Nơi đây từng là một thế lực lớn không gì sánh bằng, chỉ sau một trận chiến ở Vạn Niên cung, toàn bộ đã hoang tàn hơn trước rất nhiều, không khí ảm đạm và u ám, ở tường thành chỉ còn vài trăm tên thủ vệ.
"Phía xa là gì vậy?"
Một tên lính canh nhìn thấy khói bụi phía xa nghi ngút bốc lên, tới lúc hắn nhìn rõ lá cờ Vạn Niên cung mới kinh hãi đánh trống khẩn cấp.
"Có địch nhân!"
"Là Vạn Niên cung tiến công!"
Mấy chục vạn tàn dư trong thành nghe lời này liền là kinh hãi cầm lấy binh khí, hiện tại bọn họ không còn chỗ để đi, chỉ có thể liều mình ở đây.
Hàn Vũ Thiên ngồi xếp bằng trên lưng Tiểu Hổ vẻ mặt không chút cảm xúc, hắn một tay để ngang trán che đi nắng chói ban trưa, nhìn về phía Tây Phỉ thành nói:
"Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đừng để ai chạy thoát."
Lời này vừa ra 3 vị quản sự phía sau lập tức bắn mình bay đi với tốc độ cực cao, bọn họ chính là hướng phía 3 bức tường còn lại mà vây quanh.
Theo sau họ là mấy ngàn đệ tử mang theo sát khí ngút trời, cũng chia thành 3 tiểu đội cưỡi tọa kỵ lao đi.
Hàn Vũ Thiên phía sau lưng chỉ còn chưa tới 500 đệ tử, hắn cũng là không chút bận tâm mà tiếp tục tiến về phía trước.
Người của Tây Phỉ thành thấy Vạn Niên cung đã chia thành 4 nhóm liền biết ý đồ của bọn họ, nhưng lại không tìm đường thoát mà vẫn cố thủ trong thành.
"Bọn chúng là muốn cố thủ rồi."
Tiểu Hổ nhãn lực thôi động đã nhìn thấu toàn bộ Tây Phỉ thành, nó hất đuôi khinh thường nói:
"Tàn dư chưa tới trăm vạn."
Hàn Vũ Thiên đứng dậy trên lưng Tiểu Hổ, tay giờ lên, ánh mắt nhìn về phía thành trì nói:
"Chuẩn bị."
Nhóm người nhân số chưa tới 500 kia vậy mà đồng loạt rút cung, kéo ra ngưng tụ pháp lực hóa thành trường tiễn, mỗi trường tiễn đều là mang một thuộc tính khác nhau, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, băng.
Khoảng cách 10 dặm mà phóng tên đây là điều viễn vong, nhưng đây là nhóm tu sĩ cung thủ được đào tạo bài bản, cùng với cây cung thiết kế đặc thù có thể bắn xa 10 dặm.
"Phóng tiễn!"
Mấy trăm trường tiễn phóng ra như mưa đồng loạt nhắm và Tây Phỉ thành mà rơi xuống, tu sĩ trong thành không ngờ tới đối phương lại có công kích tầm xa ở mức độ này, nên đã lơ là phòng thủ trực tiếp chết đi gần 200 người.
"Mau lên, phòng thủ!"
Từng nhóm tu sĩ lấy ra pháp khí phòng thủ đi lên phía trước ngăn cản, loạt tên thứ 2 hạ xuống không hao tổn về người.
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nắm lấy cung của một đệ tử bên cạnh, hắn kéo cung pháp lực ngưng tụ một thành trường kiếm.
Trường kiếm theo tay Hàn Vũ Thiên buông dây cung liền phóng đi với tốc độ cực nhanh, một trung niên Thánh Nhân tinh mắt thấy được liền quát lớn:
"Toàn lực tránh né, từ bỏ phòng thủ!"
Toàn bộ nghe không hiểu, nhưng vẫn là cấp tốc bỏ đi pháp khí mà nhao nhao tránh né, trường kiếm ghim vào màn phòng hộ do mấy ngàn pháp khí tạo thành, vậy mà màn bảo hộ đang từ từ xuất hiện vết nứt.
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại bàn tay một lần nữa kéo dây cung, trường kiếm hội tụ tiên khí hóa thành thật chất.
Hắn buông dây cung liền bắn ra phong man, thật ra là trường kiém bắn đi với tốc độ cực nhanh khiến ai cũng lầm tưởng Hàn Vũ Thiên là bắn ra phong man.
Trường kiếm thứ 2 đâm vào màn phòng hộ làm nó vỡ nát, theo sau đó là loạt tiễn thứ 3 hạ xuống, mấy chục vị Thánh Nhân trong thành lập tức phi thân lên không, dùng pháp lực ngăn cản loạt tiễn để tranh gây thêm thương vong.
Nhóm của Hàn Vũ Thiên đã tiến vào phạm vi 7 dặm, đây chính là khoảng cách lý tưởng để cung thủ ra đòn.
— QUẢNG CÁO —
"Để bản cung chủ xem một chút tiến bộ của các ngươi đi."
Hàn Vũ Thiên trả cung cho một đệ tử bên cạnh, hắn đội trưởng cung thủ tên là Hà Tiễn.
Hà Tiễn cung kính nhận mệnh kéo căng dây cung hô to:
"Tiễn Phong Xạ Ảnh!"
Mấy đệ tử kia dường như cùng một động tát, ngưng tụ ra trường tiễn giống như đúc, nhưng mà vẫn là phân biệt được thuộc tính tản ra từ mỗi cây.
"Phóng tiễn!"
Hà Tiễn ra lệnh loạt tên thứ 4 bắn ra tốc độ và sát thương vượt xa 3 loạt tiễn trước rất nhiều, mấy vị Thánh Nhân cũng là xuất chiêu ngăn lấy.
"Phiền phức."
Hàn Vũ Thiên vung tay kiếm ý xuất hiện lao tới phía trước, chỉ là 3 thanh kiếm nhưng lại mang theo khí tức bức người.
3 vị Thánh Nhân viên mãn phi thân ra ngoài tự mình đón lấy trường kiếm, bọn họ cùng với kiếm ý đánh nhau đầy trời.
Tây Phỉ thành đã bị vây tứ phía không còn cơ hội đào tẩu, Hàn Vũ Thiên giọng nói uy nghiêm cất lên:
"Cố thủ cũng chết, nếu ngoan ngoãn bước ra chịu chết, thì bản cung chủ còn có thể để các ngươi chết toàn thây."
Một tướng quân Thiên Thánh duy nhất trong đám người bước lên tường thành nói:
"Nếu là vậy thì bọn ta sẽ chọn liều mình mà chiến, dù sao cũng không còn gì để mất, chết một lần cho oanh liệt."
Hàn Vũ Thiên đạp không mà lên bàn tay ngưng tụ pháp tắc, tay hạ xuống cự chưởng xuất hiện hướng Tây Phỉ thành đập xuống.
Vị Thiên Thánh kia cũng là một quyền ngưng tụ toàn lực lao lên ngăn cản, cứ tưởng một quyền này của mình sẽ không thể ngăn trở, nhưng vậy mà đã cùng chưởng giao phong ngang nhau.
Hàn Vũ Thiên không mấy bất ngờ, dù sao hắn mấy chục năm chỉ là tu luyện, chưa có trải qua chiến đấu rèn giũa, nên chỉ có khí tức là ép người, nhưng thực chiến thì là có chút thua kém.
"Ồ, xem ra thực lực của ngươi, sau một trận chiến trước đã đại giảm, ha ha ha."
Thiên Thánh kia vẻ mặt như là bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ rằng Hàn Vũ Thiên ở trận đại chiến với Tây Phỉ, dù đã thắng nhưng thực đại giảm, mới kéo dài tới bây giờ tiến tới Tây Phỉ truy quét tàn dư.
"Ờ."
Hàn Vũ Thiên dáng vẻ thờ ở một chưởng nữa xuất hiện, uy lực lần này có vẻ mạnh hơn trước một chút.
Thiên Thánh kia lại ngăn trở được một chưởng, Hàn Vũ Thiên lại một chưởng hạ xuống uy tăng thêm một phần.
Chưởng hạ thì ngăn, cứ liên tiếp như vậy mấy chục lần, Thiên Thánh kia đã có chút thở gấp, Hàn Vũ Thiên cũng hơi thở hơi loạn.
"Thục Quyền!"
Thiên Thánh lần này quyết định mình là người tấn công, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng không có ra đòn ngăn trở, nếu đã là rèn giũa chiến đấu rồi, thì cũng nên tiện thể rèn luyện nhục thân cứng cáp một chút.
Cự quyền màu lục nện vào người của Hàn Vũ Thiên, đánh hắn lui ra sau vài trượng, miệng tràn ra máu tươi.
Một quyền lại tới, Hàn Vũ Thiên lần này lại là chủ động lao vào nấm đấm, hộc máu ngã trên đất, đầu tóc đã rối bời bay trong gió.
"Bụt."
Hàn Vũ Thiên nhổ ra một ngụm máu, hắn vẫn đứng dậy dùng châm búi tóc lên, sau đó lại là lao tới một quyền phía trước.
"Hắn bị điên sao? Liên tục đâm đầu vào cự quyền không phải là tìm chết à?"
— QUẢNG CÁO —
Những người xung quanh bao gồm các đệ tử Vạn Niên cung là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Thiên Thánh tu sĩ nhìn rất rõ, đối phương là đang mượn quyền của mình để luyện nhục thân, mỗi một lần Hàn Vũ Thiên phun ra một ngụm máu, thì nhục thân của hắn lại cường đại hơn một chút.
"Dám dùng quyền của ta để thể, ngươi là quá khinh thường ta, Thục Quyền, Quyền Thiên Phá Giới!"
Thiên Thánh kia ngưng tụ toàn bộ lực lượng vào một quyền này, vung ra một cự quyền to hơn trước mấy lần, từ màu lục cũng đã hóa thành tử sắc.
Hàn Vũ Thiên búi tóc lên lần thứ 29 liền là thân hình lướt về, hắn không có ngu tới mức đón nhận một đòn toàn lực của Thiên Thánh để rèn luyện thân thể.
"Nhân Sát Kiếm, Nhân Chi Kiếm Ý!"
Hàn Vũ Thiên tay cầm kiếm phát ra hào quang màu vàng chói sáng, sau đó hoán trú vào trong thanh kiếm.
Hắn lại chém ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt kim sắc chói mắt, cự quyền và kiếm khí va chạm, kiếm khí vậy mà bị đánh tan, còn uy lực cự quyền thì giảm đi một ít.
"Nhân Sát Kiếm, Độc Nhân Vương."
Hàn Vũ Thiên dừng lại thân hình đối tư thế lao thẳng tới, phía sau hiển hóa hư ảnh một cự nhân cầm kiếm cao hai trăm trượng, cự nhân rút kiếm đã hóa ra kim sắc chói mắt.
Theo cự nhân vung trường kiếm va chạm cùng với cự quyền tử sắc, ầm một tiếng phía dưới mặt đất xuất hiện một vết lỏm sau 10 trượng.
Hàn Vũ Thiên thì là phi thân lên lao về phía trước, bàn tay hội tụ pháp tắc vung ra một chưởng.
Một cự chưởng từ trên không trung hạ xuống hướng phía Thiên Thánh đang kiệt sức nằm ở trên đất kia.
"Tướng quân!"
Bốn bóng người hóa thành lưu quang lao tới, cùng nhau liên thủ ngăn cản một chưởng đang hạ xuống.
Hàn Vũ Thiên thở gấp thân hình sắp ngã thì một chân gian ra trụ lại, hắn giơ tay lên nói:
"Giết!"
Đệ tử Vạn Niên cung gầm thét đồng loạt xuất thủ, Tiểu Hổ cũng là hóa thành hắc hỏa bay tới, Thánh Nhân chính là nhờ vào pháp tắc mới cường hãn, theo sự xuất hiện của đầu mãnh hổ Chí Thánh này, toàn bộ pháp tắc đều bị khóa chặt.
Không thể dùng pháp tắc, Thánh Nhân bên trong Tây Phỉ cũng chỉ có thể dùng pháp lực và tu vi để chống trả, không thể một kích diệt sát được nữa.
"Trả thù cho những đồng bạn đã chết của chúng ta!"
"Giết hết dư nghiệt Tây Phỉ."
"Một người cũng không được tha!"
Đệ tử Vạn Niên khí thế sôi trào ập tới tấn công, dù sao đi nữa Tây Phỉ vẫn là hơn chục vạn binh, so với vài ngàn của Vạn Niên vẫn là vượt xa về số lượng.
Nhưng số lượng lại hoàn toàn vô dụng với sự xuất hiện của một đẳng cấp Chí Thánh, quản sự 3 vị cũng là tu vi Thánh Nhân trung kì, tuy không cao nhưng bọn họ là 3 vị Thánh Nhân duy nhất không bị Chí Thánh phong ấn pháp tắc, vẫn là tự do sử dụng, nên đang giao phong cùng với 12 vị Thánh Nhân khác.
"Không ngờ tới, các ngươi lại mang tồn tại Chí Thánh tới, thật sự đã kết thúc rồi?"
Vị Thiên Thánh kiệt lực nằm ở trên đất nhìn trời xanh, bốn vị Thánh Nhân bị mất đi pháp tắc đang ngăn cản loạt tiễn cho hắn.
"Tướng quân, dù sao cũng phải để ngài sống sót rời đi."
Một vị Thánh Nhân trong đó giọng nói tràn đầy kiên nghị, 3 vị khác cũng là đồng thanh chấp thuận.
"Hôm nay, không thoát được rồi."
Một người đột nhiên xuất hiện sau lưng bốn vị Thánh Nhân, thân thủ linh hoạt rất nhanh đã đánh ngất bọn họ.
Vị Thiên Thánh đưa mắt nhìn chính là một kẻ đeo mặt nạ quỷ khóc, Ai nâng cước đá vào bụng làm hắn phun nước bọt, rồi bất tỉnh.
— QUẢNG CÁO —
"Hi hi, bọn chúng là vật thí nghiệm đáng giá đây."
Ai nhìn 5 người đang bất tỉnh cười khúc khích, theo sau nàng là 5 hộ vệ đeo mặt người khóc, bọn họ vác 5 người này lên rồi mau chóng rời đi.
Tiểu Hổ một vuốt hạ xuống mang theo hỏa diễm giết được mấy ngàn binh Tây Phỉ.
Hàn Vũ Thiên hấp thu linh khí xung quanh vào trong thân thể, hắn không cần xếp bằng luyện hóa, mà vẫn có thể chuyện linh khí thành pháp lực, đây là cái lợi của tu tiên giả.
Hàn Vũ Thiên bước tới phía Tây Phỉ thành, dáng đi thư thái nhẹ nhàng như người không dính chút bụi trần nào.
Hắn bước tới tường thành hơi quan sát nơi đây một chút nói:
"Thu gom hết tài nguyên đi, ở đây có chút thứ sài được."
Ai không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau lưng hắn, nàng hành lễ sau đó vọt vào bên trong.
Ai tốc độ cực nhanh lướt tới khố phòng thu gom hết tài nguyên dùng được vào một cái nhẫn không gian trữ vật, chỉ trong 10 hơi thở toàn bộ đều đã bị thu vào.
Nàng ấy nhìn lên một cái lỗ hỏng trên mái, sau đó thân hình nhẹ nhàng nhảy một cái đã theo hướng đó mà rời đi.
Một lúc sau, những người phụ trách cung cấp tài nguyên chạy vào, bọn họ cần đem tài nguyên ra nhanh chống.
Nhưng khi vừa mở của khố phòng đập vào mắt chính là trống trơn, phải không còn một chút gì, lưu lại cũng chỉ là một vài binh khi hỏng nát.
Mấy người gục xuống trong mắt tuyệt vọng.
"Này, có chuyện gì vậy?"
Một tu sĩ thấy bọn họ gục ngã liền chạy lại, sau khi thấy cảnh tượng bên trong khố phòng đã là cười khổ không thôi.
Hàn Vũ Thiên nhảy lên tường thành quan sát khung cảnh bên trong Tây Phỉ thành, hắn hai ngón tay điểm tới miệng lẫm bẩm.
"Thiết Nhẫn!"
Từng sợi tiên khí như vải lụa uốn éo chạm vào binh lính Tây Phỉ, bọn họ trong phút chốc khi chạm vào tiên khí liền bị oanh xác.
Rất nhanh toàn bộ đều bị tiêu diệt không còn một ai, đệ tử Vạn Niên cung chết cũng vài trăm người, những đệ tử chết đi liền được người khác đem xác trở về.
"C- cứu."
Từ trong đống đổ nát có một nữ phụ ôm đứa trẻ trong lòng, nàng ta bị đá đè nửa thân dưới hai tay ôm con giọng thều thào cầu cứu.
Hàn Vũ Thiên ngồi xổm xuống ôm lấy đứa bé từ trong tay nàng ta, hắn vô tình quay đầu rời đi, nàng ta nước mắt lăn dài rất nhanh liền bị một đệ tử gần đó kết liễu, đệ tử này cũng là không có hành hạ nàng ấy, một đòn nhanh chóng để nàng ra đi không quá đau đớn.
Ai xuất hiện bên cạnh Hàn Vũ Thiên và được hắn đưa cho đứa trẻ.
"Thử huyết tương của Quỷ Cú đi."
Ai lập tức quỳ xuống giọng nói khần thiết nói:
"Chủ nhân, đây chỉ mới là một anh nhi, ngay cả Thiên Thánh cũng không thể chịu đựng được thứ huyết tương đó, nói gì tới..."
Hàn Vũ Thiên ánh mắt không chút cảm xúc nói:
"Là lệnh."
Ai cũng biết mọi chuyện đã là chủ ý của Hàn Vũ Thiên không thể thay đổi, nàng ấy cũng cắn răng ôm đứa bé rời đi.