Mục lục
Ta Là Hàn Vũ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng hét của nàng ta làm cho sóng biển cũng phải đau lòng phẫn nộ, từng cơn sóng biển ồ ạt trút xuống đám yêu tộc kia.



Hàn Diệp lách người lấy ra một viên ngọc trai tản ra ngũ sắc hào quang, hắn ném vào miệng nàng không chút do dự, công chúa nhân ngư tộc khi nuốt vào viên ngọc trai liền bất tỉnh.



Phùng Càn Dương cau mày không hiểu ôm quyền nói:



"Các hạ, ngươi đã làm gì công chúa rồi?"



Hàn Diệp mỉm cười thản nhiên nói:



"Ta nhận ủy thác của một người tên Du Thuần Đạo, hắn nói muốn mượn trận pháp Tứ Dục Nhân Tâm của Vạn Niên cung để cứu công chúa nhân ngư tộc."



Phùng Càn Dương đôi mắt trừng lớn khi nghe tên Du Thuần Đạo, đây không phải ai khác chính là nhân ngư hoàng đế đã mất trăm năm nay của bọn họ.



"Uy thác thì có cái giá phải trả của nó."



Phùng Càn Dương cau mày nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mắt, Hàn Diệp nhẹ gật đầu cười nói:



"Nhân ngư tộc sẽ làm thế lực phụ thuộc vào Vạn Niên cung bọn ta."



"Làm một tộc phụ thuộc ư? Nằm mơ đi."



Phùng Càn Dương hừ lạnh xem thường, nhân ngư tộc dù như thế nào cũng là thượng vị Tô Lăng giới cổ tộc, sao phải làm tộc phụ thuộc cho một nhân tộc nhỏ yếu đây.



"Ngươi không phục, nhưng hoàng đế của các ngươi đã chấp nhận, nhiêu đây đã đủ rồi."



Hàn Diệp thản nhiên bước tới cầm lấy Trần Thủy trượng trong tay công chúa nhân ngư tộc, một điểm liền như mở ra tầng phong ấn nào đó của chí bảo này.



Từ trong ngư trượng chui ra một đạo tàn hồn nhân ngư thần linh, nói là thần linh nhưng thật chất chỉ là ý niệm nhỏ nhoi còn lưu lại từ mấy chục vạn năm trước mà thôi.



Tứ Dục Nhân Tâm là trận pháp thúc đẩy cảm xúc của vạn vật có linh tính lên tới cực điểm, mà công chúa nhân ngư tộc bị luyện hóa thành thi khôi, căn bản không có một chút linh tính nào.



Nhưng mỗi đời chủ nhân của Trần Thủy trượng đều được nó phong ấn một nửa linh hồn bên trong, nếu không có thứ gì kích thích thì căn bản không thể thức tỉnh được nó.



Có Tứ Dục Nhân Tâm trận ở đây lại kích thích toàn bộ cảm xúc của nàng lên đỉnh điểm, cũng đã gỡ bỏ được phong ấn mà Trần Thủy trượng lưu ở thân nàng.



"Một nửa linh hồn đã tàn diệt, trải qua chục vạn năm qua, đây là lần đầu có một nhân ngư tộc sở hữu Trần Thủy trượng bị luyện thành thi khôi, dưới mí mắt của bản thần."



Tàn hồn nhân ngư tộc thần linh kia vẻ mặt tràn đầy tức giận và thất vọng, hậu đại của nhân ngư tộc đã suy yếu tới vậy là cùng, nàng ta nhìn liền biết không phải tiểu công chúa thức tỉnh nàng, mà là tên thiếu niên nhân tộc trước mắt đã làm điều đó.



Nhân ngư tộc truyền thừa Trần Thủy trượng thì tộc nhân sở hữu nó, liền sẽ thức tỉnh được tàn hồn thần linh bên trong, sau khi tộc nhân lĩnh ngộ được một nửa bí pháp trong tộc.



