"Trụ Hư Chiến!"
Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên như là một ngọn hải đăng chỉ đường cho quân đoàn Trụ Hư thoát khỏi bóng tối, rất nhanh đã là đẩy lui quái vật tạo thành trận pháp.
Người ra lệnh chính là Trụ Bá Lạc ở phía xa, hắn bị thương không nhẹ với 3 đầu quái vật, nhưng vẫn cố tìm cơ hội hạ lệnh tạo trận.
Hàn Vũ Thiên xử lý xong một đám vô dụng liền chuyển hướng ra chiến trường, một kiếm hạ xuống đã uy lực hơn trước vài phần.
Ở đây là Trụ Hư thành, chỉ cần kiên trì thêm một chút thì các cao tầng của Trụ Hư bộ lạc sẽ xuất thủ.
2 thanh kiếm của 2 đầu thanh lang bắt chéo lại với nhau, một luồng khí tức kinh khủng được giải phóng.
"Học được chiêu này rồi?"
Hàn Vũ Thiên nhướng mày kinh ngạc, sau đó lại là vui mừng.
Kiếm vừa bổ xuống tạo ra một vết cắt chéo nhau, cứ vậy mà xuyên qua từng con quái vật, chỉ một chém đã thổi bay gần 10 đầu.
Một đòn này ra 2 đầu thanh lang cũng kiệt sức mà ngất đi, được Hàn Vũ Thu vào trong không gian trữ vật đặc biệt.
Hắn chờ đợi chính là một lần Trụ Hư bộ lạc toàn lực xuất thủ, chờ và đợi tới cả nửa canh giờ chẳng thấy động tỉnh nào.
Hàn Vũ Thiên không chút nghĩ ngợi liền phóng ra thần thức một lần thổi quét toàn bộ Trụ Hư điện.
Hắn con ngươi co rút cơ thể run rẩy không phải do sợ hãi mà là phẫn nộ, Hàn Vũ Thiên quát lớn:
"Người của Trụ Hư bộ lạc toàn bộ đã bỏ trốn rồi, không còn ở trong cung nữa."
Lời này vừa ra như là một kỷ nguyên băng hà hạ xuống từ trên đầu bọn họ, da đầu tê dại truyền tới tuyệt vọng và thất vọng nặng nề, Trụ Bá Lạc nghe vậy hai mắt huyết hồng càng điên cuồng hơn nữa.
"Bọn ta cung phụng Trụ Hư nhiều như vậy, họ sẽ không bỏ rơi ta đâu."
Có vài người không tin liền chạy vào trong cung điện dùng thần thức quét qua, thật sự là không còn bất kì ai tồn tại bên trong, ngay cả cung nữ quèn cũng không còn.
Mấy người tới dò xét mất đi triệt để niềm tin dành cho Trụ Hư liền ngã ở trên đất, những người còn đang chiến đấu thấy được cảnh này liền trầm mặt, kết quả đã rõ cũng không cần xác thực nữa.
Rầm một tiếng như thiên lôi sát phạt, cung điện Trụ Hư nổ tung biến mấy kẻ đang ngã trên đất tan thành tro bụi, một bóng người bị đánh bay rất nhanh được Hàn Vũ Thiên giữ lấy vai kéo xuống mặt đất.
Người này râu rậm sắc mặt tiều tụy không chút máu, như vừa trải qua một cơn bạo bệnh và chém giết vô tận.
"Trụ Nguyên Tiêu, chuyện gì xảy ra?"
Trụ Bá Lạc dồn toàn lực thổi bay 3 đầu quái vật đang vây công, cơ thể khụy xuống thở dốc quát.
Trụ Nguyên Tiêu chống đao đứng dậy đôi mắt xích hồng quát:
"Đám rác rưởi kia bỏ trốn rồi, ta ra sức ngăn bọn họ lại, ép phải bảo vệ con dân Trụ Hư, nhưng chúng lại không nghe còn đánh tay sau đó bỏ trốn, kích nổ Trụ Hư cung chôn vùi lối thoát cuối cùng."
Trụ Bá Lạc ngửa đầu cười rất thê thảm nói:
"Ta biết rồi ngày này cũng tới, các ngươi năm xưa một mực vì lợi lộc trước mắt mà bầu cho Trụ Trấn Tử làm tộc trưởng, bây giờ thì tốt rồi ha ha ha, ha ha ha."
Một đám bộ lạc cao tầng khác nghe vậy lại cũng trầm mặt không nói, kì thật năm xưa bọn họ đã bị Trụ Trấn Tử mua chuộc với số tài nguyên lớn, còn Trụ Bá Lạc thì chỉ nói "Làm tộc trưởng kết ngoại giao là để mang lại lợi ích lâu dài, tương lai phòng hờ đại kiếp cũng có thể bổ trợ cho nhau."
Nhưng bây giờ thì sao chứ? Đại kiếp đã đến người ngồi ở ghế tộc trưởng chính là Trụ Trấn Tử chứ không phải là Trụ Bá Lạc!
Trụ Trấn Tử nhiều năm coi thường ngoại giao, bây giờ lại lật lọng bỏ trốn để mặc hàng tỷ sinh linh bình nguyên từng cung phụng Trụ Hư mấy ngàn năm chờ chết.
"Thay vì phí thời gian ở đây để hận và tuyệt vọng, thì sao các ngươi không hợp tác với nhau tìm ra lối thoát cho chính mình, chờ đợi thời cơ lật đỗ Trụ Hư."
Lam Huyền đứng ở một phế tích khoanh tay khinh thường nói.
"Đúng vậy, chí ít ta cũng không chết trong miệng một lũ quái vật này, có chết thì phải trên trong trận chiến với Trụ Hư!"
Trụ Bá Lạc nâng thương chỉ cửu thiên lời nói mang theo sát ý, mấy người khác cũng là máu nóng sôi trào liên tục trút giận lên quái vật xung quanh.
Hàn Vũ Thiên ẩn hiện khí tức của Âm Sát Thất Hồn, loại khí tức này khá lâu rồi không thấy xuất hiện.
Ma tượng xuất hiện nhân gian hóa thành hắc ám trong 30 dặm, ma tượng nâng lên ma kinh của bản thân, lật ra phát niệm từng câu ma chú làm chúng sinh sợ hãi.
"Hàn Vũ Thiên, đây là thứ gì?"
Lam Huyền con ngươi co rút thật không thể tin được đây lại là do chính Hàn Vũ Thiên thi triển ra, hắn nhìn về phía nàng truyền âm:
"Hóa một nửa nhân tộc nơi đây nhập ma, hiện tại ma niệm trong lòng bọn chúng chính là Trụ Hư, độ hóa thành ma thực lực tăng vọt, ta và ngươi có thể an toàn rời khỏi."
Lam Huyền truyền âm giọng điệu có chút bất ngờ nói:
"Dùng bọn họ làm gỗ đóng thuyền vượt biển sao?"
Hàn Vũ Thiên gật đầu nói:
"Chỉ có hi sinh những cây xanh tươi tốt làm gỗ vượt biển, chúng ta mới tìm tới được tương lai ngoài xa."
Lam Huyền gật đầu hóa ra hắc long quấn quanh ma tượng của Hàn Vũ Thiên, long uy gào thét gia tăng uy lực của ma khí lên mấy lần, khuếch tán đã là 60 dặm.
Ma tượng mọc ra thêm 2 cánh tay bên sườn phải, búng tay thêm một cái lại thêm một cuốn ma kinh, tay còn lại lật sách, ở ngực phải mọc thêm một cái đầu.
Bên trái cũng tương tự xuất hiện thêm 2 cánh tay và một cuốn ma kinh, lại thêm một đầu ma tượng niệm chú.
Chúng sinh cứ vậy mà gào thét đau đớn, từ trong tâm khảm của bọn họ lộ ra chính là hận thù với Trụ Hư, khiến ma khí từ trong tâm tự đản sinh ra theo từng câu ma kinh tuông ra từ ma tượng.
Đã có mấy chục người hóa thành ma nhân, theo sự thống hận chiếm đoạt tâm trí bọn họ đã lao vào chém giết quái vật.
Tiếp tới chính là trăm người, ngàn người rồi chục ngàn ngươi, hơn nửa số nhân tộc trong Trụ Hư dần dần bị ma hóa trong đó có cả Trụ Bá Lạc và Trụ Nguyên Tiêu.
Hai người bọn họ thân là người của Trụ Hư bộ lạc, trước giờ cứ nghĩ đây là bộ lạc hùng mạnh bảo vệ mấy tỷ sinh linh bình nguyên, hiện tại thất vọng xâm chiếm tạo thành hận thù, 2 người này chắc chắn là ma nhân mạnh nhất sau khi bị ma hóa.