"Lão phu là thủ hộ giả của vùng đất này, nói đúng hơn là linh của vùng đất Hoàn Thi, vì là linh hồn chi địa, nên pháp tắc thiên đạo áp đặt lên người lão phu rất nhiều, nếu giết người thì chỉ giết với số lượng không quá 50 người trong trăm năm, phá vỡ quy tắc lôi kiếp sẽ giáng hạ đánh cho vùng đất này tan tát, đây cũng là nổi khổ mà lão phu phải chịu khi làm linh hồn chi địa."
Hàn Vũ Thiên hơi suy nghĩ một chút biến hóa trong đầu, linh hồn đều có thể hóa trú vào mọi vật hoặc tự hành được pháp tắc và thiên đạo khai sinh.
Nếu là thiên đạo khai sinh thì lão già trước mắt nhất định sẽ không phải bảo hộ một vùng đất như Hoàn Thi, mà là khí linh của Tô Lăng giới, nhưng mà lão lại chỉ là linh hồn của một vùng đất này.
"Ngươi vì sao lại là thủ hộ của Hoàn Thi?"
Hàn Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào lão già áo bào chàm kia, nếu lão nói 1 trong 2 điều hắn đang nghĩ trong đầu, thì trực tiếp rời đi là được.
"Lão phu là trước lúc chết vô tình đặt được thiên đạo ban phúc, cũng là gần lúc trên hoán trú vào trong tam mạch của vùng đất này."
Lão già vẫn là bình thản không chút che giấu nói:
"Năm đó lão phu cũng là một Thánh Tông đỉnh thiên lập địa, nhưng vì bị kẻ địch liên thủ với vô số âm mưu, nên ta suýt nữa toàn thân tiêu vong, cũng may là Trúc Đoạn có tốc độ chạy thoát rất nhanh, lão phu đã nhờ vào đó mà chạy được tới vách núi này."
Lão già nhìn Hàn Vũ Thiên vẫn là đang lắng nghe liền cười:
"Trong lúc hấp hối rơi vào trong khe rãnh, dưới đây cứ nghĩ là hố sâu vô tận, nhưng thật cho là tâm mạch cuộn trào linh khí của vùng đất này, lão phu rơi vào đó tuy cơ thể và linh hồn khôi phục, nhưng cũng bị một cổ lực lượng cưỡng ép dung hòa cùng với tâm mạch của Hoàn Thi, tiếp theo đó lại là thiên đạo giáng xuống 9 đạo lôi kiếp, càng khiến cho ta hoàn toàn dung nhập vào trong tâm mạch, lão đây cũng là bất đắc dĩ mới trở thành thủ hộ."
Hàn Vũ Thiên vuốt vuốt cằm cười nói:
"Tâm mạch xuất hiện gần mặt đất như vậy, đây là rất hiếm thấy, ta đoán không lầm thì hiện tại ngươi đã giấu nó đi?"
Lão già cười rất sảng khoái nói:
"Đúng vậy, tâm mạch còn lão phu bất tử, tâm mạch tàn lão phu ắt vong, đương nhiên phải giấu tính mạng của mình thật kĩ lưỡng chứ."
Lão già lại chuyển về chủ đề cũ nói:
"Cũng vì thiên đạo quy tắc áp chế, nên lão phu không thể nào thanh lọc đám sâu mọt này, chỉ biết mượn nhờ đám yêu thú kia, như là một con chim ăn sâu vậy, tiêu diệt những con sâu mọt gây hại cho cây, tạo ra từng hệ sinh thái mới hơn và tốt hơn."
Hàn Vũ Thiên thở dài một hơi nói:
"Xem như lão già ngươi lợi hại đi, nhưng mà ta không muốn yêu thú xen vào, ta là từng khiêu chiến với Hoàn Thi quốc, tự tay ta sẽ giải quyết bọn chúng."
Lão già vuốt râu hơi suy tư một chút nói:
"Ngươi vậy mà chịu giúp lão phu sao?"
Hàn Vũ Thiên thở dài bàn tay lật lại Vương Thảo Yêu Vong xuất hiện trong tay nói:
"Không phải vì ngươi, ta là vì vạn linh vô tội ngoài kia, nếu vì một gốc linh thảo mà đổi đi vô tận sinh mạng của phàm nhân, thì ta không nguyện ý làm điều này, đưa ta trở lại sâm lâm lúc trước đi."