Nhưng tàn hồn thấy được nhân ngư tộc trong vạn năm qua, phải tới tuổi xế chiều thì người kế thừa Trần Thủy trượng mới thức tỉnh được nàng, dù nhận được truyền thừa vô lượng của nàng, nhưng cũng chỉ sống thêm vài trăm năm rồi chết đi.



Không có khả năng đem nhân ngư tộc hưng thịnh trở lại như xưa, chí ít hiện tại nàng đã thức tỉnh sớm hơn dự tính bởi một thiếu niên nhân tộc, tận dụng cơ hội này để lại cho nàng nhân ngư tộc thần linh truyền thừa, tàn hồn này tin chắc nàng sẽ làm tốt mọi chuyện.



Dù chỉ còn một nửa linh hồn, nhưng có tàn hồn nhân ngư thần linh ở đây, khôi phục cho nàng đó là chuyện sớm muộn, tàn hồn thần linh cảm nhận được một chút linh hồn thần linh ở đâu đó, lập tức quay đầu nhìn lại thì chính là Côn Thanh U và đám cao thủ yêu tộc đuổi tới.



"Không hay rồi, nàng ta thức tỉnh được linh hồn thần linh."



Côn Thanh U thấy một cổ sức mạnh vô hình đè nặng lên vai liền thấy không ổn, hắn vốn đã luyện hóa nàng ta thành thi khôi, ngay cả linh hồn cũng bị hắn nuốt mất, bằng cách nào mà nàng ta có thể thức tỉnh được linh hồn kia.



Côn Thanh U nhìn Trần Thủy trượng bị một nhân tộc nắm trong tay, ánh mắt như đã có điều suy nghĩ nói:



"Hắn thức tỉnh linh hồn kia ra, bằng cách nào?"



— QUẢNG CÁO —

Event



Không đợi hắn nghĩ xong, chỉ thấy tàn hồn ngón tay cong lên, rồi búng vào hư không, một cơn sóng biển nhỏ không chút khí tức lướt ngang qua đám yêu tộc.



Một cơn gió nhẹ thổi qua toàn bộ liền hóa thành sương máu, dù cho là Thánh Tông trung vị như Côn Thanh U cũng chết.



"Tàn hồn thần linh, uy lực một kích xóa tan Thánh Tông, không phải là quá mức đáng sợ rồi sao?"



Hàn Diệp vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng lại là tràn ngập khiếp hãi không thôi, đây là lần đầu tiên hắn thấy được tàn hồn thần linh ra tay, tuy chỉ là tàn hồn nhưng cường đại khó chống cự.



Thần linh suy cho cùng là cấp bậc mà phàm nhân không thể với tới, dù mơ mộng cỡ nào cũng không thể thành sự thật.



Tàn hồn nhân ngư thần linh thu lại Trần Thủy trượng nâng cao lên trời nói:



"Hải vực nghe lệnh, Hải Cung Xuất Trần!"



Theo lời của nàng thì mặt biển chấn động lại dâng lên trụ nước ngàn trượng, nước tản đi hết lại lộ một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, san hô dưới biển được cầu trúc thành một hòn đảo trăm dặm nổi lên, trung tâm tòa cung điện tráng lệ.



Tòa cung điện này vẫn tồn tại nhân ngư tộc sinh sống , hơn 10 vạn nhân ngư tộc sinh hoạt ở đây thấy mình bị đưa lên mặt biển liền kinh ngạc.



Bọn họ không tự chủ được mà quỳ gối bái lạy tàn hồn trước mắt, vị thần của nhân ngư tộc xuất thế ai lại không cung kính chứ.



"Nhân ngư tộc sẽ là phụ thuộc vào Vạn Niên cung."



Tàn hồn thần linh thản nhiên nói, toàn nhân ngư tộc đều ngây người một chút sau đó ầm vang những thanh âm nghị luận.



"Sao có thể?"



"Thần linh muốn chúng ta làm tộc phụ thuộc cho nhân tộc?"



"Vì sao chứ?"



Phùng Càn Dương bước ra ôm quyền nói:



"Thần linh tôn kính, nhân ngư tộc xưa nay không dựa dẫm vào kẻ khác, chúng ta không nên vì suy yếu nhất thời mà..."



"Câm miệng."



Tàn hồn thần linh lườm Phùng Càn Dương, sau đó ngước nhìn một đám nhân ngư tộc nói:



"Tài nguyên thiếu thốn, yêu tộc truy sát, lại thêm thiên phú nhân ngư tộc đại giảm, các ngươi cho bản thần ba lý do để không phụ thuộc vào nhân tộc."



Toàn bộ nhân ngư tộc nhìn nhau vẻ mặt có chút bối rối, những tộc nhân của nhân ngư tộc quả thật thiên phú đã giảm mạnh, vào 4000 năm trước còn sinh sản ra được tộc nhân có tu vi Thánh Nhân.



Vừa sinh đã có Thánh Nhân đủ thấy tương lai đột phá thành Thánh Tông là điều dễ dàng, mà trải qua thời gian dài về sau lại không còn nhân ngư tộc nào sinh ra những đứa trẻ có tu vi nữa.



Sau khi sinh ra đều là không có tu vi, phải tự mình tu luyện từ đầu như là nhân tộc, tài nguyên dưới biển sâu vì hai phe chiến đấu mà dần cạn kiệt, e là không tới 2000 năm sau, nhân ngư tộc sẽ diệt chủng.



"Để bản thần đưa ra ba lý do cho các ngươi phụ thuộc vào nhân tộc, thứ nhất tài nguyên đất liền đa số rơi vào tay nhân tộc, căn bản sài tới vạn năm chưa chắc sẽ tiêu hao hết hai phần ba."



Lời này của tàn hồn nhân ngư tộc nói quả không sai, đất liền ẩn chứa vô số tài nguyên trân quý sài vạn năm chưa hết, còn biển sâu vốn có tài nguyên dồi dào hơn đất liền gấp mười lần, nhưng đã bị cuộc chiến Thần Linh phá hủy tới không còn nổi một phần mười tài nguyên.



"Thứ hai là nhân tộc thiên phú không cao, nhưng bù lại khả năng sinh sản kinh người, tỷ lệ xuất hiện cường giả còn cao hơn chúng ta rất nhiều, nhân tộc có đủ cường giả bảo hộ nhân ngư tộc vươn mình."



"Điều thứ ba chính là thời kì thượng cổ đã có vô số chủng tộc mạnh phụ thuộc vào nhân tộc, trong đó có cả long nhân tộc và xà nhân tộc thiên phú vượt xa nhân ngư rất nhiều, họ còn từ bỏ kiêu hãnh để tìm chỗ dựa vững chắc an cư lạc nghiệp, các ngươi sao lại không thể?"



Nhân ngư tộc nhìn nhau sau đó cũng không có ý kiến gì nữa, dù sao nhân tộc từ thượng cổ tới nay vẫn là tộc đứng đầu của Tô Lăng giới, mượn cây đại thụ này che chở ai lại từ chối chứ.



— QUẢNG CÁO —

Event



"Nếu thần linh đại nhân đã nói như vậy, thì nhân ngư tộc cẩn tuân thần lệnh."



Phùng Càn Dương quỳ một gối cúi người cung kính, tàn hồn thần linh nhìn phía xa như cảm nhận được điều gì liền nói:



"Ta sẽ lưu lại truyền thừa hoàn chỉnh cho tiểu công chúa, thời gian nhiều nhất là bảy ngày, lúc đó hãy ngăn trở yêu tộc vây công."



Tàn hồn nói xong liền đưa công chúa đang hôn mê và Trần Thủy trượng bay vào nơi sâu nhất của Hải Cung, chỉ thấy hào quang thất thải bao trùm tòa cung điện.



Phùng Càn Dương phất tay cao giọng nói:



"Chúng ta cùng nhau đẩy lui yêu tộc, chuẩn bị nghênh chiến."



Lão cũng đã cảm nhận được một cổ khí tức Thánh Tông thượng kì cách đây ngàn dặm, uy lực so với lão cũng không kém cạnh bao nhiêu.



