga, mấy năm nay ngươi đã đi đâu mà ta tìm khắp nơi không thấy, màu tóc của ngươi cũng thay đổi rồi."
Kiều Nguyệt Nga cười rạn rở nói:
"Từ khi Vân Đạo Tông sụp đổ thì ta đã đến Vạn Niên Cung, cũng muốn tìm kiếm tin tức của ngươi, nhưng lại xảy ra quá nhiều chuyện cho nên không tiện, bây giờ thì ổn hơn rồi."
Bạch Yên Nha vài năm nay liên tục nghe chiến báo đều là do Vạn Niên Cung đứng mũi chịu xào, nàng cũng hiểu được Kiều Nguyệt Nga vất vả nói:
"Không sao, ngươi vẫn bình an thì quá tốt rồi, hiện tại ở Vạn Niên Cung ngươi đã thành thân chưa đây?"
Kiều Nguyệt Nga cười cười không nói, Bạch Yên Nha biết cả hai đều không còn là thiếu nữ hồn nhiên, những lời này nói ra ở đám đông cũng có chút không hay, nàng liền cho người sắp xếp phòng ở thượng lâu.
Mọi người ngồi xuống ổn định hết thì Kiều Nguyệt Nga mới cười nói:
"Ta đã thành thân lâu rồi."
Bạch Yên Nha mở to hai mắt hứng thú hỏi:
"Là vị công tử nào may mắn đến vậy? Cưới được Nguyệt Nga xinh đẹp của ta."
Kiều Nguyệt Nga đắc ý nói:
"Ngươi nhớ Vũ Thiên không?"
"Hắn? Cái tên làm ngươi khóc ư? Bà đây còn hận hắn vụ năm ấy, nếu để ta gặp lại thì một quyền đấm chết."
Bạch Yên Nha nghe tới hai từ Vũ Thiên liền đổi thái độ nhanh chóng, Hàn Vũ Thiên vừa định uống chum rượu khi nghe lời này cũng ngưng động tác, khóe môi giật giật chỗ xương sống lại truyền tới một cơn ớn lạnh.
Kiều Nguyệt Nga vuốt vuốt lưng Bạch Yên Nha nói:
"Đừng giận, ta và Vũ Thiên chính là đã thành hôn rồi."
"Hoang đường!"
Bạch Yên Nha nghe xong kinh ngạc đứng bật dậy, nàng ta tức giận nói:
"Không thể nào như thế được, tên khốn Vũ Thiên đó ở Vân Đạo Tông suốt ngày ức hiếp người khác, phẩm hạnh không tốt còn gây nhiều họa, ngươi sao có thể đồng ý thành hôn, nói là hắn ép cưới ngươi đúng không?"
Hàn Vũ Thiên nghe xong rượu vừa xuống cổ lại bị sặc ra hết, hắn lúc này mới lên tiếng phân minh nói:
"Ta ở Vân Đạo Tông đã ức hiếp ai chứ, còn họa là do những đệ tử kia tự chuốc lấy."
Bạch Yên Nha nghe thấy giọng nói quen thuộc của kẻ nàng ghét, Bạch Yên Nha cười nói:
"Vũ Thiên, ngươi vậy mà tự mình tới đây tìm chết!"
Nàng ta lao tới một quyền đấm tới, Hàn Vũ Thiên đang uống rượu thì cơ thể biến mất, thứ mà Bạch Yên Nha đập trúng chỉ là cái ly rượu.
Hàn Vũ Thiên xuất hiện lại là ở chỗ ngồi cũ của Bạch Yên Nha, hắn thở dài nói:
"Bạch Yên Nha, dù sao cũng từng là đồng môn, ngươi đừng có thù hằn nữa."
"Mẫu thân, người đang giận sao?"
Một trong hai bé gái song sinh lên tiếng làm cho Bạch Yên Nha trở lại bộ dáng dịu dàng, nàng tới bên cạnh hai đứa trẻ vuốt đầu nói:
"Hoa Hoa ngoan, mẫu thân không có tức giận, chỉ là chào hỏi bằng hữu thôi."
Kiều Nguyệt Nga nhướng mày kinh ngạc nói:
"Ngươi vậy mà đã có hài tử?"
Bạch Yên Nha lúc này mới nhớ bản thân đã là mẫu thân của ba đứa con liền cười tít mắt nói:
"Ta quên giới thiệu với ngươi, đây là Đinh Trầm Hương và Đinh Tuyết Mộng, còn một tiểu tử đã lớn tên Đinh Đông Hưng."
Đinh Trầm Hương hiểu chuyện cúi đầu thi lễ nói:
"Đinh Trầm Hương ra mắt bá bá, bá mẫu."
Kiều Nguyệt Nga lớn hơn Bạch Yên Nha vài tuổi thì có thể gọi là bá mẫu, còn Hàn Vũ Thiên thì nàng dám chắc hắn còn nhỏ tuổi hơn mình, vậy mà Đinh Trầm Hương lại gọi ra hai chữ bá bá này.
"Trầm Hương ngoan, con hẳn là tỷ tỷ đúng không?"
Hàn Vũ Thiên như mở cờ trong bụng mượn gió bẻ măng ôm lấy Đinh Trầm Hương đặt trên đùi, Đinh Trầm Hương hồn nhiên gật đầu nói:
"Trầm Hương là tỷ tỷ, bá bá vừa nhìn liền biết thật rất giỏi."
Hàn Vũ Thiên bàn tay lật lại liền có mấy món đồ chơi được bện bằng rơm xuất hiện nói:
"Bá bá cho Trầm Hương và Tuyết Mộng, mau qua bên kia chơi đi."
Hai đứa trẻ nhận được đồ chơi liền vui mừng nhảy cẩn lên cùng ra ngoài chơi, thị nữ xung quanh lập tức đuổi theo trông chừng giúp phu nhân.
"Ngươi không phục sao? Ta đã là phu quân của nàng ấy rồi, ngươi cũng nên gọi một tiếng tỷ phu đi."
Hàn Vũ Thiên đắc ý nhìn Bạch Yên Nha đang tràn đầy tức giận, nàng ta đứng dậy cười nói:
"Tỷ... tỷ cái đầu nhà ngươi tên thối tha, ngươi vẫn phải gọi bà đây một tiếng tỷ tỷ hoặc sư tỷ đó!"
Bạch Yên Nha lập tức đứng dậy bộc phát khí tức lao vào truy sát Hàn Vũ Thiên, hắn ta nhanh chóng tránh thoát công kích liên tục.
"Ah!"
Bên ngoài truyền tới tiếng kêu quen thuộc của Đinh Trầm Hương và Đinh Tuyết Mộng, ba người trong phòng lập tức ra ngoài xem tình hình.
Chỉ thấy hai bé gái bị một thanh niên nắm đuôi tóc sách lên, đây là Đinh Khương huynh trưởng trong tộc Đinh gia, kẻ này xưa nay kiêu căng hống hách lại thích gây chuyện với huynh đệ tỷ muội trong nhà.
Giờ hắn bắt gặp được hai tiểu muội chơi một mình liền chạy tới ức hiếp, Bạch Yên Nha thấy là Đinh Khương ra tay liền hạ thấp giọng nói:
"Đinh Khương công tử, hai đứa nó còn nhỏ lại là muội muội của ngươi, ngươi không nên động thủ như vậy."
Đinh Khương mặc kệ Bạch Yên Nha vẫn nắm đuôi tóc hai muội muội nói:
"Không phục thì gọi Bạch gia đến."
Đinh Khương cười tít cả mắt như chơi đùa với sâu bọ, ngay sau đó cảm giác ở hai cánh tay đột nhiên mất đi, truyền tới là một cơn đau mãnh liệt thấu tận trời xanh.
Hàn Vũ Thiên đã bẻ đi hai tay của tên nhóc hỗn hào này, hắn cuối xuống vuốt vuốt đầu của Đinh Trầm Hương và Đinh Tuyết Mộng đang khóc nói:
"Hai con đừng khóc, có bá bá ở đây thì không kẻ nào dám ức hiếp các con, bá bá sẽ đòi lại công bằng."
Hắn dứt lời đã biến mất thân hình đạp gãy hai chân của Đinh Khương, khiến hắn đau đớn tới ngất đi, Hàn Vũ Thiên nhìn mấy tên nô tài theo sau Đinh Khương nói:
"Gọi phụ mẫu của tiểu súc sinh này tới, không thì ta giết hắn."
Nô bộc theo sau hoảng sợ chạy về Đinh gia để thông báo cho đại trưởng lão, Hàn Vũ Thiên dẫn hai đứa bé vào trong phòng để an ủi.
Bạch Yên Nha thì sắc mặt đại biến chạy vào nói:
"Vũ Thiên, ngươi có biết bản thân vừa gây họa gì không? Đại trưởng lão Đinh gia không dễ trêu chọc, ngay cả gia chủ Đinh Kiến cũng không thể động vào, ngươi vậy mà đi bẻ gãy tứ chi của con trai hắn."
Hàn Vũ Thiên liếc nhìn nàng trầm giọng nói:
"Ngươi không động vào được, nhưng ta thì có thể, đừng nói là một đại trưởng lão của Đinh gia, dù toàn bộ Trường An thành cũng phải khuất phục trước ta."
"Ngông cuồng, ngươi có thân phận gì? Dù họ không động vào được ngươi thì sẽ động vào hai đứa trẻ."
"Trưởng lão Vạn Niên Cung, đủ để Trường An thành này khiếp sợ rồi."
Kiều Nguyệt Nga bế lấy Đinh Tuyết Mộng vào lòng nói, Bạch Yên Nha kinh ngạc trừng lớn mắt nói:
"Ngươi nói Vũ Thiên là trưởng lão Vạn Niên Cung?"
Thấy sắc mặt thản nhiên của Kiều Nguyệt Nga thì Bạch Yên Nha đã thả lỏng hơn rất nhiều, Hàn Vũ Thiên lấy thân phận trưởng lão áp chế một cái Đinh gia là điều dễ dàng.
"Thằng cẩu vật nào dám đả thương hài tử của ta!"
Một tiếng gầm này làm cho Đinh Tuyết Lâu rung lắc dữ dội trước khí thế của Thánh Nhân viên mãn, bộ dáng trung niên tóc hoa râm, thân hình to cao đích thị là đại trưởng lão Đinh Phong Nhật.
Sát khí kết hợp với đấu khí được mài dũa từ nhiều trận bộc phát ra, ngay cả tu sĩ Thánh Nhân viên mãn khác còn phải lui lại một bước.
Đinh Phong Nhật thấy hài tử bất tỉnh nằm trước cửa gian phòng thì tức giận nói:
"Bạch Yên Nha, con cẩu nữ bò ra đây cho lão phu."
Kiều Nguyệt Nga được lời này tràn đầy tức giận bước ra bên ngoài, nàng chỉ cong ngón búng ra đã làm Đinh Phong Nhật đứt đi cánh tay phải, khí thế ngút trời của đại trưởng lão lập tức tiêu tán thay vào đó là sự sợ hãi.
Một cái cong ngón đã cắt đứt cánh tay một Thánh Nhân viên mãn, nữ nhân trước mắt tu vi chí ít là một Thiên Thánh cường giả.
"Tiền bối, ta đã làm gì đắc tội mà tiền bối lại tấn công ta."
Đinh Phong Nhật lúc này để bảo toàn tính mạng phải cúi đầu, Kiều Nguyệt Nga hừ lạnh nói:
"Ngươi mắng phu quân của ta là cẩu vật, mắng bằng hữu ta là cẩu nữ, vậy còn không gọi là đắc tội sao?"
Đinh Phong Nhật sắc mặt kịch biến quỳ xuống nói:
"Tiền bối thứ tội, nhưng đây là chuyện nhà của Đinh gia và Bạch gia, tiền bối là người ngoài không nên tùy tiện."
Hắn đang cảnh cáo nàng dù là Thiên Thánh khi bước vào lãnh địa của kẻ khác, cũng phải nhìn sắc mặt của họ, bằng không thì vạn kiếp bất phục.
"Đinh gia ở Trường An thành có vẻ uy thế ngập trời, ngay cả Vạn Niên Cung cũng không thể tùy tiện nhỉ?"
Hàn Vũ Thiên bước ra bộ dáng thong dong nhìn Đinh Phong Nhật, theo sau hắn là Bạch Yên Nha và hai tiểu nữ.
"Vạn...Vạn Niên Cung?"
Đinh Phong Nhật nghe thấy ba chữ này lập tức hồn bay phách lạc, Hàn Vũ Thiên nhìn Đinh Phong Nhật giọng cảnh cáo nói:
"Nếu lần sau ta biết nhà Bạch Yên Nha lại bị các ngươi gây rối, thì đừng trách ta đây dùng tới thủ đoạn mạnh tay."
Đinh Phong Nhật lập tức dập đầu liên tục không dám cãi nửa lời, cũng vào lúc này Hàn Vũ Thiên cảm nhận được một đạo khí tức đang phát tín hiệu tìm kiếm mình.
"Cút đi."
Hắn đuổi hết người của Đinh Phong Nhật đi, Hàn Vũ Thiên bước vào phòng một mình, đóng cửa rồi tạo ra kết giới.
"Nói."
Hàn Vũ Thiên nhìn vào hư không liền thấy một nam tử áo đen quỳ gối, kẻ này là thám báo từ biên giới Tây Phỉ.
"Cung chủ, Tây Phỉ cuối cùng đã xuất chinh rồi, bọn chúng không phải là trực tiếp xuất quân, mà dùng phương thức cãi trang thương nhân, rồi lập truyền tống trận trong lãnh thổ Nam Cương, cuối cùng là truyền tống đại quân đến đây, hơn ba trăm thám báo đã bị Tây Phỉ tiêu diệt, bọn chúng đang tiến hành chiếm đoạt thành trì."
Hàn Vũ Thiên nghe xong liền trầm mặc nói:
"Vậy mà dùng phương thức như vậy để xâm nhập vào Nam Cương, Tây Phỉ này phải nói là mưu kế thâm sâu, ngươi về nói với Tiêu Hạo sẽ biết phải làm gì."
Thám bạo nhận lệnh rồi biến mất không chút dấu tích, Hàn Vũ Thiên bước ra ngoài nhìn Kiều Nguyệt Nga nói:
"Tây Phỉ động thủ rồi."
Kiều Nguyệt Nga kinh ngạc không ngờ tới vào lúc này Tây Phỉ lại tấn công, Hàn Vũ Thiên không có chậm trễ thời gian nữa tu vi bạo khởi hóa thành lam quang phóng thẳng về phía tây.
Đoạn Tình Viện, nam tử thám báo xuất hiện ở chính điện bỏ qua hành lễ gấp giọng nói:
"Tây Phỉ đã vào được lãnh thổ Nam Cương, xin viện chủ ra chỉ thị."
Tiêu Hạo kinh ngạc nói:
"Cung chủ đã biết chưa?"
"Cung chủ đã đến đó trước rồi, nói là viện chủ sẽ biết nên làm gì."
Tiêu Hạo lập tức lấy ra lệnh bài khắc hình hỏa long bóp nát, hỏa diễm phóng lên cửu thiên nổ vang một tiếng long âm khuếch tán ra tứ phía, theo đó là những thành trì xung quanh cũng bắn ra từng cột kim quang, năm thành trì lớn xung quanh lấy Vạn Niên Thành làm trung tâm tạo thành một chữ Tây.
Đây là trận pháp báo hiệu mà Hàn Vũ Thiên đã tạo ra trước đó, nhưng chỉ dùng để định hướng quân địch tập kích cho các thế lực ở xa biết.
"Phía tây có địch tập kích, mau xuất quân!"
"Chúng ta tránh khỏi yêu tộc chưa được bảy ngày lại đến Tây Phỉ."
"Đáng chết để ta yên ổn một chút đi!"
"Thương thế vẫn còn lại phải chiến đấu tiếp ư?"
Từng đạo thanh âm oán trách vang lên trên khắp Nam Cương Quốc, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn cùng nhau tiến về phía tây như một tập thể hoàn chỉnh vậy, trải qua mấy trận chiến lớn thì Nam Cương Quốc cũng dần dần trở thành một bản thể hoàn chỉnh.
Phía tây Nam Cương Quốc đã sớm bốc lên chiến hỏa đầy trời, Cao Tùng Bách một mình đối phó bốn vị viên mãn Thánh Tông đã toàn thân máu tươi, sau lưng lóe lên kim quang thu hút sự chú ý của toàn bộ chiến trường, Cao Tiệm Ly thở ra một hơi trọng khí nói:
"Bọn họ sắp đến, mau chống cự thêm chút nữa."
Thế lực phía tây duy chỉ có Cao gia và Cúc gia là đủ khả năng chóng chọi lại đại quân Tây Phỉ hơn ức vạn quân binh, nhưng bằng vào số lượng thì Cao gia và Cúc gia phải thua thảm liên tục bị diệt sát tộc nhân, chỉ còn những kẻ Thánh Tông tu vi chống đỡ để tộc nhân không còn bị lạm sát.