Lão già có vẻ hài lòng với quyết định của Hàn Vũ Thiên liền cười nói:
"Xem ra lão phu đã đánh giá sai tính cách của ngươi rồi, nếu ngươi giúp được lão phu lần này, thì ta lại có một bất ngờ tặng ngươi đây."
Lão già lật tay Trúc Đoạn màu xanh biếc mặt lần nữa xuất hiện, thu lấy Hàn Vũ Thiên và lão già vào bên trong, hướng ra ngoài khe rảnh mà bay đi.
Thời gian trôi qua cũng là 2 ngày kẻ từ khi hắn cướp đi Vương Thảo Yêu Vong, hắc miêu lười biếng nằm trên một cái cây, nó như cảm nhận được cái gì đó đang tới, khóe môi hơi cong lên kiêu ngạo.
"Tiểu tử, lão phu nhắc nhở cho ngươi nhớ, hắc miêu sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, dù ngươi trả lại vẫn phải chịu hình phạt của nó."
— QUẢNG CÁO —
Lão già cẩn trọng nhắc nhở Hàn Vũ Thiên chú ý, hắn cũng là nhẹ gật đầu có chút ngưng trọng nhìn phương xa.
Thanh trúc lơ lửng ở ngoài bìa rừng lúc trước, bầy yêu thú rít gào giận dữ, theo 2 đạo hào quang giáng xuống 2 bóng người.
Yêu thú thấy đó là Hàn Vũ Thiên lập tức gào lên như điên, nhưng lão già bàn tay hơi hạ xuống liền là đè ép toàn bộ nằm ở trên đất
Hàn Vũ Thiên sóng vai cùng lão già bước vào trong trung tâm của rừng này, nói là sâm lâm bởi vì ở đây có một rừng yêu thú đông đảo, chứ không phải vì nó có cây cối trải dài trăm dặm, diện tích khu rừng cũng chưa tới 30 dặm.
Hàn Vũ Thiên nhìn hắc miêu phía xa thì mặt hơi híp lại, một cổ khí tức hắc ám cứ như vậy mà bốc lên.
"Meo!"
Hắc miêu duỗi người kêu lên một tiếng, từng cọng lông trên người nó tản ra sợi hắc khí.
Hàn Vũ Thiên lóe lên một trảo hướng phía hắc miêu chộp tới, hắc miêu cũng là móng vuốt sắc nhọn không yếu thế lao ra.
Hắc ám giao phong tất nhiên kẻ chịu tổn thương chính là yêu thú cấp thấp xung quanh, Hàn Vũ Thiên đảo tay 1 cái ma trảo như tòa núi lớn hạ xuống.
"Meo!"
Hắc miêu kinh hãi lập tức kêu lên, một đầu cự hùng lao tới ngăn ma trảo kia hạ xuống.
Hàn Vũ Thiên vừa giao thủ 2 chiêu đã dừng lại, hắn lật tay Vương Thảo Yêu Vong lại xuất hiện, chậm chậm đẩy về trước liền bị hắc miêu gậm lấy.
Nó từ từ tiếng về chỗ cũ tìm một chỗ đất tươi tốt, bắt đầu trồng lại gốc linh thảo này, một mùi hương và khí tức yêu dị một lần nữa tản ra, khiến bầy yêu thú giận dữ bổng nhiên thả lỏng thư dãn vài phần.
Hắc miêu lúc này mới nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Thiên như chờ đợi một điều gì đó, hắn cũng là bất đắc dĩ lấy ra một túi linh thạch, trong đây toàn bộ đều linh thạch cấp cao mà hắn có được, tổng cộng 20 vạn.
Hắc miêu nhanh chóng phi thân muốn bắt lấy thì Hàn Vũ Thiên đã thu tay về nói:
"Ta cần vài gốc linh dược để trị thương, nếu ngươi đáp ứng toàn bộ số linh thạch này, sẽ thuộc về ngươi."
Hắc miêu ánh mắt như là muốn nói với hắn rằng, ngươi hiện tại còn đủ can đảm ra điều kiện với ta sao?
Hắc miêu không quan tâm ngoảnh mặt bước đi, sau một lúc lâu nó lại mang tới 4 gốc linh dược sinh mệnh lực dồi dào.
Hàn Vũ Thiên đương nhiên là không còn mặc cả gì nữa, liền đưa túi linh thạch phẩm chất cao của mình ra.
Hai bên trao đổi quả là thuận lợi ngoài dự đoán của lão già, Hàn Vũ Thiên vậy mà không bị hắc miêu truy sát như tưởng tượng, cũng không bị nó làm ra bất cứ điều gì bất lợi.
Hàn Vũ Thiên nhìn lão già mỉm cười nói:
"E là ta phải nhờ lão đưa đi thêm một đoạn rồi."
Lão già tươi cười phất tay liền thu cả 2 vào trong Đoạn Trúc, tiếp tục theo một hướng khác bay đi, một lần nữa xuất hiện chính là hang động bọn họ đã tụ tập.
"Được rồi, lão phu phải trở về đây."
Từ trong Đoạn Trúc truyền ra thanh âm, Hàn Vũ Thiên ôm quyền thi lễ xong thì thanh trung đã lao đi.
"Chủ nhân, lão nô thấy ngài bị một thanh tre bắt đi, 2 ngày tìm kiếm lại không thấy."
— QUẢNG CÁO —
Hàn Vũ Thiên mỉm cười vỗ vai Giao lão nói:
"Ta tìm một ít dược liệu, lão cũng không cần xưng ta là chủ nhân, cứ gọi công tử như cũ là được rồi."
Giao lão trong lòng có chút ngưng lại, nụ cười ấy thật sự là của công tử Hàn gia năm đó.
"Vâng, thưa công tử."
Giao lão trong lòng nhẹ nhỏm hơi cúi đầu, mà không phải thi lễ chủ tớ như trước, bởi vì 2 tiếng công tử cũng đại biểu cho việc Hàn Vũ Thiên vẫn coi trọng Giao lão, không cần phải hành lễ chủ tớ.
"Đằng Khê, ngươi mau qua đây."
Hàn Vũ Thiên phất tay liền gọi Đằng Khê đang xếp bằng trong hang động tu luyện ra.
Hắn đưa ra 3 gốc thảo dược cho Đằng Khê nói:
"Ta giúp ngươi hộ pháp."
Đằng Khê gật đầu trực tiếp ngồi xuống ăn một cây linh thảo, Hàn Vũ Thiên quang minh từ lòng bàn tay phát ra, đặt ở trên lưng Đằng Khê, giúp hắn dung nhập và tiêu hóa linh dược một cách ôn hòa và triệt để nhất.
Từ phía bên ngoài lại là một nhóm người toàn thân hắc y che kín mặt, hơn cả trăm vị đang lặng lẽ tiến lại gần hang động bọn họ đang trú ngụ.
Nếu là Hàn Vũ Thiên hay Thi Tố hoàng tử thì sẽ nhìn ra đây là người của Tam Sát Điện, nhưng có điều những người này mặc đồ như thích khách.
Tam Sát Điện là cung điện sát thủ lớn nhất Tô Lăng giới, mỗi một vùng đất đều có ít nhất 1 chi nhanh nhỏ tồn tại, chuyên về việc ám sát thuê, bí mật tuyệt đối giữ kín kẻ.
Tam Sát Điện có 3 loại sát thủ chính, thứ nhất là Khôi Lôi Sát, chuyên điều khiển khôi lỗi sử dụng độc dược để giết người.
Thứ hai là Phù Sát, những sát thủ này dùng phù chú để ám sát, phù chú này còn có thể truy tung, hay là vây bắt đối phương.
Thứ ba là Nhất Sát, loại sát thủ đơn giản nhất chính là âm thầm một đao giết người, với công pháp che giấu cực kì lợi hại, giá thuê bọn họ là mắc nhất.
Hiện tại chính là 98 tên Nhất Sát và 2 tên Phù Sát đang chậm chậm tới gần hang động của bọn người Hàn Vũ Thiên.
Không cần nói cũng biết đây là do Hoàn Thi bày trò, nhưng bọn chúng nào ngờ tới, kết giới không gian của Giao lão đã cảm nhận được chúng ở ngoài 10 dặm.
"Công tử, xem ra có một ít phiền phức."
Giao lão chấp tay sau lưng nhìn về phía xa, Hàn Vũ Thiên vẫn là tập trung chữa trị nói:
"Không cần biết là ai, cứ trực tiếp giết hết là được."
Giao lão cũng là hơi kinh ngạc, nhưng cũng không do dự lâu liền đạp không rời đi.
Trăm người bước đi trên mặt đất nhẹ nhàng không gây ra bất cứ tiếng động nào, từ trên không một khe nứt không gian xuất hiện.
Giao lão chấp tay đứng ở đó cười nói:
"Tìm gì vậy?"
Toàn bộ dừng bước kinh sợ không thôi, bọn họ vậy mà bị phát hiện dễ dàng như vậy.
"Ngươi... vì sao lại biết bọn ta tới?"
— QUẢNG CÁO —
Một tên dẫn đầu với một ký hiệu trưởng ở ngay ngực, hiển nhiên là kẻ dẫn đầu.
Giao lão phất tay không gian trước mắt vỡ vụn hắn ra làn mây trắng.
"Không gian chi lực của lão phu, nhìn thấu tất cả."
Mây trắng tốc độ cực nhanh công phá hất bay mấy chục người gần nhất, bao gồm cả kẻ dẫn đầu kia.
Từ trong không gian lại chui ra 4 đạo dây xích với mũi nhọn như là đầu giáo đâm xuyên qua ngực mấy tên sát thủ còn chưa kịp phản ứng.
"Phù Trận, Giam Lỏng."
6 cái phù tản ra khí tức không gian phong bế Giao lão ở giữa, cùng lúc đó tên dẫn đầu rút ra 2 thanh loan đao bán nguyệt lao tới.
"Nhất Sát!"
Loan đao lóe lên hào quang tím đen hướng tới cổ của Giao lão, lão giơ 1 ngón tay hơi cong trước cổ như kéo một sợi dây đang căng.
Ngón tay buông ra một đạo bạch vân sắc bén bắn ra, tư thể của tên dẫn đầu kia lập tức thay đổi, song đao bắt chéo chém tới đạo bạch vân.
"Trong phù trận của ta mà vẫn cử động được ư?"
Tên sát thủ dùng phù chú liền có chút kinh sợ không tin được.
"Lôi Phù!"
Một tên sát thủ dùng phù khác từ phía sau đánh tới, tấm phù màu lam phát ra lôi đình lao tới.
Giao lão đầu hơi nghiêng đã tránh được lôi phù, bàn tay hơi nhấc một không gian khác xuất hiện.
Lôi phù chui vào đó rồi xuất hiện, nện lên kẻ đánh lén phía sau, không ai ngờ tới Giao lão lại am hiểu không gian tới mức độ này.
"Lão phu không có thời gian để chơi với các ngươi đâu."
Giao lão hất tay không gian xé mở một cái lỗ hỏng, từ trong đó chui ra xúc tua của đầu quái thú nào đó rất cường đại.
"Phong bế!"
Giao lão hất tay 4 cây không gian xiềng xích kia như là có sinh mệnh bắt đầu chui vào trong hư không, phong ấn toàn bộ hành động của trăm tên sát thủ.
Xúc tua kia chui ra ngoài, mỗi một giác hút của nó đều có một cái miệng, Giao lão chấp tay sau lưng nói:
"Bọn chúng là con mồi của ngươi."
Sinh vật bên trong không giannkia nghe vậy thì gừ một tiếng trầm thấp, xúc tua quấn lấy trăm người kia, giác hút có miệng lập tức ngấu nghiếng bọn họ một cách ngon lành.
Ba đạo xúc tua khác đột nhiên phía sau Giao lão đánh tới, lão nhanh chóng phản xạ, tay lật lại xuất hiên một cây phất trần xám tro, vung lên đánh xúc tua về lại không gian.
Sinh vật bên trong đau đớn rít gào, 7 cái xúc tua thu về mang theo trăm người vào bên trong, không gian cũng chậm rãi đóng lại.