Rất nhanh đã thấy đại quân trăm vạn của yêu tộc xuất hiện chi chít trên biển, đứng đầu là một yêu tộc Hắc Vụ Viêm Quy, tu vi Thánh Tông thượng kì.



"Độc Hải Xà, ngươi vậy mà còn sống?"



Hắc Vụ Viêm Quy tộc kia nét mặt tràn đầy kinh ngạc không thôi, hắn như hiểu chuyện gì đã xảy ra liền cau mày nói:



"Lão gia hỏa, là ngươi giết Côn Thanh U?"



Phùng Càn Dương vẻ mặt cười như không cười nói:



"Là ta thì sao? Không phải ta thì như thế nào?"



Kẻ này tên là Trị Công, một người quen cũ của Phùng Càn Dương, hay nói đúng hơn là một bao cát mà lúc nào cũng tìm lão gây chuyện.



"Rùa con con, ngươi tu hành tới cảnh giới này không dễ, mau cút về đi."



Tuy Trị Công đã đột phá thành thượng kì Thánh Tông, nhưng bản thể Hắc Vụ Viêm Quy của hắn không thể so được với Hải Xà chân thể của Phùng Càn Dương.



"Lão gia hỏa, ta đã đột phá rồi thì còn sợ ngươi à?"



Trị Công khí tức tràn ra như đại hải muốn áp chế uy thế của phe đối thủ, Phùng Càn Dương lắc đầu cười nói:



"Rùa con, không biết tốt xấu thì đừng trách ta."



Lão bước lên khí cơ bùng nổ vượt qua Trị Công một bậc, hư ảnh một đầu cự mãng rít gào tản ra độc khí, bên kia thì là hư ảnh một đầu ô quy được bao bọc bởi hỏa diễm màu đen tựa như tầng hắc vụ.



Hải xà trường tới quấn chặt lấy ô quy không cho nó có cơ hội vung đòn, miệng há to cắn lấy cổ ô quy không để nó trốn vào mai rùa.



"Lão gia hỏa, thả ta ra!"



Trị Công đau đớn vùng vẫy muốn thoát khỏi răng nanh của hải xà, Phùng Càn Dương trong bộ dáng hải xà cười nói:



"Rùa con, nếm thử độc dược của lão phu."



Răng nanh truyền tới độc tố bắt đầu thẩm thấu vào da thịt của Trị Công, thế nhưng truyền vào một ít thì Phùng Càn Dương lại phải nhả ra.



"Thứ nhớt gớm ghiết này là gì?"



Miệng rắn của lão bị dính thứ chất nhớt kì lạ, dùng nước biển rửa vẫn không thể nào sạch được.



"Ha ha ha, lão gia hỏa, chất dịch này là của Lỗ Hoành Kiêu đấy."



— QUẢNG CÁO —

Event



Trị Công vô cùng đắc ý rụt đầu vào trong mai rùa cười nói, Phùng Càn Dương vẻ mặt thì hơi âm trầm nói:



"Là con sên nhầy nhụa kia?"



Cũng chỉ có một người có thể khắc chế được nanh độc của lão, một kẻ tên là Lỗ Hoành Kiêu bản thể loài sên với lớp da nhầy nhụa, xà tộc bị khắc chế chính là điểm này.



"Lão gia hỏa, ta trốn trong đây rồi thì ngươi có dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng như vậy thôi."



Trị Công bên trong vẫn không dừng cười nhạo, Phùng Càn Dương có chút cau mày, nhưng khi nhìn thấy hành độc lật mu bàn tay ngược lại của Hàn Diệp liền hiểu ý.



"Rùa con, không đánh được ngươi thì lão phu lật ngươi lại."



Phùng Càn Dương lật ngửa thân hình ô quy ngàn trượng lại, sau đó hóa lại hình người công tới đám Thánh Tông kia.



"Ngươi dám!"



Trị Công lại không ngờ tới một chiêu này của Phùng Càn Dương, một khi chân thân bị lật ngửa thì rất khó để hóa lại thành người, nếu không mau lật lại thì lão già này sẽ đồ sát những kẻ khác.



"Hừ."



Ô quy đột nhiên bị quật bay lên trời, mai rùa lật lại hóa thành hình người lao tới ngăn trở Phùng Càn Dương, lão cũng không ngờ tới Trị Công đã sớm bố trí trên mai của mình một loại trận pháp phát nổ, một khi bị lật mai thì trận pháp sẽ kích hoạt để hắn trở lại như cũ.



"Băng Hoàng Khiếu Thiên."



Một đầu băng phượng bay tới trước mặt của Trị Công, sau đó phát nổ tạo thành băng phong ngưng kết mười dặm xung quanh, băng này lại có khả năng phong cấm pháp tắc của Trị Công, làm hắn không thể toàn lực xuất thủ được.



Phùng Càn Dương tận dụng cơ hội này một quyền đấm vào đầu của Trị Công, chỉ có đầu mới là điểm yếu của hắn, nếu nhắm vào lưng ngực thì xem như vô dụng, bởi vì đó là mai rùa của hắn.



Đầu của Trị Công chấn động kịch liệt, toàn thân bay ra ngoài trăm trượng, hắn không ngờ được một tu sĩ Thánh Nhân nhỏ nhoi, lại có khả năng phong cấm pháp tắc.



Phùng Càn Dương thuận thế đấm ra thêm một quyền, lần này đấm ra lại mang theo độc khí kinh người, nếu trực tiếp đón đỡ thì sẽ dính kịch độc.



Tuy độc không giết chết được hắn, nhưng cũng phải nhận lấy không ít dày vò, Trị Công lấy ra binh khí là một tấm khiên làm từ hải thạch ngăn trở.



Phùng Càn Dương tiếp tục lộn nhào một cước từ trên bổ xuống đỉnh đầu, Trị Công cũng kịp thời một khiên đỡ bị đánh văng vào trong biển lớn.



Hai vị Thánh Tông thượng kì giao thủ nhất thời không ai dám động thủ, Hoàng Công Sơn bước ra xuất thủ đầu tiên làm phe yêu tộc bất ngờ không kịp trở tay.



Thổ Tương bước tới Khí Vực khuếch tán ra ba trăm dặm, quấn lấy một tên trung vị Thánh Tông, dù là miễn cưỡng, nhưng hiện tại cũng chỉ có lão mới đủ khả năng cản bước một trung vị Thánh Tông, nếu là Thánh Tông sơ kì không mở ra Khí Vực, mà đứng trước một trung vị Thánh Tông thì rất có thể bị một tay chộp chết.



"Một nhân tộc lại mở ra Khí Vực ở sơ kì cảnh, quả thật bất ngờ."



Trung Ngân Đạm là yêu tộc Thánh Tông trung vị bị Thổ Tương quấn lấy có chút kinh ngạc, do với chuyện hai thượng vị Thánh Tông đánh nhau còn ghê gớm hơn.



Trị Công tới đây là mang theo 3 tên trung vị Thánh Tông, hai kẻ bị nhân ngư cường giả ngăn cản, một kẻ thì bị Thổ Tương quấn lấy, hiện tại chỉ còn dựa trên Thánh Tông sơ kì để quyết định.



Hoàng Thân Đồ và Hoàng Liệt Vân là hai cao thủ Thánh Tông tầng 2 của Thanh Hoa lâu, cũng ra tay xuất thủ, nhưng sơ kì Thánh Tông của yêu tộc có hơn mười vị, đánh về lâu dài e là khó thắng được.



Dù nhân ngư tộc có xuất ra thêm thì cũng chỉ bốn năm vị sơ kì Thánh Tông mà thôi, dù sao nhân ngư tộc đang trong thời kì suy yếu không có nhiều cường giả tọa trấn.



Đỉnh phong nhất đã là Phùng Càn Dương thượng kì Thánh Tông, tình huống hiện tại không bao lâu nữa nhân tộc và nhân ngư tộc sẽ bại trận mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK