Mục lục
Ta Là Hàn Vũ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủy Hỏa va chạm bốc lên hơi nước đầy trời che phủ tầm nhìn của tất cả mọi người, Hàn Vũ Thiên đảo tay hất về phía trước, hơi nước hóa thành tầng mây tích lôi nhanh chóng hội tụ lại.



Hắn nhảy lên đám mây dùng mũi kiếm đặt lên tầng mấy, lôi điện màu trắng phóng ra như là một cây cột thu lôi, liên tục hấp thu lôi vân.



"Lôi Thiên!"



Hải Thu phía dưới cũng là dùng đinh ba xoay một vòng trên mặt nước tạo ra một cơn lốc xoáy với pháp tắc kinh người.



Hai đạo chiêu thức lao tới chỉ cách có 3 trượng đã bị một bóng đen ngăn cản, hoàng đế của Hoàn Thi quốc toàn thân hoàng bào tung bay đánh tan 2 đạo khí tức một cách dễ dàng.



Hắn nhìn lại lòng bàn tay của mình vẫn còn lưu lại vài tia sét màu trắng, hoàng đế chấp tay sau lưng cười nói:



"Quả nhiên rất lợi hại, Hải Thu, trận này ngươi đã thua rồi, không cần phải cố chấp làm gì."



Hoàng đế vỗ vai Hải Thu rồi hóa thành bóng đen bay đi, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại cũng hóa thành ánh sáng bay đáp xuống mặt nước nơi Thần Phạt sàn đấu đã bị nhấn chìm.



Vị hoàng đế kia ngồi ở hoàng vị từ đầu tới cuối không rời, dù nó bị ngập trong nước nhưng hắn vẫn ngồi đó chống một bên đầu thờ ơ quan sát mọi chuyện.



Hàn Vũ Thiên nâng Liệt Hỏa Kiếm điểm xuống mặt nước, nhiệt độ đột nhiên tăng cao, từ trong thân kiếm lao ra từng con hỏa long.



Hỏa long này không dùng để tấn công mà là dùng để làm bốc hơi toàn bộ nước ở Diệt Thi thành này.



Rất nhanh hơi nóng bốc lên để lại cảnh tượng ẩm ướt, Hàn Vũ Thiên hạ xuống phía sau là 10 nhân tộc cùng hắn tham gia Thần Phạt, cùng với 4 người Vạn Niên cung vừa mới xuất hiện.



"Đã là 3 điểm cho nhân tộc rồi, nếu trong 4 trận nữa không chiến thắng, thì đừng trách bản đế vô tình."



Hoàng đế cuối cùng cũng đứng dậy vẻ mặt có chút không vui, các vị thần sứ sóng lưng lạnh toát cuối cùng lại chuyển sang nghiêm nghị và sát ý đối với nhân tộc.



Hàn Vũ Thiên nhìn về phía hoàng đế Hoàn Thi quốc nói:



"Nếu cả hai bên đều hòa thì ngươi tính sẽ thế nào?"



Hoàng đế kia vuốt vuốt râu một lúc nói:



"Vậy thì những kẻ chiến thắng sẽ đấu với nhau một lần nữa, nếu còn hòa thì sẽ là 3 đấu 3, bản đế hi vọng các ngươi sẽ tới được đó."



Hàn Vũ Thiên xoay người thì thào nói nhỏ:



"Hi vọng, vị thần sứ mạnh nhất bên ngươi còn sống."



Hoàng đế ngồi xuống hoàng vị nở ra một ý cười sâu xa, ngay cả lão già áo lam cũng chẳng thể nhìn thấu được nụ cười đó.



"Phụng Hiếu, nếu đã ở trạng thái đó rồi thì lên đấu đi."



Hoàng đế lần này chính là chỉ định người ra thi đấu, không cho tất cả bọn họ mất cảnh giác nữa.



Phụng Hiếu nhận lệnh ở lại sàn đấu còn những vị thần sứ khác thì trở lại khán đài, người ở lại đấu với Phụng Hiếu tên Trác Hòa.



Trác Hòa là một trung niên người đầy sẹo cùng với một con mắt bị che kín, tay hắn cầm không phải thứ vũ khí gì đặc biệt, mà chính là một con dao phây dài 2 trượng và móc câu có nối sợi dây xích dài ở chuôi, nhìn sơ qua là biết không hề tầm thường một chút nào.



Phụng Hiếu bay lên trường thương tung ra từng đợt như vũ bảo, Trác Hòa dậm chân xuống đất hứng lấy từng đợt tấn công của Phụng Hiếu.



Khói bụi tiêu tán chỉ thấy Trác Hòa bị trầy xước, cơ thể ẩn hiện hào quang màu chàm kì lạ.



"Móc Câu Diệt Tuyệt!" — QUẢNG CÁO —



Trác Hòa nắm lấy dây xích xoay móc câu ném tới chỗ Phụng Hiếu, nhưng đã bị một con chim ưng toàn thân vàng đất dùng vuốt hất bay.



Thi nô thứ 2 của Phụng Hiếu là một con chim ưng uy dũng, nó lao tới dùng vuốt cào lên người của Trác Hòa.



Hắn cố nhịn đâu tay cầm dao một chặt đã lấy được máu của chim ưng, nhưng chỉ khiến nó bị thương ở ngực một vệt máu nhỏ.



Mắt thấy mình đã rơi vào bất lợi, nhưng Trác Hòa sắc mặt lại rất bình tĩnh liếm lấy giọt máu đọng lại ở lưỡi đao.



"Vững Vàng!"



Cơ thể Trác Hòa như hóa thành một ngọn núi năng ngàn vạn cân, không thể di chuyển được.



"Tàn Thương Phá Diệt."



Trường thương của Phụng Hiệu lóe lên hoàng kim sáng chói đánh tới Trác Hòa, lần này hắn đã có dấu hiệu rỉ máu, sau đó lại là tràn máu điên cuồng.



"Viêm Đao Thiết Mã!"



Trác Hoa nén đau ném tới sợi xích quấn lấy Phụng Hiếu, một tay kéo hắn bay về phía mình, tay cầm dao phát ra khí tức kinh người.



Một bỏ nện xuống, nhưng chỉ là chém đứt một cánh tay của Phụng Hiếu, bởi vị giờ khắc quan trọng Phụng Hiếu đã kịp thoát xích lách qua một bên.



"Phi Thương."



Trường thương trong tay lóe lên, chim ưng vỗ cánh gấp Trác Hòa ném lên không trung, Phụng Hiếu xoẹt qua như một tia điện trực tiếp xuyên thủng ngực của hắn.



Trác Hòa thân thể cứng rắn những cũng chỉ một Thánh Nhân thượng vị, nếu là viên mãn cũng miễn cưỡng được thêm một chút, Trác Hòa mất đi sinh mệnh lực từ từ rơi xuống, chim ưng thừa thế xông lên muốn cào nát thân thể của Trác Hòa.



Một con khổng tước lao tới đánh bay chim ưng cứu lấy thi thể của Trác Hòa, nó chui lại vào trong phòng với sự ngỡ ngàng của mọi người.



Kế tiếp là một nữ tử lã lướt bước ra từ căn phòng tối tăm, nàng ta là Hiền Ân.



Ôn Duyên cũng là từ trong khán đài đi lên sàn đấu, nàng ấy vừa lên đã triệu hoán ra 2 nữ tử khác, là thi nô với vẻ thủy mị.



"Ta đang cần một nữ nô mới, ngươi có nguyện ý làm thi nô của ta không?"



Ôn Duyên ánh mắt mê hoặc cùng với hai đồi núi nảy lên khiến vô số nam nhân bay hết hồn phách, Hiền Ân cau mày lấy ra một cái bình ngọc nói:



"Ta không có hứng thú."



Ôn Duyên thì sài một vũ khí rất là hiềm thấy, một cây kéo to vài trượng tỏa ra khí tức cường đại.



Hiền Ân dùng ngón tay búng nhẹ lên bình ngọc, chỉ nghe thấy bình ngọc truyền tới tiếng vọng nhỏ, sau đó bay ra một đạo thủy linh.



Thủy linh di chuyển qua lại sau đó hóa thành một dây roi bằng nước, cả 2 nữ nhân đều sài vũ khí kì lạ.



Ôn Duyên vừa xuất thủ đã dùng lợi thế 3 đánh 1 dồn Hiền Ân vào giữa, 3 hướng tấn công tới làm nàng ấy lại càng thêm không biết tránh thoát đi đâu.



Đột nhiên dây roi chuyển động bắt đầu quấn phía dưới chân nàng ấy, thành hình một cái lò xò búng nàng ấy lên.



Ôn Duyên và 2 thi nô kinh ngạc không kịp tránh né liền va chạm vào nhau, 2 thi nô thụ thương còn Ôn Duyên thì cau mày nhìn lên Hiền Ân.



"Ngươi đúng thật là..." — QUẢNG CÁO —



Ôn Duyên còn chưa nói xong thì thấy điều gì không đúng, từ dưới đất trồi lên đầu dây roi quấn lấy chân nàng ta, Hiền Ân trên không nắm lấy chuôi roi quất Ôn Duyên đập vào đất đá và tướng rất nhiều.



Đỉnh điểm là Hiền Ân còn xoay vòng nàng ấy từ trên cao đập xuống tạo thành hố lớn trên sàn đấu.



Ôn Duyên toàn thân đầy bụi đất tức giận không biết để đâu cho hết, nàng ta tách cây kéo thành hai mảnh hóa thành song kiếm.



"Nhận lấy!"



Song kiếm lóe sáng cùng với đó từng vết cắt nhanh tới mức mắt thường không thể nhìn thấy.



Hàn Vũ Thiên ở trong phòng không thèm nhìn trận đấu lấy một cái, bởi vì hắn đang tiêu thụ một lượng lớn sự tình phát sinh ở Vạn Niên cung, mà tàn hồn truyền tới cho hắn.



"Vậy Tây Phỉ thành đã tính kế từ lúc Vạn Niên cung mới bắt đầu thành lập, thật không ngờ tới thu nhận vào lại là một đám phản đồ, xem ra ta lại phải dừng bước ở Nam Cương một thời gian khá lâu rồi."



Hàn Vũ Thiên lại lấy ra một cái vòng tròn không gian đã kết nối tọa độ với Vạn Niên cung, hắn ném vòng không gian rồi bước vào trong.



Lập tức đã trở về đại sảnh nhìn xung quanh một chút chẳng còn một ai, bởi vì các cao tầng Vạn Niên cung đang đi truy vết tộc nhân và gia tộc của phản đồ, nhất định muốn diệt cỏ phải diệt tận gốc.



"Ngươi về rồi."



Tàn hồn đã chờ hắn ở sảnh chấp tay thở dài nói, Hàn Vũ Thiên cười nói:



"Nàng ấy đâu?"



Tàn hồn hơi trầm ngâm suy nghĩ nói:



"Đi tuần tra bên ngoài rồi."



Hàn Vũ Thiên truyền cho tàn hồn một ít lực lượng linh hồn nữa để nó tồn tại lâu hơn rồi nói:



"Hiện tại nói với bọn họ không cần vội tiến đánh Tây Phỉ thành, phải thật chậm rãi đột phá tu vi, ta sẽ để cho Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh trở về tiến hành một đợt tẩy luyện."



Nói xong Hàn Vũ Thiên bước vào vòng tròn không gian rồi biết mất, kế tiếp đó là 2 vòng tròn khác xuất hiện bước ra là Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh.



Mỗi một cái vòng tròn đều chỉ bước qua được một người, nếu như liều lĩnh bước 2 người qua thì không gian sẽ sụp đổ, bọn họ rất có thể bị rơi vào hỗn độn không gian mà hóa thành tro bụi.



Cùng lúc này Kiều Nguyệt Nga trở về đại sảnh với ánh mắt kinh ngạc nói:



"Hai ngươi đã về rồi?"



Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh cũng là há hốc mồm đồng thanh nói:



"Muội tỉnh rồi sao?"



Ôn Duyên và 2 thi nô từng bước đẩy lui Hiền Ân vào thế bí động, chỉ có thể phòng thủ không thể phản công, ai cũng là lòng nóng như lửa đốt nhìn chằm chằm vào trận đấu.



Hàn Vũ Thiên vung tay 2 đầu khổng tước rít lên rồi bay ra ngoài quấn lấy 2 thi nô, cùng lúc đó Hàn Vũ Thiên lại ngồi ở trên tường thành.



"Ngươi làm như vậy là có ý gì?"



Hải Thu sắc mặt trầm xuống tràn ngập sát ý, Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:



"Các ngươi được quyền mang thi nô vào trong sân, bọn ta lại không được mang sao?" — QUẢNG CÁO —



Phổ Cử cười nhạt nói:



"Của bọn ta là thi nô không có sự sống, còn ngươi là 2 con khổng tước."



Hàn Vũ Thiên cười nói:



"Tiếc quá, khổng tước này của ta chỉ là một cái bóng đen của tu sĩ thôi."



Thần sứ ai cũng kinh ngạc phóng thần thức quét qua, bọn họ cảm nhận được chỉ là tu vi Thiên Thánh chứ không hề tồn tại linh hồn hay khí tức sinh mệnh.



Các vị thần sứ cũng chỉ biết cau mày không thể làm gì hơn, Hiền Ân với sự trợ giúp của 2 đầu khổng tước đã bắt đầu phản công.



Roi được thủy linh hóa thành bắt đầu bộc phát hào quang sắc bén, mỗi một roi đươc quất ra đều có thể cắt đứt tay chân của đối thủ, nhưng đáng tiếc nàng chỉ là Thánh Nhân viên mãn, không thể nào cắt đứt tay chân của một Thiên Thánh được.



Hai đầu khổng tước đánh với hai thi nô như là chim đang đùa giỡn với kiến vậy, không dùng toàn lực chỉ là trêu đùa.



"Đoạt Dương Duyên, Xóa Duyên Âm."



Mảnh kéo bên tay phải phát ra quang minh, mảnh kéo bên trái phát ra hắc ám chi lực, Ôn Duyên đôi mắt trở nên huyền ảo nhảy lên hướng phía Hiền Ân.



Một đầu khổng tước đột nhiên hóa thành bóng đen quay trở về hướng Hiền Ân, kiếm quang minh vừa chạm tới đã bị khổng tước dùng thân ngăn lại.



Quang minh cực thịnh tịnh hóa hắc ám khiến cho đầu khổng tước kia rít lên đau đớn, đó không phải là do nó có linh tính mà rít gào, mà là âm thanh của hắc ám khi bị tịnh hóa.



Khổng tước kia bắt đầu tan rã trước ánh sáng cực thịnh kia, nhưng chưa đợi Ôn Duyên đắc ý đã thấy đôi cánh sắc bén phía sau, như 2 thanh bảo đao cắt cánh tay phải của nàng thành 2 mảnh.



"Ahhhh!"



Ôn Duyên hét lớn trong đau đớn tay trái theo phản xạ chém về phía sau, thanh kiếm hắc ám chém vào ngực của khổng tước mới tới.



Nhưng lúc này lại khác hoàn toàn khi chạm vào quang minh, chạm vào hắc ám khiến cho thực lực và thân thể của nó tăng cao.



Ôn Duyên nhìn đau lách người dùng miệng của mình gậm lấy thanh kiếm quang minh lao tới khổng tước kia.



Nhưng mà một đạo dây roi đã quấn lấy cổ nàng và bắt đầu xét chặt, Hiền Ân ánh mắt tàn ác nhìn Ôn Duyên, nàng ta chỉ có thể ngăn cản chứ không thể giết một vị Thiên Thánh.



Khổng tước đập cánh lao tới, hai móc vuốt mở ra hướng đầu của nàng mà chộp tới, cùng lúc đó hai đạo thi nô kia cũng là trái phải dùng kiếm chém ngang người của Hiền Ân.



Ôn Duyên mất đi thủ cấp cổ phun đầy máu, Hiền Ân bị chém nửa người màu chảy lênh láng.



Trận này kết cục ngoài dự đoán của tất cả mọi người chính là hòa, Hàn Vũ Thiên hạ xuống sàn đấu nhìn hai cái xác một hồi lâu, ngón tay khẽ động ma trảo xuất hiện.



Từng cai ma trảo thôn phệ máu tươi và thi thể trên sân, chỉ để lại hai thi nô và 2 pháp bảo.



Hàn Vũ Thiên cầm lấy bình ngọc của Hiền Ân rồi bước vào trong phòng, lão già áo lam rút kiếm chém tới, nhưng đã bị một đạo hoàng uy ngăn lại.



"Ả ta vô dụng, chỉ là một Thánh Nhân viễn mãn cũng tốn thời gian nửa nén nhang mà vẫn không giết được, nếu trở về trẫm nhất định sẽ giết ả."



Hoàng đế lời nói âm độc khiến cho thần sứ lại được lĩnh giáo thêm một mặt lạnh lẽo của đế vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK