Mục lục
Ta Là Hàn Vũ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cao Tiệm Ly, ngươi thật sự là muốn xuất thủ sao?"



Một lão già lưng còng chống gậy mặc y phục thôn quê giản dị, trước mắt là một trung niên tóc ngắn màu vàng nhạt.



"Đành vậy thôi, tình huống hiện tại chỉ còn cách để Cao gia xuất thủ, bế quan lâu đến thế này rồi, chắc hẳn bọn chúng đã quên còn một gia tộc như chúng ta tồn tại."



Cao Tiệm Ly vẻ mặt cao ngạo chấp tay sau lưng nhìn về phương xa, lão già thở dài nói:



"Vạn Niên cung, Bắc Ma thành, Tiên Thiên thành, không phải là 3 cái thế lực đơn giản, ngươi cẩn thận một chút là được."



Nói xong lão đã rời khỏi đây, chỉ còn một mình Cao Tiệm Ly là đón gió nhìn về phương xa.



"Hi hi hi."



Tiếng cười khúc khích của nữ nhân vang bên tai Cao Tiệm Ly, một nữ tử toàn thân chỉ có nội y mỏng manh che phần nhạy cảm, nàng ta hai tay chạm vào vai hắn, bộ ngực áp sát vào lưng giọng nói ma mị quyến rủ nói:



"Tiệm Ly, ngươi trầm tư điều gì vậy?"



Cao Tiệm Ly tựa hồ là không bị hành động của nàng làm cho mê muội, mà vẫn là thần sắc như cũ nói:



"Vạn Niên cung."



"Ồ..."



Nàng ta ồ lên một tiếng sau đó hai tay buông khỏi vai hắn, thân hình đã là bước tới bên phải chậm rải nói:



"Vạn Niên cung, chỉ là một thế lực mới nổi gần đây, Bắc Ma thành và Tiên Thiên thành mới là yếu tố quan trọng."



"Cúc Loan ngươi nghĩ vậy thật sao?"



Cao Tiệm Ly nhìn nàng, Cúc Loan nhẹ gật đầu không chút do dự, Cao Tiệm Ly lật tay một hình xuất hiện trước mắt.



Chính là Hàn Vũ Thiên cùng với Lam Huyền và lão Quân so bì khí tức, lúc tiên tộc vừa hạ lạc xâm chiếm Nam Cương quốc, hình ảnh thứ 2 chính là hắn cùng với Lam Huyền làm một trận quyết chiến.



"Hắn chỉ chưa tới trăm năm đã là thực lực có thể đánh ngang tay với một tên Chí Thánh đột phá Thánh Tông."



Lời này của Cao Tiệm Ly đã là làm cho Cúc Loan đôi mắt trở nên sáng rực, nàng ta cười nói:



"Không thể xem thường rồi, nhưng cũng tuyệt thật, phải không, huh?"



Cao Tiệm Ly ánh mắt lóe lên một suy nghĩ nói:



"Tấn công Bắc Ma thành?"



Cúc Loan che miệng cười nói:



"Đúng vậy, thời cơ tốt nhất chính là lúc này không phải à?"



Nàng ấy kiều diễm xoay người bước đi nói:



"Vạn Niên cung đã có nhã ý ngăn trở tiên tộc, thì chúng ta đâu thể nào phụ đi sự kì vọng của họ chứ?"



Cao Tiệm Ly nhẹ gật đầu cười nói:



"Đúng là không thể từ chối chuyện tốt này, chuẩn bị thôi."



Cả 2 thân hình đồng thời biến mất không để lại một chút khí tức nào.



Nguyên Sinh Thụ, Hàn Vũ Thiên bước tới thì đã thấy Linh Vệ đã bắt chéo chân ở bảo tọa nói:



"Ngươi là?"



Hàn Vũ Thiên hai tay chấp sau lưng ngẩn đầu nhìn nàng nói:



"Hàn Vũ Thiên."



Linh Vệ đôi mắt có chút hiếu kì nói:



"Là vị cung chủ thần bí kia à? Thật không ngờ vẻ mặt lại có chút ưa nhìn nha, một tiểu bạch kiểm phải không?"



Hàn Vũ Thiên híp mắt lại không chút thay đổi với lời trêu chọc của nàng, mà ngược lại còn nói:

— QUẢNG CÁO —





"Một tiểu bạch kiểm anh tuấn như vậy, lại được tinh linh hoàng chú ý tới, xem ra sau này ta đây là có thể trở thành phu quân của ngươi a."



Linh Vệ con ngươi co rút không ngờ tới miệng lưỡi Hàn Vũ Thiên lại đã đến trình độ này, hôn lễ của tinh linh hoàng là một trong những điều không thể tùy tiện đem ra châm chọc, nhưng Hàn Vũ Thiên vẫn là thản nhiên nói ra.



"Ngươi tới đây là có chuyện gì?"



Linh Vệ sắc mặt đã thay đổi trở nên nghiêm túc, hoàng khí toát ra uy nghiêm nhìn xuống, Hàn Vũ Thiên đưa mắt nhìn chỗ khác, hắn cũng là chậm rãi dâng lên một cổ âm hàn tranh phong với hoàng khí.



"Ta là muốn mượn một ít đồ từ tinh linh tộc."



Linh Vệ nhướng mày một tay chóng đầu cười nói:



"Cung chủ tới đây muốn mượn vật gì từ tinh linh tộc đây?"



Hàn Vũ Thiên vẫn là không thèm nhìn lấy nàng mà cười nói:



"Một giọt tinh huyết."



Linh Vệ cười nhạt thân hình lóe lên một cước hướng bụng của Hàn Vũ Thiên đá tới, hắn là không kịp chuẩn bị một cước này tất nhiên là đắc thủ.



Hàn Vũ Thiên va chạm vào mấy chục cái cây mới dừng lại, cơ thể tê rần truyền tới cơn đau kịch liệt.



"Khụ!"



Hắn ho ra một ngụm máu lớn chậm chậm đứng dậy, sắc mắt chỉ là hơi tái nhợt cười nói:



"Ra tay dứt khoác như vậy, e là không cho mượn rồi?"



Linh Vệ ánh mắt như nhìn sâu kiến đối với Hàn Vũ Thiên mà nói:



"Không tiễn."



Hàn Vũ Thiên đứng đó không chút sợ hãi nói:



"Tiếc thật, ta đây là nhất định phải có được tinh huyết của ngươi."



Linh Vệ một lần nữa lóe lên một cước từ trên giáng xuống, Hàn Vũ Thiên một tay đưa lên lệnh bài cung chủ bạo phát pháp lực kinh người, một đạo bạch quang xoẹt qua cắt lìa đầu gối kia của nàng.



Máu tươi bắn ra rơi vào trên mặt của Hàn Vũ Thiên, hắn vậy mà liếm máu bên khóe môi, một cổ sinh mệnh lực truyền vào hơi khôi phục thương thế cho hắn.



Cái chân bị cắt lìa kia xoay vài vòng trên không trung liền bị Hàn Vũ Thiên bắt lấy, hắn không chút do dự mà ăn tươi nuốt sống nó.



"Hắn cắt được chân của ta?"



Linh Vệ trong đầu kinh ngạc vẫy cánh lui về sau nhìn một chân bị cụt của mình, nàng thôi động sinh mệnh lực cấp tốc phục hồi cái chân kia.



Hàn Vũ Thiên thương thế đang dần dần khôi phục, mỗi khi hắn gậm và nuốt một miếng thịt của tinh linh hoàng.



"Không tệ, nếu là ăn thêm một cái chân nữa thì thương thế của ta sẽ hoàn toàn khôi phục."



Hàn Vũ Thiên dùng ống tay áo lau vết máu còn dính trên môi, Linh Vệ ánh mắt đã cảnh giác hơn rất nhiều, Vạn Niên cung chủ này vừa rồi thôi động một chiêu kia, thật sự là có sức uy hiếp cực lớn tới nàng.



"Giờ thì, nghiêm túc nói chuyện được rồi chứ, điện hạ?"



Hàn Vũ Thiên ngồi xếp bằng hai tay đặt trên hai đầu gối, lam quang trong mắt phát sáng một tia yêu dị, Linh Vệ cũng là ngồi đối diện giọng nói trầm trọng nói:



"Điều này không thể, tinh huyết đối với ta là vô cùng quan trọng, tinh linh tộc ngưng tụ tinh huyết chính là khó hơn lên trời."



Hàn Vũ Thiên lấy ra khối cầu băng đặt ở trước mắt nàng, hắn thản nhiên nói:



"Đây là một cái nhục thân long tộc, thôn phệ nó hẳn là ngươi có thể tạo ra một giọt tinh huyết rồi."



Linh Vệ kiểm tra khối cầu quả nhiên là một thi thể long, nó vẫn là rất mới và thuần khiết.



"Không đơn giản vậy đâu."



Linh Vệ đặt khối cầu về vị trí cũ thở dài nói, Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu cũng không làm khó nàng nói:

— QUẢNG CÁO —



"Thời gian bao lâu?"



Linh Vệ tính toán trong đầu một lúc nói:



"Một năm nếu có Nguyên Sinh Thụ trợ giúp."



Hắn nhẹ gật đầu đứng dậy ôm quyền rời đi, Linh Vệ thu lấy khối cầu trong tay nhìn theo bóng lưng của Hàn Vũ Thiên.



"Lợi ích không nhỏ, ta sao có thể từ chối."



Linh Vệ sau người bước về phía Nguyên Sinh Thụ, nàng để lại một thanh âm hư miễu:



"Ta cần bế quan một thời gian, các ngươi nếu là được Vạn Niên cung nhờ cậy, thì không được từ chối, dù đó có phải là đi chiến tranh sống còn, cũng phải nhất nhất nghe lệnh."



"Tuân lệnh điện hạ."



Những tinh linh tộc tuyệt đối không làm trái lệnh của tinh linh hoàng, dù có ra lệnh cho bọn họ chết ngay tại đây cũng là có thể.



Vì sao, Linh Vệ lại thay đổi thái độ đối với Hàn Vũ Thiên nhanh như vậy?



Hiện tại cuộc giao dịch này, cũng chỉ có 2 người bọn họ là tự mình hiểu rõ, điều này là trọng yếu đối với 2 bên.



Hàn Vũ Thiên bước tới căn phòng nghị sự, vô số hình ảnh hiển hiện ngay trước mắt, chính là màn ảnh phản chiếu cuộc chiến giữa Vạn Niên và tiên tộc.



Hàn Vũ Thiên cầm lên một con ốc như là một bộ đàm nói:



"Giết hết tiên tộc thu gom thi thể và tài nguyên của chúng."



Mệnh lệnh phát ra từng nhóm người khí thế ngút trời lao tới tấn công tiên tộc, phe tiên tộc cũng là có chuẩn bị từ trước cùng với Vạn Niên cung tử chiến.



Thải Thuận Nhi và Luân Chi thuận lợi áp đảo tiên tộc phía tây, phía đông Mạch Liên và Hồng Thiên đang tự mình đối phó 6 vị Hóa Thần viên mãn, Ngạc Tôn thì đang đối phó với 2 tên Hóa Thần tu vi ngang với ngụy thánh tông.



Ý Hoan và Trương Quan phía bắc cũng là dẫn theo đệ tử áp đảo một phương, phía nam Hỷ, Nộ, Ai, Ố tạo thành trận pháp vây khốn mấy chục vạn tu sĩ tiên tộc.



Đương nhiên 4 người bọn họ làm sao có thể tạo ra trận pháp lớn đến vậy, đều là nhờ vào các đệ tử như là những sợi liên kết khuếch tán trận này.



Trên lãnh thổ Vạn Niên cung trải dài, sau khi phát động lệnh công kích tiên tộc thì những thế lực dưới trướng cũng rất nhanh động thủ.



Quẩn Thống thành, Loan Phú dẫn theo Loan gia hội tụ với một nhánh tu sĩ Nam Cương khác săn giết tiên tộc, tuy tiên tộc ở đây cũng vài chục năm, nhưng phương thức tu luyện và khí tức rất khác biệt, nên dễ dàng bị phát giác ra.



Bên Nam Cương thành, lãnh thổ của hoàng đế Hồ Vân cũng xảy ra chiến hỏa tương tự, Vạn Niên cung và tiên tộc ở đây thế lực không nhiều, nhưng gây ra không ít phiền toái.



"Một ngày này cuối cùng đã tới, nhưng không ngờ lại là xảy ra chiến hỏa giữa tiên tộc và Vạn Niên."



Hồ Niên hình thái đứa trẻ cầm hồ lô vang óng ngồi ngay cửa sổ, Hồ Vân trầm giọng nói:



"Vương gia lão tổ nhìn ra được điều khác thường không?"



Hồ Niên nhìn trời xanh lắc đầu nói:



"Chiến hỏa này là Vạn Niên cung khai màn, chỉ có thể hỏi vị cung chủ đó thôi."



Hoàng đế tiền nhiệm Hồ Thiên Nam khoanh tay dựa vào tường nói:



"Không cần tìm câu trả lời, dù xảy ra chiến tranh giữa 3 đại thế lực lớn, thì Nam Cương quốc chúng ta vẫn phải theo phe Vạn Niên cung."



"Cùng một nguồn gốc tốt hơn là ngoại tộc xâm phạm."



Lời này của Hồ Thiên Nam chính là nhắc cho Hồ Vân nhớ ma tộc và tiên tộc là ngoại xâm, cũng là chặn đi cái ý định chọn phe phái của Hồ Niên.



"Ờ, lão phu sẽ xuất thủ lần này."



Hồ Niên đứng dậy thân ảnh hóa thành kim quang vọt ra bên ngoài, theo sau lão chính là 8 vị Thánh Nhân viên mãn, tu vi ngụy Thánh Tông của Hồ Niên vậy mà hoàn toàn tiêu biến, thay thế vào đó chính là một thân Thánh Tông khí lực hoàn chỉnh.



Thật ra lão không hề độ kiếp thất bại vào năm đó, Hồ Niên là tu vi đạt tới cực hạn tự sinh ra khí tức ngụy Thánh Tông, nên người ta mới nghĩ rằng hắn đã đột phá.



Nhưng thật chất Hồ Niên vẫn là Thánh Nhân viên mãn, mà hiện tại lão đã tìm ra cách đột phá lại trở thành Thánh Tông chân chính.



Hồ Niên đáp xuống Tiên Vũ thành nhìn chiến hỏa nơi đây kịch liệt, nhưng người của Vạn Niên cung lại đang rơi vào thế yếu, dù cho có thế lực dưới trướng giúp đỡ, thế nhưng là số lượng vẫn không bằng tiên tộc.

— QUẢNG CÁO —





Tình thế mỗi tu sĩ Vạn Niên đều là 1 đấu 2, Hồ Niên xuất hiện liền một đòn giết chết tu sĩ Hóa Thần, một điểm rồi một điểm liền lấy đi tính mệnh của tiên tộc.



"Truyền ý chỉ của trẫm, liên thủ Vạn Niên cung đánh tiên tộc!"



Đạo âm thanh này phát tán lập tức từ trong Nam Cương thành phi ra vô số bóng người, đưa tin tức này phát tán khắp Nam Cương quốc.



Chiến giáp hoàng kim khoác trên người Hồ Vân, nhưng mà Hồ Thiên Nam lại ngăn cản cười nói:



"Ta sẽ xuất thủ, lâu rồi bọn chúng chưa thấy uy phong của ta."



"Phụ hoàng."



Hồ Vân do dự một lúc cũng là nhẹ gật đầu, đại quân hoàng tộc khí thế ngút trời hơn trăm vạn người bước đi chỉnh tề ra khỏi thành trì.



Hồ Thiên Nam chia quân thành nhánh và phân biệt các hướng rời đi tiêu diệt tiên tộc.



"Không hay rồi."



Trung niên chột mắt từ bên ngoài xông vào phủ thành chủ của lão Quân, hắn hốt hoảng nói:



"Không hiểu vì sao ở lãnh thổ Vạn Niên cung lại đang xảy ra càn quét diện rộng, mục tiêu lại chính là tiên tộc của chúng ta."



Lão Quân chậm rãi mở mắt không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt già nua kia, lão thở dài nói:



"Điều này là trong dự tính của chúng ta, phản công đi!"



Trung niên ôm quyền lập tức lấy ra một viên tiên thành nói vào trong đó:



"Tiên quân phản công!"



Thùy Châu thành, Phụ Lạc đã cùng với nhóm người Phương Thốn hội tụ, trên trời chính là Phương Thốn nắm trong tay Kim Thốn Hoàng Kỳ đánh với hậu duệ Nam Hải Ngao Tính.



Trận chiến hiện tại kịch liệt hơn những gì bọn họ tưởng tượng, Ngao Tính xuất thủ chính là nghiêm túc dốc ra toàn lực, chứ không cao ngạo xem thường địch thủ như Ngao Toa.



"Kim Long Phi Thiên!"



Phương Thốn vung kỳ kim sắc chói sáng hình thành một đầu kim long tứ trảo, Ngao Toa thân hình uốn lượn hóa thành thủy lưu lao tới.



Ký Châu thành Cửu Huyễn thì ở tường thành vẻ mặt vô cùng đắc ý, hậu duệ Bắc Hải, Ngao Ly đang bị Chiêu Hoa áp đảo đập cho tơi bời, dù rất muốn phản kháng nhưng đứng trước tồn tại hơn mình 2 cấp bậc, điều này là vô dụng.



Hồ Châu thành Quy Lộc thở hỗn hển nhìn chằm chằm vào Ngao Phách, lão đã phát hiện cơn giông có vấn đề, liền dẫn theo 2 vị Thánh Nhân trung vị dò xét, nhưng 2 người kia đã chết trong tay Ngao Phách trước mắt, hậu duệ Đông Hải.



"Ha ha ha, tuổi thọ nhân tộc thật là ngắn ngủi, ngươi như vậy đã được xem là quá già, chỉ mới ngăn cản 2 đòn công kích đã thở không ra hơi rồi."



Ngao Phách bộ dáng như chơi trò mèo vờn chuốt châm chọc Quỷ Lộc, lão Quy Lộc này cười gằng bàn tay vậy mà vung ra một đạo lôi điện.



"Ah!"



Lôi điện đánh thẳng vào đầu của Ngao Phách tạo ra khói bụi, Ngao Phách từ trong làn khói cười nhạt nói:



"Lôi điện rất mạnh, nhưng lại không ảnh hưởng gì tới ta, kết thúc được rồi!"



Long nha há rộng lao tới, Quy Lộc thở dài chuẩn bị liều mạng, một đạo dây xích từ sau trói cổ Ngao Phách lại.



"Chưa kết thúc sớm như vậy được."



Giao lão từ trong không gian vô định bước ra, theo sau là 3 vị thiếu niên y phục màu chàm.



"Đại trưởng lão, tới rồi."



Quy Lộc nhẹ nhỏm thở ra một hơi, lão cũng đã có nhận được tin đại trưởng lão sẽ tới, nhưng không ngờ lại nhanh tới như vậy.



"Ngươi..."



Ngao Phách bị dây xích xiết cổ khó thở vô cùng, Giao lão ngón tay hơi điểm đầu dây xích sắc nhọn chuyển động, hướng phía mi tâm của Ngao Phách đâm tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK