Nhưng Thải Thuận Nhi nói một câu khiến nàng hụt hẫn không thôi.
"Đây là Tiêu trưởng lão và thiếu cung chủ là chi giao từ bé nên mới chào hỏi như vậy."
Thải Thuận Nhi cười cười, Hàn Vũ Thiên thân hình chớp động chộp lấy đầu của Tiêu Hạo đập xuống đất.
Tiêu Hạo cũng không chịu thua đang sắp chạm đất thì bốc lên hỏa diễm cuồng cuộn phun vào mặt của Hàn Vũ Thiên.
"Ai dạy ngươi cái thói nhắm vào mặt của đại gia đây mà đánh vậy?"
Hàn Vũ Thiên dùng băng hàn che phủ tay áo bào đỡ lấy, hắn trực tiếp nâng Tiêu Hạo lên tay trái liên tục đấm vào bụng của Tiêu Hạo.
Tiêu Hạo mắt trợn trắng mồm sùi bọt mém nhìn rất thảm, Kiều Nguyệt Nga và Thải Thuận Nhi trợn mắt hốc mồm, 2 nàng thật thể tin được Hàn Vũ Thiên lại ra tay độc án với chi giao từ bé của mình như vậy.
"Đem hắn về đi, sau khi tỉnh dậy ta sẽ đánh hắn tiếp."
Hàn Vũ Thiên ném Tiêu Hạo cho hai quản sự gần đó nói.
"Tiếp theo là phòng đan dược phải không?"
Kiều Nguyệt Nga nghiên đầu hỏi Hàn Vũ Thiên, lúc này sắc mặt hắn cứng đơ lại, giọng nói có chút gấp gáp nói:
"Ta dẫn ngươi xem phòng trưởng lão."
"Ta vẫn là thích đi từng nơi hơn là trực tiếp tới đó."
Kiều Nguyệt Nga cười rất vui vẻ thản nhiên gạt bỏ ý kiến của hắn, Hàn Vũ Thiên nhìn lên trời đau lòng tự lẫm bẩm:
"Thằng ngu nào đặt phòng đan dược gần phòng vũ khí vậy?"
"Là cung chủ ngài..."
Thải Thuận Nhi ở bên cạnh truyền âm, Hàn Vũ Thiên sắc mặt trầm xuống rất khó coi, hắn nhìn vào tấm lệnh bài có 13 vạn điểm của mình truyền âm hỏi:
"Có tự ý gia tăng điểm được không?"
Thải Thuận Nhi lắc đầu cười truyền âm đáp:
"Cung chủ đã ra lệnh chỉ có 1000 vạn điểm thôi, nếu ai tự ý tăng lên sẽ bị phạt 1000 vạn linh thạch, hiện tại ngài đang là thiếu cung chủ."
Hàn Vũ Thiên sắc mặt lại càng xám xịt, điểm của hắn kiểu gì cũng phải mất mấy vạn vào tay cái nữ nhân phá hoại trước mắt.
"Không hiểu sao, ta lại kết bằng hữu khi ra ngoài vậy? Đầu bị hư thúi hay chứa đậu hủ đây?"
Hàn Vũ Thiên ánh mắt có chút đau tiếc nhìn vào lệnh bài, Kiều Nguyệt Nga nghiêng đầu hỏi:
"Ngươi cứ lầm bầm việc gì vậy?"
Hàn Vũ Thiên xua tay lắc đầu, hắn vẫn là sắc mặt khó coi đi theo sau Kiều Nguyệt Nga.
Phòng đan dược, mỗi một viên đan dược đều được bỏ trong hộp kiếng để giữ được mùi đan và phẩm cấp của đan, sau đó mới được bày bán trên kề.
Kiều Nguyệt Nga như cũ hướng tới quyền sách ở trước kể mà đọc tên từng viên đan dược, nàng rất hứng thú với những công dụng của đan dược nơi đây.
"Thiếu cung chủ thật là có nhã hứng dẫn bằng hữu về Vạn Niên cung chơi."
Quản sự ở quầy mỉm cười thi lễ với Hàn Vũ Thiên, hắn cũng nhẹ gật đầu với trung niên kia.
Kiều Nguyệt Nga tìm một hồi vẫn là thở dài nói:
"Đan dược ở đây tuy tốt, nhưng không cái nào phù hợp với tu vi của ta."
Hàn Vũ Thiên cười cười nói:
"Ở đây chỉ có đan dược Hợp Đan thôi, chúng ta tới phòng tài nguyên đi."
Hắn dẫn nàng rời khỏi phòng đan dược hướng tới phòng tài nguyên, chỉ dành riêng cho người của Vạn Niên cung lui tới.
Nơi đây tài nguyên chất đống, phân loại rất rõ ràng, chỉ có thể dùng điểm để đổi lấy tài nguyên Vạn Niên cung.
"Thiếu cung chủ."
Một đám người thấy Hàn Vũ Thiên tới liền cung kính hành lễ.
"Thiên đệ."
Hàn An và Hàn Phúc cũng gần đó bước tới hành lễ, Hàn Vũ Thiên là tiểu đệ liền hành lễ trước.
"Hai huynh tới đây để tìm tài nguyên tu luyện sao?"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười hỏi, Hàn An cất giọng nói:
"Bọn ta tới tìm một ít Tử Dạ Thạch."
Hàn Vũ Thiên gật gật đầu vung tay lên liền có hai mươi khối Dạ Tử Thạch rơi xuống, hắn nhẹ gật đầu dẫn Kiều Nguyệt Nga xem xét xung quanh.
"Ngươi cho bọn họ là 20 khối Tử Dạ Thạch đấy, không lấy điểm sao?"
Kiều Nguyệt Nga thắc mắc hỏi, Hàn Vũ Thiên lắc đầu thản nhiên nói:
"Họ là tộc huynh của ta, cần gì phải so đo tính toán mấy viên đá làm gì."
Kiều Nguyệt Nga gật gật đầu nói:
"Ngươi là bằng hữu của ta, chắc không tính toán mấy viên đá đâu ha."
Nàng giơ tay lên chớp chớp con mắt long lanh của mình, Hàn Vũ Thiên mỉm cười gạt tay nàng qua nói:
"Mơ đi."
Hàn Vũ Thiên bước về phía trước, Kiều Nguyệt Nga đi ở phía sau.
Thanh Tuyền và Uy Lân hiện tại đang ở phía sau Vạn Niên cung, hắc hổ trông coi 2 đứa trẻ này đến phát chán.
Nó hất cằm cao ngạo chạy vào rừng sâu, bỏ mặt hai đứa trẻ đang luyện tập với nhau, ba người đệ tử của Hàn Vũ Thiên trên đường trở về lại vô tình gặp hai đứa trẻ.
"Hai ngươi là ai?"
Thanh Hiên có vẻ hứng thú chủ động lại hỏi, Uy Lân hơi nghiêng đầu một lúc lâu mới nói:
"Đệ là Uy Luân, muội ấy là Thanh Tuyền."
Thanh Hiên đảo mắt qua nữ tử bên cạnh cười nói:
"Muội và ta cùng họ Thanh đấy, ta là Thanh Hiên."
"Ô, thật trùng hợp nha."
Thanh Tuyền vô tay cười rất đáng yêu, Trương Tuân Vinh bước lên trước hỏi:
"Sao hai ngươi lại ở đây?"
Uy Lân gãi gãi đầu nói:
"Hắc hổ dẫn bọn đệ tới đây."
Triệu Diễm Lệ ánh mắt lóe lên hỏi:
"Nó ở đâu?"
Uy Lân chỉ tay về một hướng nói:
"Đi về phía đó rồi."
Bóng người của Triệu Diễm Lệ biến mất lao theo hướng của hắc hổ rời đi.
"Hôm nay ta phải lột da con mèo đen này."
Âm thanh của nàng vọng lại đầy chiến ý, Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh bế theo hai đứa trẻ vụt theo sau.
"Vạn Niên cung lợi hại vậy sao?"
Nam Cương thành, chính là thành trì của hoàng tộc Nam Cương vương triều, vương gia trong bóng tối tụ họp lại rất đông.
"Nếu làm ăn với Vạn Niên cung này, thì chúng ta sẽ có đủ binh khí lợi hại và đan dược cấp cao để đối phó với hoàng đế rồi."
Một vị vương gia râu tóc bạc trắng tuổi đã già mang theo vết tích năm tháng, một vương gia trung niên cười nói:
"Trước tiên cho người tới đó thăm dò trước đã, nếu đúng như tin đồn thì chúng ta mới có thể hợp tác được."
"Nhưng các ngươi có chắc sẽ hạ bệ được hoàng huynh không?"
Một trung niên khác có vẻ hơi lo lắng hỏi, một lão vương gia khác an ủi nói:
"Chúng ta trên triều đình hợp lại cũng có thể so với thế lực hoàng đế rồi, không cần lo."
Từng người vương gia từ trẻ tới già, từ hoàng thúc tới hoàng tử đều âm thầm có mặt trong cuộc họp này.