Hàn Vũ Thiên mấy ngày nay ở trong Thần Điện của Mạnh Khởi đã tìm được thêm một công pháp hữu dụng của lôi điện.
"Phi Lôi Huyền Dẫn."
Hàn Vũ Thiên hóa thành bạch lôi lóe lên rồi bay với tốc độ cực nhanh, vượt xa toàn lực mà Chí Thánh có được.
Sau một lúc thì hắn đã tới được di tích cổ, nơi này vẫn chưa ai khám phá được, một di tích phía dưới lòng đất.
"Xem ra ta là người đầu tiên đặt chân tới, Địa Sát Kiếm quả thật hữu dụng, ha ha ha."
Nếu nói là Hàn Vũ Thiên tìm được chi bằng nói rằng trong lúc hắn luyện Địa Sát Kiếm Đại Địa Khai Mở thì vô tình tìm được nó, do trận pháp cũ bị chấn động của Địa Sát Kiếm và tiêu tán để lộ ra pháp lực mơ hồ mới bị hắn phát giác.
Xung quanh di tích cổ toàn là tượng đá của sư tử và chim ưng, xung quanh mục nát và có đầy mạng nhện.
Hàn Vũ Thiên bước đi thản nhiên vào trong di tích nhìn xung quanh chẳng có gì đặc biệt ở đây.
"Hừ, một di tích như vậy lại chẳng có nổi một món bảo vật nào sao?"
Lộp bộp một tiếng từ phía trên rơi xuống một con nhện 3 mặt, răng nanh sắc nhọn cắm xuống, Hàn Vũ Thiên nghiêng người xuống ngang đầu gối.
Bàn tay hóa trảo chộp vào ngực của yêu nhện 3 mặt, ầm vang liền thấy hắc ám phá vỡ lòng ngực kia.
Tay bấm pháp ấn hắc ám bay múa hóa ra một đầu huyền vũ tạo thành hộ thuẫn, hộ thuẫn vừa thành mấy chục cái chân nhện sắc nhọn nện xuống quy giáp.
"Thạch Đao Bạo Phá!"
Hàn Vũ Thiên tay chạm xuống đất tạo ra từng cột đá đao từ dưới đất trồi lên, ầm vang xác nhện bay đầy trời.
Hàn Vũ Thiên vừa đứng dậy đã có một dây tơ nhọn lao tới, hắn lách người đi vào giữa những bức tượng sư.
Vô tình đạp vào một cấm chế, kích hoạt một đám tượng đang đứng yên bắt đầu động đậy.
Hùng sư gào thét lao về phía Hàn Vũ Thiên, hắn con ngươi co rút khi tu vi của một lũ tượng sư này đều là tu vi Thánh Nhân viên mãn.
Dù là pháp lực Chí Thánh tạo ra hộ thuẫn cũng chẳng thể nào chặn được mấy chục đòn đang lao tới.
"Kiếm Ảnh!"
Hàn Vũ Thiên lóe lên trở lại vị trí ban đầu mà mình bước vào, hắn pháp lực dân trào ầm ầm hướng về bầy nhện và tượng sư.
Hắc ám hóa thành sóng dữ cuồng cuộn ập tới, tượng ưng cũng đã thức tỉnh vung cánh bay lên không, bọn chúng tập hợp lại vẫy cánh tạo ra gió lốc hóa thành bực tường chặn hắc ám đánh tới.
"Thông minh tới không tưởng."
Hàn Vũ Thiên nhếch môi kiếm tự bay ra khỏi vỏ rơi vào tay hắn, một kiếm chém ra quang minh thuần khiết.
Bạch quang xoẹt tới đánh tan gió lốc cứ nghĩ sẽ xuyên thủng đám tượng sư kia, nhưng một bàn tay đã ngăn được nó lại.
Một cự nhân thạch to trăm trượng đã ngăn cản được, tu vi của nó lại là Thánh Nhân viên mãn, nhưng lại có pháp tắc cấp cao của Thánh Tông vây quanh.
"Bị hạ thấp tu vi sao?"
Hàn Vũ Thiên kinh ngạc nhìn cự nhân thạch, tượng đá này có khí tức Thánh Tông mờ nhạt hiển nhiên là đã giảm tu vi từ rất lâu rồi.
"Thiên Kiếp Phá Diệt." — QUẢNG CÁO —
Thanh kiếm đổi từ bạch quang biến thành bạch lôi, Hàn Vũ Thiên quét ngang qua mang theo pháp tắc Chí Thánh khóa chặt và áp chế tất cả pháp tắc còn lại.
"Hổ Kình Loạn Vũ."
Diêm thủy từ trong ống tay áo Hàn Vũ Thiên lao ra, hóa thành từng con cá mập giận dữ lao tới.
"Graaa!"
Cự nhân thạch nâng tay pháp tắc hiện ra một quyền nện lên trên mặt đất, đất đá trồi lên lao tới ngăn chặn lôi điện và sóng dữ.
Tượng sư rít gào cũng theo đó mà tấn công tới, Hàn Vũ Thiên rơi vào thế bị động cũng chẳng thay đổi sắc mặt.
Cự thạch vung quyền tới hung bạo, phía trên lại là vuốt sắc của chim ưng, phía sau là nanh nhện sắc bén.
"Hố Đen Thiên Thực."
Thâm Uyên Ma Thể kích hoạt, bàn tay Hàn Vũ Thiên nâng lên một quả cầu hắc ám với lực hút kinh người, bắt đầu phát tán to ra và hút lấy vạn vật.
Tượng ưng vung vuốt lao tới không kịp ngừng động tác đã bị hút vào, tượng sư và cự nhân thạch thì cố gắng dùng vuốt bám chặt mặt đất, nhện yêu thì dùng tơ bám vào một chỗ kiên cố.
"Trả lại cho các ngươi, Bài Xích Hắc Ám."
Hố đen co rút lại sau đó phóng ra từng khối đá vụn do tượng ưng bị bóp nát lao ra, từng khối đâm vào tượng sư, cự nhân thạch và nhện yêu.
"Gào!"
Một con tượng sư không biết nấp từ khi nào bổng nhiên lao ra vồ tới, Hàn Vũ Thiên lách người chuẩn bị đánh trả thì một bàn tay từ bên phải quật bay hắn.
Hắn đập vào trong tường một cái lỗ lớn miệng trào ra máu tươi, Hàn Vũ Thiên ánh mắt trầm xuống bước ra khỏi cái lỗ thủng.
"Căn Nguyên Sung Pháo."
Hàn Vũ Thiên búng tay 8 tia nước công tới phá tan tượng sư và xuyên thủng nhện yêu.
Cự nhân thạch hung hăng từ phía trên nện xuống, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại một cước đá lên mang theo hắc ám.
Hắc ám nổ vang cùng với tiếng trầm thấp như chuông đồng ngân vang phát ra, lòng bàn tay của cự nhân thạch nứt ra để lộ thân chuông.
"Hả?"
Hàn Vũ Thiên đang giữ thể chống hai tay dưới đất vung cước thì thấy được điều này, hắn hai tay tích lực đẩy cơ thể lên hất vang cánh tay của cự nhân hình.
Cước lần nữa từ phía trên nện xuống mang theo hắc ám, một đầu tượng sư xuất hiện dùng thân ngăn lại.
Rắc, tượng sư vụn vỡ và từ phía dưới bàn tay cự nhân thạch lại đánh tới, Hàn Vũ Thiên con ngươi co rút không kịp phòng hộ.
Lục quang lóe lên 2 thanh kiếm chéo nhau chặn lấy một quyền, hai con thanh lang ở trong túi trữ vật đã kịp thời cứu hắn.
"Song Lang Khiếu Thiên!"
Hàn Vũ Thiên lấy đà nhảy lên pháp lực hội tụ hóa thành hắc ám trói lấy 2 tay của cự nhân hình, song lang nhảy lên lục quang trên hai cây kiếm hiện rõ, bọn chúng chém ra 2 vệt kiếm song song vào ngực của cự nhân thạch.
Cự nhân thạch nứt ra từng bước lui về sau, mỗi một bước đều rơi xuống một mãn lớn đất đá, cho tới khi cự nhân thạch kia chỉ còn lại đôi chân thì dừng bước, từ tay phải rơi xuống một cái chuông đồng. — QUẢNG CÁO —
Hàn Vũ Thiên định tiến lên nhặt thì một đám tượng sư vây quanh đống đỗ nát của cự nhân.
Bọn chúng bắt đầu vỡ vụn hòa thành một với cự nhân, chuông đồng tự bay lên không phát ra từng tiền kêu chói tai.
Đất đá chồng chất lên bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ, một cự nhân thạch hoàn toàn khác so với lúc trước.
Thân dưới của cự nhân thạch là thân của sư tử, sau lưng mọc ra đôi cánh chim ưng oai hùng, tay trái cầm khiên do chuông đồng dùng thân tạo thành.
Nhân sư xoay người chạy về trung tâm của di tích, tay phải hung hăng nện thẳng xuống, moi lên một thanh trường thương có lưỡi dài gần nửa thân thương.
"Con mẹ nó! Thật là thú vị quá đi mất."
Hàn Vũ Thiên mỉm cười cơ thể run run từng cơn chấn động trong linh hồn truyền tới, hắn ngửa đầu lên trời quát lớn:
"Hắc Ám Cự Thân."
Bầu trời nổi lên mây đen do hắc ám hình thành, khuôn viên 20 dặm hóa thành tối đen, Hàn Vũ Thiên cơ thể trở nên to lớn gần bằng với nhân sư.
Bàn tay phải sắc nhọn tràn ngập hắc ám giơ lên liền có Thủy Thiên Thương xuất hiện, tay trái nắm vào hư không một vòng lửa hình thành ra Liệt Hỏa Kiếm.
"Không đủ, ngươi có tận 4 chân, còn ta thì..."
Hàn Vũ Thiên hừ lạnh đảo mắt một chút liền thấy hai đầu thanh lang ở đây.
"Các ngươi to lên một chút đi."
Hàn Vũ Thiên vung tay một lần nữa xuất hiện một đống phụ kiện hỗn tạp, pháp lực kiến tạo thành một cổ chiến xa, dây trói cổ 2 đầu thanh lang, hai thanh kiếm gắn vào 2 bên bánh xe tạo thành gai nhọn.
Hàn Vũ Thiên đứng trên chiến xa vẻ mặt đầy điên cuồng, cả 2 lập tức phi tới với tốc độ cực nhanh.
Trường thương va chạm tạo ra cuồng phong thôi quét, nhân sư dùng khiên đẩy tới, Hàn Vũ Thiên tay trái chém hỏa kiếm ngăn lấy.
Cả 2 dằn co một lúc liền chạy về phía trước, nhân sư và Hàn Vũ Thiên cùng lúc quay lại bắt đầu rời khỏi mặt đất lao lên không trung.
"Thủy Hỏa Vô Song!"
Liệt Hỏa Kiếm và Thủy Thiên Thương bốc lên thủy hỏa, hai vũ khí vung tới với toàn lực của hắn.
Trường thương trong tay nhân sư lóe lên một màu tím nhạt yêu dị quật tới, tay trái tấm khiên lóe lên màu vàng nhạt.
Một đòn va chạm bầu trời xẻ đôi, mặt đất rạn nứt hóa thành bình địa, 20 dặm này hóa thành một chiến trường.
"Xoáy Nước!"
Thủy Thiên Thương nâng lên tạo ra một xoáy nước nện xuống, nhân sư dùng thương đỡ lấy bị một sức ép đè lên làm chân bắt đầu khụy xuống.
"Chết đi."
Thủy Thiên Thương quét ngang tới hướng thủ cấp của nhân sư, nhưng đôi cánh ưng dang rộng một đập đã lui về sau vài dặm.
Hàn Vũ Thiên một thương quét hụt suýt nữa rơi khỏi chiến xa, cũng may kịp dùng Liệt Hỏa Kiếm đánh ngược trường thương về, ngăn được lực đạo.
"Lưu Thủy, Liệt Hỏa."
Hàn Vũ Thiên bắt chéo kiếm và thương lại, nước và lửa dung hòa như lốc xoáy đánh tới. — QUẢNG CÁO —
Nhân sư phía xa rít lên một tiếng chói tai, trường thương trong tay phát ra màu tím đen càng ngày càng tà ác đâm tới.
Mũi thương hóa ra hư ảnh một chiến mã màu tím, trên đầu của nó có long giác và ngưu giác rất đẹp.
Mũi thương chém cơn lốc thủy hỏa làm hai nửa tiếp tục hướng thẳng tới phía trước, tới gần chiến xa thì nhân sư nhảy lên không trung, tấm khiên lóe sáng bắn ra từng cái hư ảnh đầu hùng sư.
Hàn Vũ Thiên dùng Liệt Hỏa Kiếm vẽ ra một vòng tròn, một kiếm chém tới tạo ra hỏa lốc đánh tan hư ảnh hùng sư.
"Gào!"
Nhân sư lao xuống, Hàn Vũ Thiên cũng là nắm lấy cán của Thủy Thiên Thương toàn lực đâm tới.
Mũi thương đâm vào cái khiên đồng, nhân sư thừa cơ hội này cũng một thương chém xuống, nhưng đã bị Liệt Hỏa Kiếm ngăn lấy.
Tình thế này lại chính là kẻ 8 lạng người nửa cân, không thể phân thắng thua ngay được.
"Thử trò này xem."
Hàn Vũ Thiên đột nhiên mọc ra thêm một cánh tay nữa cầm thanh kiếm màu lam mà hắn dùng trong tay.
"Thiên Phạt Nhân Gian!"
Một đạo quang được chém ra hướng thẳng ngực của nhân sư, nhưng đôi cánh kia lại chắn trước mặt tạo thành lớp giáp kiên cố.
"Chưa hết."
Một cánh tay khác lại mọc ra mang theo băng giá ập tới, nhân sư tuy có một tấm khiên tốt nhưng không thể nào ngăn nổi băng giá đông kết.
Nhân sư bị đóng băng ở hư không, Hàn Vũ Thiên cưỡi chiến xa chạy ra một đoạn xa, hắn ném lấy 2 thanh kiếm cho song lang ngập vào trong miệng.
"Tham Lang Chiến Thần."
Hai con thanh lang lóe lên lục quang lao tới nhân sự với tốc độ cực cao, Hàn Vũ Thiên chiến ý lóe lên, Thủy Thiên Thương lóe lên thủy lưu tạo thành thủy long, Liệt Hỏa Kiếm lóe lên hỏa diễm tạo thành kỳ lân.
"Kết thúc rồi."
Hàn Vũ Thiên vừa tới gần nhân sư liền thoát ra khỏi băng phong, xoay người một thương đâm tới.
Nhân sư bị song lang xuyên qua tổn thương nặng nề, tiếp tới chính là thủy long và kỳ lân đánh nát nhân sư.
Chiến xa ngừng lại đổi hướng nhìn lại thì thấy nhân sư tan rã, tấm khiên đồng cũng trở về hình dạng cái chuông vốn có, nhưng lại không thấy trường thương màu tím kia ở đâu.
Hàn Vũ Thiên nhìn ngực của mình bị một cây thương cắm vào, miệng của hắn tràn ra máu tươi.
"Hừm."
Hàn Vũ Thiên rút lấy trường thương màu tím nét mặt tái nhợt trở lại bộ dáng bình thường, song lang cũng bắt đầu thu nhỏ lại rồi trở về túi trữ vật.
Chiến xa kia cũng tự động tách ra sau khi không còn pháp lực củng cố, Hàn Vũ Thiên ngực lủng một cái lỗ máu.
Hắn cầm lấy trường thương màu tím chống xuống đất từng bước đi tới cái chuông đồng.