"Chu Hoàng Diệp?"
Lục Hạch cau mày không ngờ tới một tên Thần Vương đệ nhất như Chu Hoàng Diệp lại có thời gian rảnh rỗi đi tới đây.
"Ngươi lại có thời gian rảnh rồi đi tới đây à?"
Lục Hạch bộ dáng thản nhiên hỏi, Chu Hoàng Diệp mỉm cười nói:
"Ma Hoàng của Ma Phong Sơn trở về, Chu mổ phải đến xem một chút, không được à?"
"Mà ngươi cũng thật ác đó Lục Hạch, dùng tay của Yêu Thần Cung để hạ sát một Ma Hoàng, dù yêu tộc có Yêu Hoàng chống lưng cũng khó mà bảo toàn trước vị đệ nhất kia, từ đó Ma Phong Sơn và Yêu Thần Cung sẽ xảy ra chiến tranh quy mô lớn."
Chu Hoang Diệp sáu con mặt như tràn đầy sự chán ghét nhìn Lục Hạch khinh bỉ nói:
"Thiên Thần Điện ngồi ngoài ngư ông đắc lợi, nhân tộc quả thật đầy mưu mô làm những tộc khác, cảm thấy rất chán ghét, nhưng ta cảnh báo ngươi Lục Hạch, dù mưu kế của ngươi thành công thì ma tộc ở Ma Phong Sơn cũng sẽ ưu tiến tấn công Thiên Thần Điện thôi."
Lục Hạch trừng mắt kinh ngạc không nhịn được nói:
"Tại sao?"
Chu Hoàng Diệp nhìn lên màn ảnh cười nói:
"Bởi vì các ngươi quá yếu, sau một trận thượng cổ thần chiến đó, Thần Tổ của các ngươi còn lại mấy người, hiện tại cũng chỉ toàn là những lão già sắp xuống lỗ chống đỡ, không chừng chưa đến 3000 năm nhân tộc sẽ suy bại."
Lục Hạch trầm mặc không nói, lời của Chu Hoàng Diệp chính là động chạm vào vết sẹo của nhân tộc, Kim Thần của nhân tộc thì hơn vạn năm chưa thấy tăng lên, ngược lại còn đang giảm dần.
Trong thế hệ trẻ cũng không có ai mang thiên phú dị bẩm như thời thượng cổ, cao thủ mạnh nhất thế hệ trẻ cũng chỉ là Đạo Tổ viên mãn, một bước thành Thần vĩnh viễn không tiến tới được.
Hắn bước vào Thần Vương cảnh cũng đã 2 vạn năm rồi, cũng chính là Kim Thần thượng vị mà không còn cách nào đi tới viên mãn phong tôn làm tổ.
Chu Hoang Diệp trước mắt đi tới Thần Vương cảnh sau Lục Hạch một vạn năm, lại đã vượt mặt hắn trở thành đệ nhất Thần Vương, đợi vài ngàn năm hoặc một vạn năm nữa, nói không chừng Chu Hoàng Diệp sẽ phong tôn làm tổ cao hơn hắn cả một tòa núi.
"Ta thì không chắc điều đó, sau này Ma Phong Sơn sẽ có một chút kiên kỵ Thiên Thần Điện đó."
Lục Hạch đột nhiên cười đắc ý làm cho Chu Hoàng Diệp không hiểu nguyên nhân, còn chưa kịp định hình thì một quyền của Lục Hạch đã đấm vào ngực của hắn.
Chu Hoàng Diệp văng ra toàn thân truyền tới một cơn đau thấu xương.
"Ngươi, ngươi đã làm gì ta?"
Lục Hạch chấp tay sau lưng mỉm cười nói:
"Tiểu tử, ta nể mặt ngươi là thiên tài của yêu tộc, mới gọi tên của ngươi, còn so về tuổi tác và thực lực thì tiểu tử ngươi còn không đáng để bản vương để vào mắt, ngươi vênh váo không biết trên dưới thì một quyền kia chính là trừng phạt, trong vòng 1000 năm tu vi của ngươi sẽ không thể phát triển."
Chu Hoàng Diệp tràn đầy phẫn nộ nói:
"Trùng phạt 1000 năm không tăng tu vi, là Cấm Tu của Thiên Thần Điện, nhưng nó đã sớm bị quên lãng."
Lục Hạch thì vẻ mặt thờ ơ cười nói:
"Quên lãng không có nghĩa là Cấm Tu Bí Kỹ của Thiên Thần Điện bị thất truyền, yêu tộc và ma tộc đã tung hoành ở Thiên Vực đã nhiều năm rồi, nên quên mất Thiên Thần Điện từng mạnh mẽ cỡ nào sao?"
Chu Hoàng Diệp đứng thẳng người giọng có chút mỉa mai nói:
"Mạnh tới mức trêu vào tồn tại kia, kết quả là hơn nửa Thiên Thần Điện bị phá hủy, bốn vị Thần Hoàng nhân tộc bỏ mình, rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục nhỉ?"
Hơn 10 vạn năm trước ở Thiên Vực đứng đầu không phải là Nam Minh tộc mà là nhân tộc, nhân tộc khi đó phồn thịnh tới cả yêu tộc, ma tộc liên thủ cũng bị đánh bại dễ như trở bàn tay.
Thần Hoàng khi đó thật ra có đến bảy vị, bốn vị là thuộc về nhân tộc, cũng nắm giữ bốn vị trí đầu của Thần Hoàng.
Nhưng thượng cổ thần chiến diễn ra đã làm cho nhân tộc tổn hại nặng nề, bốn vị nhân tộc Thần Hoàng ngã xuống làm toàn bộ Thiên Vực chấn động.
Thiên Thần Điện bá chủ Thiên Vực đã bị một người phá hủy hơn nửa, động tới căn cơ không thể nào khôi phục lại, từ đệ nhất tộc rơi xuống thành tộc nhị lưu, Thần Hoàng được thay đổi còn ba vị của Nam Minh tộc, ma tộc và yêu tộc.
Lục Hạch không còn tức giận mà thản nhiên nói:
"Tai kiếp giáng xuống nhân tộc đâu phải chỉ một lần thượng cổ thần chiến kia, ở trước thượng cổ không phải còn có viễn cổ sao, nhân tộc bọn ta thời kì đó toàn bộ gần như bị tuyệt diệt, nhưng lại đột nhiên quật khởi lần nữa trở thành đại tộc à?"
Chu Hoàng Diệp là một Thần Vương, kiến thức lịch sử cũng rất là sâu xa, những lời Lục Hạch nói không sai.
Nhân tộc biết bao lần bị rơi vào tuyệt cảnh rồi lại quật khởi, mơ hồ nhân tộc thời ấy là vĩnh sinh bất tử không thể bị diệt, những tộc từng muốn đưa nhân tộc vào cảnh tuyệt diệt, lại nhận lấy kết quả vong mạng không một ai sống sót.
Cũng vì thế mà dù nhân tộc có suy bại tới đâu cũng rất ít tộc dám trêu vào, biết đâu ngày mai họ quật khởi lại lãnh lấy hậu quả khó lường.
Hai vị Thần đặt toàn bộ sự chú ý lên trên màn ảnh đàn hoang thú đang từ từ rời khỏi lãnh địa của mình, tiến thẳng tới hai nơi mà Hàn Vũ Thiên và Lam Huyền đang tọa lạc tĩnh tu.
"Xem ra có kẻ động tay vào bầy hoang thú."
Hàn Vũ Thiên mở mắt pháp lực đã hoàn toàn khôi phục, hắn vung tay thu cự hạt vào trong thức hải, bản thân lại hóa thành một đoàn lam quang bay thẳng lên cửu thiên, chưa đạt tới viên mãn nên hẳn không chắc rằng mình sẽ có thể đánh bại một Chuẩn Đạo hoang thú, cách tốt nhất hiện tại chính là chạy tới hang động của Huyết Nha Sư, nơi đó khẳng định sẽ giúp hắn tránh thoát một kiếp.
"Tập hợp ở hang động hoang thú lúc trước."
Hàn Vũ Thiên dùng truyền âm thạch truyền tin cho ba người khác rồi bay thẳng về phía xa, Lam Huyền cau mày không nghĩ tới lại có chuyện như vậy, nàng ta nhìn lên trời vẻ mặt lại nở ra một nụ cười đắc ý, Lục Hạch nhìn vào nụ cười ấy mà lòng có chút lạnh, hiển nhiên thủ đoạn này đã bị phát hiện.
Chu Hoàng Diệp thì mỉm cười nhìn sang Lục Hạch, nàng ta dù sao cũng là Ma Hoàng của ma tộc, một cái thủ đoạn nhỏ này không thể nào qua mắt được nàng.
Hàn Vũ Thiên hóa thành lam quang đã bay đi với tốc độ cực hạn, trên đường chạy hắn đã phải tránh né mấy chục đầu Thánh Tông hoang thú, Âm Thuần Cực Băng Thể kích phát ra làm cho ngàn dặm hóa thành băng tuyết phong bế toàn bộ hành động của hoang thú, hắn lại dùng một bước trong Băng Ảnh Tam Bộ bước ra, trong nháy mắt đã gần tới được hang động của Huyết Nha Sư, ánh mắt hắn quét tới quả nhiên khuôn viên trăm dặm xung quanh không có hoang thú nào dám bén mãn tới, quả là một đầu viễn cổ hoang thú duy nhất không ai dám động vào.
Hàn Vũ Thiên vừa tới toàn bộ hoang thú truy sát phía sau không con nào dám tiến lên dù chỉ một bước, bọn nó không tự chủ được mà hoảng hốt quay đầu bỏ chạy, Chu Hoàng Diệp đưa mắt nhìn thì kinh ngạc nói:
"Thật thông minh, biết cả nơi ở của con quái sư kia, dù là Chuẩn Tổ hoang thú Thanh Hoa Luân cũng không dám động vào thứ kia."
Lục Hạch thì trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhỏm, tên kia là nhân tộc có thiên phú trở thành Thần nhất trong vạn năm nay, nếu để hắn tới Thiên Vực thì cán cân quyền lực sẽ chuyển biến cực lớn, Lam Huyền ma nữ kia còn kiên kỵ thiếu niên trước mắt, hắn sao lại không xem trọng chứ.
Bên này Lam Huyền đang cũng nhị vị ma nữ chạy khỏi sự truy giết của hoang thú, dù nàng có khả năng gạt bỏ chúng, nhưng sẽ lại chậm trễ thời gian để tranh khỏi đám Chuẩn Đạo hoang thú kia, thời gian cấp bách tìm một chỗ trú thân an toàn trước rồi hãy tính tiếp, nàng đang đi thì thấy phía trước chính là một tên tóc tím toàn thân y phục màu tím, Thích Ân cũng là nhìn thấy Lam Huyền trong lòng trận ngập sợ hãi, hắn lập tức toàn lực hướng phía vị trí truyền âm phù đã lưu lại mà lao đi.
"Oắt con, chạy đâu?"
Lam Huyền hóa thành ma ảnh lập tức bắt được cổ tay của Thích Ân, nàng ta dùng hồn niệm dò xét truyền âm phù liền hiểu rõ, Lam Huyền hừ lạnh nói:
"Tên khốn đó, biết được chỗ trốn an toàn lại không báo cho bản ma biết, mau đi thôi."
Nàng ta cũng theo vị trí của truyền âm phù hóa thành hắc ám bay đi, Lam Huyền đương nhiên sẽ không bỏ mặc Thích Ân bị một bầy hoang thú giết hại, mà nắm cổ áo hắn lôi đi.